Không còn cách nào
khác, hắn cũng không quan tâm nữa, trực tiếp ôm Hạ Thiên, điểm mũi chân
một cái, nháy mắt đã vọt lên, chạy băng băng trên những nóc nhà, một
đường thẳng đến Ly vương phủ.
“Ngồi. . . ngồi máy bay. . . .
.” Hạ Thiên há mồm, dụi dụi mắt, ánh mắt rời rạc cố gắng nhìn xuống,
trông thấy những căn nhà, phòng ốc, sân đình cứ liên tục xẹt qua, ánh
mắt nàng ánh lên một tia hưng phấn, vui vẻ hét lên: “Chúng ta đang ngồi
trên máy bay. . . . .”
Hạ Thiên uống say đến nỗi không còn biết
trời trăng gì nữa, trực tiếp đem khinh công của Ân Tịch Ly trở thành
ngồi máy bay. . . . . .
Ân Tịch Ly không hiểu nàng đang nói cái gì, buổi tối ngày hôm nay, những lời nàng nói, hầu như hắn đều không hiểu gì cả.
Giống như cái gì gọi là ‘Trung Quốc’, giống như cái gì gọi là ‘châu Á’, lại giống như bây giờ, cái gì gọi là ‘máy bay’?!?!
Càng ở chung với nha đầu này, hắn lại càng cảm thấy hoài nghi, nàng căn bản không phải là Hướng Linh Lung.
Chẳng lẽ là Ân Dã Thần đang lừa gạt hắn?
Khinh công của Ân Tịch Ly cực kỳ thâm hậu, không tới một lát đã về đến Ly
vương phủ, vương gia đại thúc vô cùng cá tính, không thèm đi vào cửa lớn mà là trực tiếp ‘vượt nóc băng tường’, đi về phía Tây sương viện, một
tay nâng cả người Hạ Thiên đang say như chết kia ném lên trên giường.
“Máy bay. . . . .còn muốn ngồi máy bay. . . . .” Giường lớn thật êm, thế
nhưng Hạ Thiên lại không vừa lòng, lảo đảo lắc lư muốn đứng dậy, một lần hai lần, lại tiếp tục trèo lên trên người Ân Tịch Ly.
Đôi chân
thon dài giống như rắn nước cứ cuốn lấy eo của hắn, cả người thì lại
giống như gấu koala nép sát vào người hắn, cho dù Ân Tịch Ly có cố gắng
lôi xuống kiểu gì cũng không được.
“Nha đầu, buông ra, ngươi say rồi, hãy nghỉ ngơi đi!”
“Không muốn! Muốn ngồi máy bay cơ!” Ngữ điệu kiên quyết, thái độ cứng rắn.
“Đừng quậy nữa, mau nghỉ ngơi đi!” Mỗ đại thúc giận tái mặt, cơn tức giận cứ liên tiếp ập đến.
“Ngồi máy bay!”
“Ngủ!”
“Máy bay!”
“Ngủ!”
Hạ Thiên chu chu miệng nhỏ, để lộ ra hai cái răng nanh trắng tinh, nàng há mồm, cắn một ngụm lên bả vai của hắn.
Không cho ta ngồi máy bay, ta sẽ cắn ngươi, cắn chết ngươi!
“. . . . .Nha đầu đáng chết. . . . .” Ân Tịch Ly gần như phát điên, muốn
đẩy nàng ra, lại sợ mình sẽ dùng lực quá mức, làm tổn thương nàng, đành
phải hít một hơi thật sâu, cắn răng nhịn xuống.
Trong miệng cảm
thấy mùi máu tươi, một tia máu đỏ từ trên khóe môi chảy xuống, Hạ Thiên
vội vàng buông hắn ra, kinh ngạc nhìn đến một loạt dấu răng ở trên bả
vai của hắn, trông giống như hàng loạt lỗ nhỏ đầy máu, trong không khí
tràn ngập mùi máu tươi.
“Oaaa. . . . .” Hạ Thiên sợ hãi, miệng há hốc, khóc liên hồi: “Huhu. . . . .thực xin lỗi mỹ nhân. . . . .Huhu. . . . .Ta không có cố ý. . . . .Huhu. . . . .Ta làm ngươi bị thương rồi. . . . . .”
Ân Tịch Ly thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, cúi xuống dỗ nàng giống như dỗ trẻ con: “Đừng khóc, đừng khóc, ta không đau.”
“Huhu. . . . .thật sự không đau sao. . . . .?”
“Ừ, không đau.”
“Da ngươi dày như vậy sao? Cắn đến như thế mà cũng không đau?”
“. . . . . . .” Hít sâu một hơi, Ân Tịch Ly tự cảnh cáo bản thân không
được so đo với ma men này! “Không, không phải là da dày, là thịt nhiều!”
“Ngươi là heo sao? Sao thịt lại nhiều như vậy?”
“. . . . . .” Ân Tịch Ly bỗng nhiên đứng dậy, quyết định mặc kệ nàng, tránh cho bản thân của mình tức giận đến nội thương.