Vực Ngoại Thiên Ma

Chương 2

Chiều ngày 11 tháng 8, tại Đông Kinh Nhật Bản.

Lăng Độ Vũ nhét tiền thưởng vào tay người hầu, người hầu lập tức cúi mình tỏ ra cảm kích, lùi thẳng ra khỏi phòng, ngoài phòng lại cúi mình lần nữa, khiến Lăng Độ Vũ lại lo rằng trán anh ta sẽ đụng vào cửa.

Lăng Độ Vũ vào giữa phòng của tửu điếm, ngồi vắt chân trên mền, sau một hồi hô hấp chậm rãi dài và nhẹ, tâm thần tiến vào trạng thái ổn định tự tại, đây là phương pháp hưu tức của anh, anh cần phải tranh thủ từng giờ từng phút, phải gấp tìm ra tung ảnh của Mạt nhật thánh chiến đoàn.

Anh tịnh không phải là một người bình thường.

Chỉ là thân thế của anh đủ khiến người trợn mắt líu lưỡi.

Mẹ anh là người Mĩ gốc Hoa, trong một lần sang Tây Tạng gặp Linh Đạt Lạt Ma tuổi đến tám mươi, Linh Đạt trong thần miếu cùng mẹ anh giao hoan xong viên tịch, từ đó mẹ anh lưu lại Tây Tạng, sinh ra Lăng Độ Vũ, anh từ nhỏ đã được rèn luyện theo Mật Tông khổ hạnh du già và Trấn định thủ ấn, cho đến mười lăm tuổi mới theo mẹ về Mĩ tiếp thu giáo dục hiện đại, trở thành người có hai học vị bác sĩ, anh rất thích mạo hiểm, có được những kinh nghiệm mà người khác mơ cũng chẳng gặp.

Hai tiếng đồng hồ sau, Lăng Độ Vũ lại mở mắt ra, tâm linh viên tịnh thông thấu.

Anh chậm chạp đứng dậy, đến trước cửa sổ, dương quang chiếu khắp các lầu cao, trải khắp bốn phương tám hướng chẳng có chỗ tận cùng.

Anh thà ở trong rừng rậm Phi châu săn một con báo đốm, còn tốt hơn là ở trong một thành phố siêu cấp thế này truy bắt một người.

Lấy đẫy văn kiện mà Cao Sơn Ưng đưa cho từ trong hành lí ra, gọi một cú điện thoại, anh mới rời phòng xuống dưới lầu, gọi một ly thức uống, lật lại tư liệu trong cái đẫy.

Anh xem rất cẩn thận, tuy nhiên tư liệu liên quan đến Mạt nhật thánh chiến đoàn ít phi thường, nhưng vẫn cho anh nắm bắt được phong cách hành sự của tập đoàn khủng bố này, chúng rất có tổ chức, kế hoạch và tuyệt đối bảo mật.

Vì vậy nhân số của tập đoàn này không quá đông, hoặc là vì khó bảo mật, nhưng vì đâu lại thu hút loại người như Phong Hán Cát Bách, sát cuồng đồ hành vi khoa trương?

Nhưng Cát Bách vì sao lại tham dự vào loại đoàn thể mang tính tự sát tự hủy này?

Then chốt bên trong vụ này, có thể là dò xét ra nhân tố trọng yếu của đoàn thể này.

Nghĩ đến đây, trong lòng anh đã có một chút khái quát.

Từ khi Ẩn giả chụp được tấm hình đó, nói tìm thấy bọn chúng tịnh không phải là không có khả năng.

Một diễm phụ cài cành hoa uyển chuyển bước tới trước bàn của Lăng Độ Vũ, hướng về anh gập người chín mươi độ, làm hàng chục người khách đưa mắt nhìn về phía Lăng Độ Vũ.

Lăng Độ Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu lên, dùng tiếng Nhật nói: “Tiểu thư!”, diễm phụ mục quang mỉm cười, khiến người ta nghĩ đến hoa hồng ngày hè nở rộ, cô duỗi cánh tay trắng như tuyết, mềm mại đưa cho Lăng Độ Vũ nói: “Tôi là Chiêu Cúc, Điền Mộc tiên sinh sai tôi tới tiếp ông.”

Lăng Độ Vũ nắm ngọc thủ trong tay, cười nói: “Tôi nghĩ người của Điền Mộc Chính Tông phái đến nhất định là đại hán lực lưỡng như con báo, đâu ngờ là loại mĩ nhân mềm mại như cô.”

Điền Mộc Chính Tông là người mà Lăng Độ Vũ trong “sự kiện Nguyệt Ma” kết giao bằng hữu (xem quyển Nguyệt Ma), là hắc đạo đại gia có thế lực nhất Nhật Bản, vô luận hắc bạch lưỡng đạo.

Cũng là kiểu bình thường đó.

Chiêu Cúc cười làm cành hoa rung mạnh, nhãn quan nhìn khuôn mặt tuấn vĩ của Lăng Độ Vũ có vẻ hứng thú, nói: “Điền Mộc tiên sinh đang chờ gặp ông, tôi chưa từng thấy ông ta mong gặp người nào kiểu này.”

Lăng Độ Vũ buông tay cô ta, cùng cô ta song song đi ra khỏi tửu điếm.

Một chiếc xe màu xám bạc ba hàng ghế đã được lái đến.

Chiêu Cúc kéo cửa xe ở sau chỗ ngồi ra, dịu dàng nói: “Mời!” Lăng Độ Vũ ngồi vào trong xe, thân hình hùng tráng của Điền Mộc Chính Tông ngồi ở một bên, tựa như ngồi một mình trên núi cao chẳng chút động đậy, lạnh lùng nhìn anh.

Lăng Độ Vũ duỗi dài cánh tay đang co, cửa xe đóng lại, xe chuyển bánh.

Ánh mắt lăng lệ của hai người trong xe giao phong.

Điền Mộc Chính Tông trầm giọng bảo: “Lăng tiên sinh, lần này đến Nhật Bản có chuyện gì vậy?”

Lăng Độ Vũ nhàn nhạt bảo: “Tôi tịnh không chỉ có mục đích đến thăm hỏi các hạ”

Điền Mộc Chính Tông mặt mũi lạnh lùng cứng rắn như nham thạch, bỗng xuất hiện một tia tiếu ý, như ánh mặt trời lóe ra sau làn mây, tiếp đó lại cười vui vẻ, bàn tay vỗ lên trên vai Lăng Độ Vũ, nói: “Đừng lấy làm lạ, anh là người mà tôi sợ nhất, vì vậy chỉ muốn anh làm bằng hữu với tôi, mà chẳng muốn anh làm địch nhân của tôi, anh mà là người vô sự vào điện Tam Bảo, kiếm tôi tuyệt không phải là chuyện đơn giản như vậy, bởi vậy tôi mới khẩn trương tới đây.”

Đây là cách nịnh bợ của Điền Mộc Chính Tông.

Lăng Độ Vũ cười khổ nói: “Tôi cũng tuyệt không muốn làm địch nhân của anh, hy vọng hiên tại anh không chở tôi tới lò mổ.”

Điền Mộc Chính Tông thu nụ cười, trở lại vẻ lãnh tĩnh trầm mặc, thong thả nói: “Tốt rồi, nói xong rồi!” Lăng Độ Vũ lấy ngón tay dùng lực gõ lên kính chống đạn ở trước và sau hàng ghế, ngồi ở giữa là Chiêu Cúc và ngồi ở đầu tiên là tài xế và một đại hán khác hoàn toàn không phản ứng, chứng tỏ thanh âm chỗ ngồi phía sau này tịnh không truyền ra ngoài.

Anh ta mới nói: “Tôi muốn tìm một người.”

Điền Mộc Chính Tông tự phụ nói: “Chỉ cần là ở Nhật Bản, tôi lập tức có phương pháp kiếm y, dù y có tự chôn mình ở dưới đất chăng nữa, tôi cũng tự có cách đào lên.”

Lăng Độ Vũ nói: “Thật vui mừng khi nghe lời này, người tôi cần tìm là Phong Hán Cát Bách.”

Điền Mộc Chính Tông ngẩn ra một lúc, nói: “Tay sát thủ quốc tế này tịnh không phải dễ động đến, bất quá hiện tại tôi là người mà hắn đang cầu khẩn, bởi vì hắn đã đụng đến một người không nên đụng đến.”

Lăng Độ Vũ nói: “Hắn chỉ là phần nổi của tảng băng, chẳng qua là nếu không tìm được hắn, tôi cũng chẳng thể tìm được phần còn lại của tảng băng.”

Điền Mộc Chính Tông trong mắt lóe lên một chút thần sắc cảnh giác, nói: “Hình như việc này của anh rắc rối phi thường.”

Duỗi tay ra ấn vào lưng ghế, một cái điện thoại hiện ra, Điền Mộc ấn một số điện thoại, ống nghe lập tức vang ra một thanh âm: “Lão bản! Kiếm tôi có chuyện gì đấy?”

Điền Mộc Chính Tông nói: “Tôi muốn tìm Phong Hán Cát Bách không một chút sơ sót, lập tức chuẩn bị đi.”

Thanh âm của y đầy vẻ uy nghiêm của hắc đạo đại gia, khiến người ta phải phục tùng.

Người tiếp lệnh nói: “Lão bản, đúng rồi.”

Điền Mộc Chính Tông gác máy nói: “Lại đây! Để tôi và anh tham quan thành phố mĩ lệ nhất thế giới.”

Lăng Độ Vũ mỉm cười nói: “Nghe nói kinh tế của thành thị này đang trong giai đoạn suy thoái.”

Bên ngoài xe dòng xe cộ nhộn nhịp, người đi trên đường nam nữ đều rộn rã tất bật.

Điền Mộc Chính Tông nghe được vẻ trào phúng trong lời nói của anh, bình hòa đáp: “Kinh tế Nhật Bản những năm gần đây đích xác là xuất hiện sự quay ngược, tuy nhiên chuyện đó tịnh không ảnh hưởng đến người Nhật Bản. Quốc gia có biên giới, kinh tế trái lại không có.”

Lăng Độ Vũ trầm ngâm mất nửa ngày, thở dài một hơi.

Đây là lời nói của người Nhật Bản tài năng có hào khí, không thành công về võ thì chuyển sang văn, nước Mĩ, nước Đức, nước Pháp, những danh tự này chỉ có ý nghĩa trên danh nghĩa, quyền lực chân chính thuộc về các đại công ty xuyên quốc gia, nhưng Nhật Bản đã tích cực kiến lập một loại vương quốc kinh tế xuyên quốc gia.

Điền Mộc Chính Tông cũng thở dài một hơi, nói: “Chỉ cần có người, sẽ có cạnh tranh, chỉ cần có cạnh tranh, sẽ có thành vương bại khấu, nhân loại tiến bộ là do cạnh tranh, nhưng cũng do cạnh tranh mà đi tới tuyệt lộ.”

Những câu này nói từ kinh nghiệm sâu sắc, Lăng Độ Vũ không khỏi nghĩ tới mục tiêu hủy diệt thế giới của Mạt nhật thánh chiến đoàn, bọn chấp nhận cách nghĩ rằng “Toàn văn minh nhân loại là một sai lầm”, chưa từng mất đạo lý, vấn đề là ai cũng không có quyền đem người khác ra sản trừ, sinh mệnh là quyền lợi của mỗi loại sinh vật.

“Tít tít!” Điền Mộc Chính Tông bấm điện thoại, nhường Lăng Độ Vũ cùng nghe với y.

Giọng nói vừa rồi nói bằng tiếng Nhật: “Lão bản, đã tìm ra hình lưu trữ của Cát Bách, đã gửi đi rồi, trừ phi hắn vừa tới Nhật Bản đã trốn ngay, còn không với mục tiêu là người nước ngoài rõ ràng như vậy, chúng ta nhất định sẽ kiếm được.”

Lăng Độ Vũ không khỏi bội phục tài điều khiển thủ hạ của Điền Mộc Chính Tông, muốn làm được loại điều khiển này, Điền Mộc tất phải có một kho tàng tư liệu điện tử khổng lồ. Trong tư liệu đó cũng phải có cấp quốc tế và rất cập nhật.

Điền Mộc Chính Tông nói: “Thông báo rằng những việc này rất khẩn cấp, chỉ cần có tin tức, lập tức báo cho tôi biết.”

Thủ hạ của y do dự nửa khắc mới nói:

“Lão bản, buổi tiệc tối nay Đại Dã Long Nhất mời Sa Địa Vương Tử đã hủy rồi.”

Điền Mộc Chính Tông rõ ràng vấp phải một cơn ngạc nhiên, hỏi: “Là ai thông tri đó?”

Thủ hạ đáp: “Là thư riêng của ông ta.”

Điền Mộc Chính Tông hồi phục bình thường bảo: “Tốt! Biết rồi.”

Đường dây ngắt.

Điền Mộc Chính Tông mỉm cười với Lăng Độ Vũ: “Chúng ta đích xác có duyên. Lại đây! Tôi nay để tôi và anh tẩy trần, nếu tôi tính không nhầm, anh cũng có được thông tin về Các Bách vào lúc đó.”

Lăng Độ Vũ mỉm cười đáp ứng.

Điền Mộc Chính Tông dặn bảo tài xế, xe dừng ở một ngã tư đông đúc cạnh đông kinh, chạy về phía đông thành, Điền Mộc có chút trầm mặc, chẳng biết đang suy nghĩ vấn đề gì.

Lăng Độ Vũ tinh minh hiểu ngay, nói: “Vấn đề Đại Dã Long Nhất vẫn còn làm khó anh?”

Điền Mộc Chính Tông hỏi: “Anh cũng biết ông ta sao?”

Lăng Độ Vũ nói: “Nhân vật được liệt vào hàng thập đại phú gia của thế giới, những công ty theo làm thủ hạ của ông ta, đã bao quát…”

Anh bỗng nhíu mày, ngưng ngang câu nói.

Điều này làm Điền Mộc Chính Tông cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Vấn đề đang làm khó tôi có liên quan gì với anh?” Lăng Độ Vũ trong mắt chớp lên tia sáng kỳ lạ, nghiêm mặt nói: “Lão huynh, phiền anh kể rõ chuyện anh đang nghĩ về Đại Dã Long Nhất cho tôi.”

Điền Mộc Chính Tông trầm ngâm cả buổi, nói: “Muốn tôi kể lại chuyện trong lòng tôi cho một người khác, tịnh không phải là lệ thường của tôi, chẳng qua anh là một ngoại lệ.”

Trong mắt Lăng Độ Vũ ánh lên thần sắc cảm kích, muốn thu được tín nhiệm của một Điền Mộc Chính Tông đã từng lăn lộn nơi đầu đao mũi súng, cũng khó như mò trăng trong nước vậy, hiện tại trăng đã ở trong tay anh.

Điền Mộc Chính Tông nói: “Đầu tiên, kiểu hủy vội vàng một cuộc họp trọng yếu thế này, tịnh không phải là cách mà Đại Dã Long Nhất đầy dã tâm sự nghiệp hay làm, tiếp đó, với giao tình giữa tôi và ông ta và sự tôn trọng của ông ta đối với tôi, lẽ ra đích thân ông ta gọi điện cho tôi mới phải, chứ không phải thông qua thư riêng. Cho nên ông ta nhất định gặp phải rắc rối to lớn, mà phải là một sự kiện phát sinh đột ngột khiến ông ta trở tay không kịp.”

Lăng Độ Vũ nói: “E rằng có quan hệ với chuyến đi này của tôi đấy.”

Điền Mộc Chính Tông nói: “Nói vậy là sao?”

Lăng Độ Vũ nói: “Trong tay Đại Dã Long Nhất có nhiều đại công ty kĩ thuật cao, có thể sản sinh ra những hệ thống vệ tinh viễn thông và thiết bị hạt nhân, đúng không?” Điền Mộc Chính Tông gật đầu.

Lăng Độ Vũ nói: “Bởi vậy ông ta có thể trở thành mục tiêu của bọn điên, hy vọng sự ước đoán của tôi không chính xác, nói cho tôi biết đi, Đại Dã có những người thân nào?”

Điền Mộc Chính Tông hỏi: “Anh nói tới bọn bắt cóc?”

Lăng Độ Vũ nói: “Chuyện này có thể có tính chất rất nghiêm trọng.”

Điền Mộc Chính Tông ngẩng đầu hít sâu một hơi, nói: “Đại Dã rất yêu vợ và con gái của ông ta. Ờ! Anh chưa từng thấy qua vợ của ông ta Hòa Điền Đạo Hương, đó là mĩ nữ ưu nhã nhất mà tôi bình sinh sở kiến, con gái ông ta, Thiên Huệ Tử cũng xinh đẹp phi thường, là con vợ trước của ông ta. Tốt rồi, huynh đệ, nói cho tôi biết anh tới Nhật Bản là để làm việc gì? Tôi muốn biết chi tiết, bởi vì Đại Dã Long Nhất không chỉ là đối tác làm ăn của tôi mà còn là vinh dự của Nhật Bản.”

“Keng!” Hai ly rượu nâng lên cụng vào nhau.

Điền Mộc Chính Tông hào hứng nói: ““Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt”, đây chẳng phải là kim ngọc lương ngôn của người Trung Quốc các anh sao? Nơi đây tuy chẳng thấy minh nguyệt, lại có mĩ nữ theo bồi tiếp, cũng là nhân sinh khoái sự, một chén này chúc anh mã đáo thành công.”

Lăng Độ Vũ ngoái nhìn hai mĩ nữ Nhật Bản phục vụ mặc kimono ở hai bên, anh cũng là một người bảnh bao phong lưu, cười lên khanh khách, nâng chén rượu trong tay một hơi uống cạn.

Chiêu Cúc mặc Kimono, cùng một mĩ nữ khác chia nhau ngồi ở hai bên Điền Mộc, cũng nâng chén rượu hướng về Lăng Độ Vũ nâng chén rượu nói: “Lăng sinh, để chúng tôi kính ngài một chén.”

Lăng Độ Vũ nhìn cô tiếu diện như hoa, làm sao cự tuyệt?

Lại cạn một chén, cho đến lúc này anh vẫn chưa biết cô ta với Điền Mộc Chính Tông có quan hệ thế nào.

Điền Mộc Chính Tông tịnh không có vẻ gì là say sưa của một người Nhật Bản.

Chỉ là y rõ ràng đích xác đã thoải mái hơn, Lăng Độ Vũ biết rằng nguyên nhân bên trong là nơi này có những thiết bị công nghệ cao giăng mắc trong ngoài.

Tối thiểu có mười hai nhất lưu hảo thủ của Điền Mộc Chính Tông hộ vệ.

Lăng Độ Vũ nâng chén hướng về Điền Mộc Chính Tông nói: “Anh là người bằng hữu đứng thứ nhất trong hắc đạo của tôi, cũng có thể là người duy nhất, vì anh đến nay chưa nhúng tay làm chuyện ác, giết hại người vô tội, cạn một chén.”

Điền Mộc Chính Tông trong mắt bắn ra thần sắc lăng lệ, lạnh lùng kỳ quái nói: “Hảo đảm sắc! Chưa một người nào nói với tôi kiểu này, chỉ do nhận thức anh từ ngày đầu, anh làm cho người ta không vui vẻ kiểu này, cũng làm cho người ta vui vẻ kiểu này.”

Lăng Độ Vũ nói: “Tôi tin tưởng chúng sinh bình đẳng, chẳng có lời nào mà tôi chẳng dám nói.”

Điền Mộc Chính Tông lắc đầu nói: “Người ta sinh ra đời đã không bình đẳng rồi, giỏi ngu giàu nghèo, anh nếu không có tiền, căn bản không thể ở đây mà cùng tôi ngồi bằng đứng bằng. Nói gì đến chúng sinh bình đẳng. Hắc…”

Y ngửa mặt lên trời cười lớn, ngoảnh trong có uy.

Lăng Độ Vũ nói: “Vô luận phú quý bần tiện, đều là một kinh nghiệm của sinh mệnh, ai cao ai thấp, há có thể khẳng định.”

Chiêu Cúc trong mắt bắn ra thần sắc sùng bái.

Cô vẫn là lần thứ nhất thấy có người nói chuyện với Điền Mộc Chính Tông như vầy.

Điền Mộc Chính Tông trầm ngâm không nói, nhấm nháp hàm ý trong câu nói của anh.

Lăng Độ Vũ mỉm cười nói: “Lão huynh, có hay không có con cái.”

Điền Mộc Chính Tông mặt không biểu tình đáp: “Không có! Không cần cho rằng tôi không thành người, anh có thể hỏi cô ta.”

Nói đến câu cuối cùng đó, y lần nữa mỉm cười bình hòa, nhìn sang nữ tử ngồi bên tay phải.

Cùng đối đáp với Lăng Độ Vũ khiến y cảm thấy một kích thích tươi mới.

Nữ tử đó lộ ra thần tình nũng nịu xấu hổ, đó là đáp án tốt nhất đáp lại Điền Mộc Chính Tông.

Chiêu Cúc khuôn mặt đỏ bừng cúi đầu cười thầm, theo cử chỉ này Lăng Độ Vũ nhìn ra Chiêu Cúc và Điền Mộc Chính Tông không có quan hệ tình nhân.

Điền Mộc Chính Tông nói tiếp: “Cũng không cần cho rằng tôi sợ kẻ thù bắt con cái tôi báo thù, tôi không cần nguyên nhân của con cái. Là tôi nhận ra rằng thế giới này tịnh không phải là chỗ tốt. Lấy tôi làm căn cứ, ngày sau tuy danh thành lợi tựu, chỉ là thời gian vui sướng của tôi lại rất ít, cho tới chẳng biết thế nào là vui sướng, vật chất không thể mang lại bất cứ kích thích nào, tôi chỉ là một cỗ máy giải quyết những vấn đề khó khăn và làm việc không ngừng nghỉ, ngày dừng lại, cũng chính là ngày tôi gục ngã.”

Lăng Độ Vũ im lặng không nói, Điền Mộc Chính Tông tự có một mặt lãng mạn thuần chân của mình, nếu không cũng không thể giúp Cáo Đỏ đến Ai Cập đánh cắp Ảo Thạch, suýt nữa gây ra đại họa đầy trời. (Xem Nguyệt Ma).

Văn minh vật chất càng phát triển, hiểu biết về chân tướng càng nhiều, tinh thần càng trống rỗng.

Người ngu ngốc cuối cùng lại khoái lạc hơn người trí giả.

“Tít”.

Điện thoại kêu lên.

Chiêu Cúc bắt điện thoại, sau khi đáp “Dạ”, nói với Điền Mộc Chính Tông: “Hoang Đảo tiên sinh muốn đích thân báo cáo với ngài.”

Điền Mộc Chính Tông nói: “Mời ông ta lại đây.”

Bộ dạng của Hoang Đảo một điểm cũng chẳng giống nhân vật trong hắc đạo, lại giống một công tử phong lưu tửu sắc, chỉ có Lăng Độ Vũ trong nhãn thần tinh minh của y thấy ra y là một nhân vật loại ấy.

Hoang Đảo ngồi ở bên cửa, giữ một khoảng cách rõ ràng với bọn anh.

Điền Mộc Chính Tông nói: “Bọn nữ nhân tạm thời tránh đi.”

Ba nữ nhân theo đó đi ra, chỉ còn lại Chiêu Cúc.

Hoang Đảo nói: “Lão bản, hai cỗ xe đã có chỗ gánh vác rồi.”

Điền Mộc Chính Tông khịt mũi một cái, không ý kiến gì.

Lăng Độ Vũ nhận ra Hoang Đảo là người nói chuyện điện thoại với Điền Mộc Chính Tông trong xe hồi trưa, Hoang Đảo này đúng là một thuộc hạ đắc lực của y.

Hoang Đảo nói: “Một tuần trước, Phong Hán Cát Bách ở Đông Kinh đã mua một lô vũ khí ở cửa hàng bán vũ khí, đây là danh sách các thứ đó.”

Y cầm một bản văn kiện đưa cho Điền Mộc.

Điền Mộc Chính Tông làm hiệu tay, văn kiện đưa tới trên tay Lăng Độ Vũ, Lăng Độ Vũ nhanh chóng xem qua, vẻ lãnh tỉnh của anh cũng không khỏi giật mình một cái.

Danh sách bao gồm hai mươi khẩu tự động võ khí, đầy đủ đạn dược, hai súng phóng hỏa tiễn vác vai, điều này sẽ khiến Mạt nhật thánh chiến đoàn trở thành lực lượng vũ trang đáng sợ.

Hoang Đảo nói tiếp: “Đối với việc Cát Bách mua vũ khí mà nói, những vũ khí này sẽ được đưa tới tam giác vàng giữa Thái Lan và Miến Điện, đảm bảo sẽ không sử dụng ở Nhật Bản, danh tiếng của Cát Bách ở quốc tế luôn tốt đẹp phi thường, việc buôn bán vũ khí này không có lý do không tin tưởng y.”

Lăng Độ Vũ trong lòng chợt động, điều này hoặc giả là nguyên nhân do nhu yếu của Mạt nhật thánh chiến đoàn, vì không có đường dây lập sẵn, muốn đưa vũ khí vào nhật bản cũng khó như lên trời, nên chỉ Cát Bách ra mặt, vẫn còn có thể có được những vật nhu yếu.

Điền Mộc Chính Tông hiển nhiên cũng có cách nghĩ như vậy, nổi giận nói: “Tên mọi hỗn hào này, dám đến Nhật Bản mà làm việc tàn bạo.”

Hoang Đảo nói: “Cát Bách bị phát hiện lần cuối ở thị trường siêu cấp trong một thị trấn nhỏ gần Hoành Tân, đó là chuyện năm ngày trước đây, y và một phụ nữ da trắng khác, nghe nói đẹp tương đương Phong Tao, mua một lượng lớn lương thực và vật dụng hàng ngày, đủ cho khoảng mười người dùng trong vài tháng, điều gây ấn tượng rất sâu cho người bán hàng, là Cát Bách không ngừng muốn thân cận với nữ tử đó, nhưng nữ tử đó rõ ràng đối với Cát Bách cũng có một sự chán ghét tương đương. Chỉ là chúng ta đã tìm hết lữ quán, chỗ lữ hành nghỉ ngơi, phi trường, cũng đều không tìm thấy chút vết tích nào, trước mắt Cát Bách tựa như tiêu biến vào không khí.

Lăng Độ Vũ nghĩ bụng đây mới là lý do chính, nếu không người của Mạt nhật thánh chiến đoàn đã sớm thành tù nhân trong ngục rồi, phương pháp bảo mật của chúng giống như có một hệ thống.

Điền Mộc Chính Tông hỏi: “Còn về mặt Đại Dã Long Nhất thì sao?”

Hoang Đảo nói: “Khẳng định đã xảy ra chuyện, tôi đã liên lạc với người ở cục cảnh sát, người của khoa Trinh sát đặc biệt và vợ chồng Đại Dã Long Nhất chiều tối hôm qua đã chia nhau bay tới kinh đô, địa điểm được giữ bí mật, khiến người của chúng ta không biết được. Chỉ là chúng ta điều tra theo một phương diện khác, phát hiện thiên kim của Đại Dã Long Nhất, Thiên Huệ Tử tiểu thư đã vào ở trong liệu dưỡng viện đắt tiền nhất kinh đô, nhưng liệu dưỡng viện ấy hôm qua đã phát sinh một ít sự việc không tầm thường, có người đã bị thương, việc này tịnh không tiết lộ ra ngoài, tin tức vẫn chưa biết được.

Điền Mộc Chính Tông và Lăng Độ Vũ trao đổi nhau một cái liếc mắt.

Điền Mộc Chính Tông trầm ngâm một lúc, nói với Hoang Đảo: “Từ giờ trở đi, đình chỉ mọi việc tìm kiếm tung tích Cát Bách hoặc điều tra hành động của Đai Dã, việc này tới đây là chấm dứt, trừ phi ta có lệnh mới.”

Hoang Đảo và Chiêu Cúc đều cảm thấy ngạc nhiên, Điền Mộc Chính Tông tựa như quay ngoặc 180 độ, khiến người nghĩ mãi vẫn chẳng hiểu, chỉ có Lăng Độ Vũ bình tĩnh như không, giống như đây là chuyện cần thiết nhất phải làm.

Điền Mộc Chính Tông nhìn Lăng Độ Vũ hỏi: “Anh còn vấn đề gì nữa?”

Lăng Độ Vũ biết rằng đây là cơ hội cuối cùng để hỏi của mình, hướng về Hoang Đảo chậm chạp hỏi: “Thiên kim của Đại Dã trú ở liệu dưỡng viện đó, nếu là ở cấp bảo mật cao nhất, thì kiểu điều tra nào có thể biết được?”

Điền Mộc Chính Tông trong mắt lộ ra thần sắc tán thưởng, câu hỏi này đã động đến cốt yếu của vấn đề, bất cứ hành động bắt cóc nào, quan trọng nhất là phải nắm rõ hành tung của kẻ bị bắt cóc, Hoang Đảo tìm được tung tích tuyệt mật này ở đâu?

Cũng có thể là cùng một nguồn với bọn bắt cóc.

Hoang Đảo nói: “Cũng là từ người trong cục cảnh sát, trong khoa trinh sát đặc biệt có đặt một tiểu tổ bảo an, chuyên trách an toàn cho người giàu và trọng yếu, do vậy hành tung của Thiên Huệ Tử tiểu thư bọn họ rõ như lòng bàn tay.

Lăng Độ Vũ cau mày, hiển nhiên là phải đau đầu nhức óc.

Điền Mộc Chính Tông gật đầu nói: “Ngươi có thể ra ngoài được rồi.”

Hoang Đảo cúi người lui ra ngoài phòng, làm như Điền Mộc Chính Tông là thần chứ không phải người.

Điền Mộc Chính Tông nhìn Lăng Độ Vũ hỏi: “Anh biết tại sao tôi hoàn toàn rút lui khỏi sự kiện này không?”

Lăng Độ Vũ cười nói: “Đương nhiên là biết, Đại Dã nếu cần sự giúp đỡ của anh, tự nhiên sẽ kiếm anh, nhưng nếu anh nhúng tay vào việc này, lỡ làm bọn bắt cóc nổi giận, đem Thiên Huệ Tử ra thủ tiêu mất, Đại Đã không tìm anh đòi mạng mới là lạ.”

Điền Mộc Chính Tông lại cười lớn, vẻ rất sướng khoái, nói: “Cùng anh giao thủ thật là thống khoái.”

Lăng Độ Vũ cảm kích nói: “Chẳng qua anh cũng giúp tôi rất nhiều, do vậy việc tìm kim trong biển lớn biến thành tìm kim trong ao nhỏ.”

Chiêu Cúc không nhịn được cười phì lên một tiếng, nũng nịu cười nói: “Ví dụ của Lăng tiên sinh mới thật là lạ.”

Điền Mộc Chính Tông thần tình nghiêm chỉnh nói: “Chẳng qua anh cần cẩn thận Hoành Sơn Chính, người đứng đầu khoa Trinh sát đặc biệt, thanh niên này rất khó đụng vào, y từng là bạn học của Đại Dã phu nhân Hòa Điền Đạo Hương, trong tay y có không ít nhân tài, tôi đối với y không có hảo cảm gì.”

Lăng Độ Vũ ngầm thở một hơi.

Anh không chỉ phải ứng phó với người của Mạt nhật thánh chiến đoàn, có thể còn phải ứng phó cảnh sát địa phương của Nhật Bản, nghĩ đến khiến người ta đau đầu.

Không có lựa chọn nào khác, anh đứng dậy nói: “Cũng cần phải đi rồi, thời gian càng lúc càng cấp bách.”

Thánh chiến đoàn tùy thời có thể hoàn thành được thiết bị phát xạ đạn hạt nhân, thế giới này đang chần chừ ở biên giới vạn kiếp bất phục, không ai biết bọn điên này định làm gì, theo mức độ hiệu suất và tổ chức hành động, đã có thể biết được bọn chúng không ở nơi náo nhiệt mà chơi đùa.

Điền Mộc Chính Tông cũng đã đứng lên, dùng lực ôm lấy Lăng Độ Vũ một cái.

Chiêu Cúc cúi đầu nói: “Lăng tiên sinh, để tôi đưa ông ra.”

Lăng Độ Vũ cười lịch thiệp, đẩy cửa bước ra ngoài, Chiêu Cúc đuổi theo, cầm một gói đồ nhét vào tay anh.

Lăng Độ Vũ nhẹ nhàng nắm tay lại, nguyên lai là một xấp giấy.

Chiêu Cúc đỏ mặt nhẹ giọng nói: “Điện thoại của tôi, xe chờ ông ở ngoài cửa.”

Cô xoay người chạy đi như một làn gió xuân.

Lăng Độ Vũ lắc đầu cười khổ, anh nào còn thời gian hưởng thụ ôn nhu.

Đoạn đường gập ghềnh đang đợi anh trước mặt.

Chẳng qua là trên tất cả các con đường đều không thấy có ai đi cùng