Vũ Vương

Chương 740: Nàng đạo lữ là ta!

Đồng dạng một câu, lúc từ trong miệng La Phù Thánh Tử nói ra, mặc dù hắn không có hiển lộ ra nửa điểm sắc mặt giận dữ, ngữ điệu cũng không có tức giận chút nào, nhưng nghe vào trong tai mọi người, lại làm bọn họ biến sắc.

Trong nháy mắt này, mọi người có loại cảm giác mây đen áp thành, bão tố sắp hàng lâm.

- Nguy rồi!

Bọn người Chân Vũ Thánh Sơn Dương Hồ cảnh cường giả đều là tâm thần khẽ run, nhất là động tác của La Phù Thánh Tử, càng làm cho bọn hắn thầm cảm giác không ổn.

- Vâng!

Trăm người cùng kêu lên đáp.

- Không cần!

Bất quá bọn hắn còn không có hành động, một tiếng quát lên đột nhiên ở trên hư không chấn động, lập tức liền thấy ba đạo thân ảnh từ trên Diêu Quang đỉnh nhảy xuống, trong khoảnh khắc liền đã bay xuống quảng trường, trong đó hai gã nữ tử mỹ mạo là Ngư Thanh Liên cùng Tiêu Tố Ảnh, mà nam tử trẻ tuổi bên hông các nàng kia, đúng là Mộ Hàn.

- La Thành!

Khai Dương đỉnh, Huyền Dương Điện, Dịch chân nhân khó có thể tin bắn người mà lên, vẻ mặt kinh hỉ.

Hắn mặc dù không có đi tham gia nghi thức đính hôn ở Diêu Quang phong, nhưng thần thức lại tản ra, mật thiết chú ý động tĩnh bên kia. Vốn thấy La Phù Thánh Tử cho người cưỡng ép lên núi đem Tiêu Tố Ảnh mang xuống, hắn còn có chút bận tâm, nhưng không ngờ thoáng qua một lát, chẳng những Tiêu Tố Ảnh cùng Ngư Thanh Liên hiện thân, đệ tử của mình kia cũng xuất hiện.

Tiểu gia hỏa này hôm nay vừa trở lại?

Ngắn ngủi kinh hỉ qua đi, Dịch chân nhân không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên sắc mặt kịch biến, thân ảnh khẽ nhúc nhích, liền ly khai Huyền Dương Điện, hướng phía Diêu Quang phong mau chóng đuổi theo. . .

- La Thành?

Chứng kiến Ngư Thanh Liên cùng Tiêu Tố Ảnh xuất hiện, chúng tu sĩ Chân Vũ Thánh Sơn thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng vừa thấy Mộ Hàn bên người các nàng, vẫn không khỏi ngẩn người, trước kia bọn hắn đều cảm ứng được trong Ngọc Chân điện có Dương Hồ cảnh tu sĩ thứ ba, nhưng khí tức người nọ quá mức Phiêu Miểu, quá mức yếu ớt, để cho bọn hắn nhất thời khó có thể kết luận thân phận của hắn.

Không nghĩ tới đúng là Mộ Hàn mất tích tám năm về tới Chân Vũ Thánh Sơn, lại đã đột phá đến Dương Hồ Nhị trọng thiên. Mộ Hàn cùng La Phù Thánh Tử kia đồng dạng cũng là pháp sư có thể luyện chế Thánh phẩm Đạo Khí, hắn có thể trở lại, đối với Chân Vũ Thánh Sơn mà nói, tự nhiên là một việc vui. . .

Chỉ bất quá hắn đã trở lại rồi, tại sao không đi Khai Dương phong gặp sư phó, mà là đi tới Diêu Quang phong, hơn nữa vẫn là cùng Ngư Thanh Liên, Tiêu Tố Ảnh hiện thân?


Mọi người trong lồng ngực điểm khả nghi mọc lan tràn.

Nhưng Tần Tụng lại sắc mặt khẽ biến, tám năm trước, Thiên Toàn phong thủ tịch đệ tử Lâm Ngọc Bạch truy tung Mộ Hàn tiến về Pháp La Thiên Vực, kết quả không bao lâu Lâm Ngọc Bạch liền chết rồi, lại thủy chung không tìm ra nguyên nhân Lâm Ngọc Bạch chết. Vốn Mộ Hàn mất tích nhiều năm, trong nội tâm Tần Tụng còn có thể thoáng cân đối một điểm.

Nhưng hiện nay, Mộ Hàn mất tích đột nhiên xuất hiện, hơn nữa hắn đã thành Dương Hồ cảnh tu sĩ, Tần Tụng lập tức khó có thể bình tĩnh, nhưng giờ phút này hắn lại tìm không thấy cái cớ gì để xông đến Mộ Hàn phát tác, chỉ có thể đem đầu mâu chỉ hướng hai nữ tử bên cạnh Mộ Hàn lạnh giọng quát lớn:

- Ngư Phong chủ, Tiêu Tố Ảnh, các ngươi đến ở phía trên làm cái trò gì, lâu như vậy cũng không xuống, thật sự là quá thất lễ, nếu không có Thánh Tử... .

- Không sao, có thể xuống là tốt rồi!

La Phù Thánh Tử khoát tay cắt đứt Tần Tụng nói, cười mỉm nhìn về phía Tiêu Tố Ảnh nói :

- Tố Ảnh cô nương, ta và ngươi hai người kết làm đạo lữ, có thể nói là ông trời tác hợp, cái Thiên Duyên Hồng Kiều này là Thánh phẩm Đạo Khí ta vì đính hôn hôm nay mà tự tay luyện chế, kính xin Tố Ảnh cô nương nhận lấy phần lễ vật này của ta. Ba tháng sau thời điểm đại hôn ta còn có tâm ý khác đưa lên, tin tưởng nhất định sẽ không để cho cô nương thất vọng.

Đang khi nói chuyện, tay phải của La Phù Thánh Tử hơi chiêu, cái Thiên Duyên Hồng Kiều kia liền kịch co rút lại, hướng Tiêu Tố Ảnh phiêu tới.

- Đa tạ Thánh Tử nâng đỡ, bất quá ta đã có đạo lữ, cái lễ vật này vẫn là thỉnh Thánh Tử thu hồi a.

Tiêu Tố Ảnh mỉm cười, ống tay áo nhẹ phẩy, cái Thiên Duyên Hồng Kiều kia đã bị một cổ chân nguyên xanh lam nâng lên, hướng La Phù Thánh Tử bắn ngược mà về.

- Cái gì?

- Tiêu Tố Ảnh rõ ràng có đạo lữ rồi hả?

- Nói đùa sao!

. . .

Tiêu Tố Ảnh vừa dứt lời, chung quanh lập tức một mảnh xôn xao.

Chẳng những Dương Hồ cảnh cường giả đến đây xem lễ kia trợn mắt há hốc mồm, Tần Tụng chúng Chân Vũ Thánh Sơn tu sĩ cũng là vẻ mặt ngốc trệ, bọn hắn vốn tưởng rằng Tiêu Tố Ảnh xuất hiện, là đã triệt để khuất phục, chuẩn bị tiếp nhận việc hôn nhân này, lại không ngờ nàng lại biết lái miệng nói ra bản thân đã có đạo lữ.

Cái này há không phải là ở trước mắt bao người, hung hăng tát La Phù Thánh Tử một bạt tai?


Nàng cũng quá lớn mật rồi!

Dùng thực lực của La Phù Thánh Tử, cùng với thân phận địa vị của hắn tại Côn Luân tiên phủ, bị Tiêu Tố Ảnh nhục nhã như vậy, há chịu từ bỏ ý đồ?

Vô ý thức, mọi người hướng La Phù Thánh Tử cùng với những nam nữ trẻ tuổi kia lườm tới?

Quả nhiên, trên mặt trăm tên nam nữ kia không che dấu chút nào hiển lộ ra bất mãn cùng tức giận, mà La Phù Thánh Tử tiếp được Thiên Duyên Hồng Kiều, trên mặt mặc dù còn treo vui vẻ, nhưng cặp mắt kia lại có chút nheo lại, đồng tử thâm thúy tựa hồ đã nhấc lên mưa to gió lớn.

- Tiêu Tố Ảnh, ngươi quá làm càn!

Tần Tụng khuôn mặt lạnh lẽo, quát chói tai lên tiếng.

- Chân Vũ Thánh Sơn từ trên xuống dưới, cũng biết ngươi hôm nay vẫn là độc thân, đạo lữ của ngươi chẳng lẽ còn sẽ từ trên mặt đất xuất hiện hay sao? Có thể được Thánh Tử nhìn trúng, trở thành đạo lữ của hắn, là ngươi thiên đại vinh hạnh, ngươi không biết cảm kích thì thôi, lại vẫn dám ra sức khước từ, dùng loại cớ sứt sẹo này lừa bịp mọi người, thực coi chúng ta những người này đều mù lòa hay sao?

- Tần Tụng, Tiêu Tố Ảnh là đệ tử của Ngư Thanh Liên ta, ngươi cũng không phải Chân Vũ Thánh Sơn sơn chủ, nàng làm càn hay không làm càn, còn chưa tới phiên ngươi tới khoa tay múa chân!

Ngư Thanh Liên lông mày kẻ đen nhảy lên, không chút khách khí đáp lễ tới, cười lạnh nói.

- Sơn chủ lão nhân gia hắn cũng chưa từng nói chuyện, ngươi thật đúng là bắt chó đi cày.

- Ngươi. . .

Tần Tụng chán nản, lại càng là giận không kiềm được.

Nghe được hai người này đối chọi gay gắt, mọi người biết vậy nên giật mình, thầm nghĩ trong lòng: đúng rồi, đúng rồi, Tiêu Tố Ảnh vốn là không muốn cùng La Phù Thánh Tử kết làm đạo lữ, hôm nay tránh cũng không thể tránh, còn muốn dùng mình đã có đạo lữ lấy cớ, đáng tiếc tính toán của nàng nhất định là sẽ ngâm nước nóng đấy.

Nghĩ tới đây, những tu sĩ xem lễ kia đều là trong nội tâm cười thầm không thôi.

- Hai vị phong chủ không cần tranh chấp.

La Phù Thánh Tử chậm rãi mở miệng, Tần Tụng phẫn nộ chỉ phải ngạnh sanh nén trở về. Con mắt đảo qua Tần Tụng cùng Ngư Thanh Liên, hai ánh mắt của hắn lần nữa rơi vào trên người Tiêu Tố Ảnh, mỉm cười nói:

- Tố Ảnh cô nương thực biết nói giỡn. Thời gian đã không còn sớm, cái nghi thức đính hôn này cũng nên xong, Tố Ảnh cô nương, ngươi chuẩn bị một chút, liền theo ta phản hồi Côn Luân tiên phủ, chuẩn bị ba tháng sau đại hôn a.

- Ta chưa cùng ngươi nói giỡn, ta là thực sự có đạo lữ.

Tiêu Tố Ảnh trầm giọng nói.

- Ah? Vậy đạo lữ của ngươi là ai, có thể để cho ta thấy mặt hay không?

La Phù Thánh Tử ngón tay khẽ nhúc nhích, cái Thiên Duyên Hồng Kiều kia ở trên đầu ngón tay quay tròn chuyển động, trong ánh mắt nhìn về phía Tiêu Tố Ảnh lại nhiều ra chút trêu tức, cái thần sắc kia giống như là con mèo nhìn con chuột giãy dụa.

- Nàng là đạo lữ của ta!

Nhưng mà, ngay trong nháy mắt thoại âm của La Phù Thánh Tử rơi xuống, sáu cái ký tự lại như tiếng sấm đột nhiên ở trong thiên địa chấn nổ, làm cho lỗ tai người vù vù không ngớt.