Vũ Vương

Chương 574: Ngươi đây là tự đi tìm chết (Thượng)

Mộ Hàn cùng Lôi Động đưa mắt nhìn nhau, không thể hiểu được tại sao sau khi biết được thảm trạng của Tư Không Chiếu thì vị Tư Không vực chủ này lại có thể hả hê đến như thế.

Một lúc sau, Tư Không vực chủ mới ngừng cười, vẻ mặt hào hứng nhìn Mộ Hàn mà hỏi:

- Lăng Nghị nếu như ngươi gần đây mới từ Thái Huyền thiên vực thì hẳn cũng có nghe qua chuyện này. Mau nói cho ta nghe một chút cái tên Vạn Lưu cảnh thần thông quảng đại kia là ai mà có thể khiến cho vị huynh đệ của được Thánh Phẩm đạo khí của ta bị giày vò tới thê thảm tới như vậy?

Mộ Hàn hổ thẹn nói:

- Tư Không vực chủ, thật sự là xin lỗi, ta cũng không nghe được tin tức gì, vì ba tháng trước ta đã đi vào Đại Hạc thiên vực rồi.

- Ba tháng?

Tư Không vực chủ tiếc nuối lắc đầu nói:

- Chuyện này mới xảy ra mới được hơn một tháng mà thôi, trách không được ngươi không có tin tức gì, thực là đáng tiếc. Nếu như không phải Thái Huyền thiên vực chủ là kẻ địch của ta thì ta muốn tới đó nhìn xem kẻ đó là thần thánh phương nào.

Lôi Động nhịn không được lên tiếng hỏi:

- Nếu gặp kẻ đó rồi thì Vực chủ sẽ xử trí hắn thế nào?

Tư Không vực chủ cười nói:

- Tự nhiên là bắt lấy hắn, cái tên kia là nhi tử mà cha ta thương yêu nhất, làm sao cha ta có thể từ bỏ được đây. Chỉ là nếu không phải lão đầu kia đang mải cải tạo lại thân thể cho đệ đệ ta thì đã tự mình đi tới Thái Huyền thiên vực rồi. Nếu ta có thể bắt được tên kia trước khi lão ta động thủ, thì hẳn lã ocungx không quá mức keo kiệt với ta đâu.

- Đáng tiếc, tên kia lại không ở Thái Huyền thiên vực, ta sợ là khong còn cơ hội tốt như thế rồi. Nếu như ở Đại Hạc thiên vực mà nói….

Nói tới đây, Tư Không vực chủ coi như nghĩ tới cái gì, liền đứng bật dậy, đưa mắt nhìn Mộ Hàn. Trong mắt có một vẻ hồ nghi, hai đạo ánh mắt sắc bén tựa như muốn xuyên thấu qua toàn bộ cơ thể Mộ Hàn. Đột nhiên hắn nhắm mắt lại, sau đó thình lình hỏi một câu:

- Lăng Nghị, ngươi tiến vào Đại Hạc thiên vực thời gian cũng không phải là ba tháng trước, mà hẳn là hơn một tháng trước mà thôi nhri?


Lôi Động giật mình, sắc mặt biến hóa, chỉ là Tư Không vực chủ lại vẫn đang quan sát Mộ Hàn, cho nên không để ý tới hắn, nếu không thì trong lòng càng thêm kỳ dị.

Mộ Hàn ra vẻ khó hiểu vô cùng, hồ nghi nói:

- Vực chủ nói gì vậy, ta thực là không hiểu?

Vừa nói thì sát cơ Mộ Hàn càng thêm nồng đậm, cơ hồ là khi hắn vừa lên tiếng thì tên vực chủ này liền dùng tâm thần khổng lồ lén bao phủ lấy toàn bộ thân hình hắn.

Vị vực chủ này thực sự là đã có hoài nghi với bản thân mình rồi. Tư Không Chiếu mới gặp chuyện không may, thì liền có một tên Vạn Lưu cảnh từ Thái Huyền thiên vực tiến vào trong nơi này. Hơn nữa muốn từ nơi này tiến vào trong Xích Thành thiên vực, sự trùng hợp này quá mức là sát nhau, thực khiến cho hắn không khỏi có lòng sinh nghi.

Chỉ là hắn muốn thông qua khí tức linh hồn chấn động của mình để phán đsoán đúng sai hay sao, vậy thì thực là không thể được rồi.

- Không rõ thì thôi vậy.

Vị Tư Không vực chủ chỉ nhíu mày một cái ,trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc khó dò, chở lại khoát tay nói, rồi cười:

- Lôi Động, Lăng Nghị, Các ngươi không phải là muốn đi tới Xích Thành Thiên vực sao, hiện giờ có thể đi rồi, chỉ là quy củ của ta, các ngươi biết rõ rồi chứ?

- Biết rõ.

Lôi Động lập tức gật đầu, khẽ động ý niệm, một đống dược thảo hiện ra, xuất hiện trước mặt Tư Không Vực chủ, một cỗ dược khí nồng đậm lập tức tràn ra. Những dược thảo này đều là hắn tìm thấy từ bên trong cái đầm bên dưới Thiên Lôi tuyệt vực, mỗi cây đều trân quý vạn phần.

Tuy rằng lấy ra đông dược thảo này khiến cho Lôi Động đau lòng, nhưng trong tâm thì hắn hiểu, đừng nhìn cái tên này không có làm khó, bộ dáng nói chuyện dễ dàng, nếu như bản thân không đưa ra thứ gì thỏa mãn được hắn thì tuyệt đối sẽ không dễ nói chuyện đâu.

Không bỏ ra tí máu thì khó có thể đi qua được Vực giới chi môn.

- Không tệ, không tệ.

Tư Không vực chủ thỏa mãn, gật đầu, khuôn mặt trắng nõn cười tựa như một đóa hoa cúc bắt đầu nở:


- Lôi Động a, xem ra mấy năm nay ngươi ở Thiên Lôi tuyệt vực thực là không uổng công ngây ngốc, có thể lấy được nhiều dược thảo trân quý tới như này, trong đó còn có hai gốc có thể luyện chế được Hoàng Cực dương thần đan. Đây là thứ mà Linh Trì tam trọng cũng có thể dùng được. Lôi Động a, vậy ta cũng không khách khí nữa nhé.

Vừa nói chuyện, thì đống được thảo kia đã biến mất trước người Tư Không vực chủ, tiếp theo hắn cười, chỉ vào phiến Vực giới chi môn bên kia, ý chỉ bảo Lôi Động ngươi đi đi thôi!

- Đa tạ Tư Không vực chủ.

Lôi Động vui vẻ, vẫy tay với Mộ Hàn rồi bước nhanh tới Vực giới chi môn, sau đó đem khỏa Tu Di châu kia đặt lên lỗ khảm lớn bên trên cửa. .Ngay sau đó, chỉ thấy từng đợt khí tức màu cam kia bắt đầu từ Tu Di châu tràn ra, trong chớp mắt có thể lan tràn tới toàn bộ đại môn, rậm rạp chằng chịt tựa như là mạng nhện vậy.

Phanh!

Ngay sau đó phiến đại tuyết môn kia liền bạo tán, biến mất không còn bóng dáng, mà ở cửa vào liền hiện ra một thông đạo hình tròn, nhìn từ xa lại cũng không thấy tận cùng, Lôi Động nhìn Mộ Hàn gật đầu rồi thân hình cường tráng nhảy vào bên trong.

Hô!

Khi thân thể Lôi Động tiến vào thì phiến bản kia đã biến matas, rồi đại môn màu trắng lần nữa hiện ra, lẳng lặng hiện ra ở vị trí cũ. Thông đạo kia hoàn toàn bị che lấp đi.

Trên đường đi thì Lôi Động đã giải thích cho hắn biết, một khỏa Tu Di châu thì chỉ mở ra thông đạo đủ chứa một người đi qua, nếu là hai người cùng đi thì lối vào sẽ sụp đổ ngay. Cho nên khi thấy được phiến vực giới chi môn kia khôi phục lại thì hắn cũng không cảm thấy kỳ quái.

Mộ Hàn cũng đặt một viên Tu Di châu lên, nhưng khi hắn khảm nó vào trong lỗ thì âm thanh của Tư Không vực chủ đột nhiên vang lên:

- Chậm đã! Lăng Nghị, ta mới chi cho phép Lôi Động dùng Vực giới chi môn chứ chưa hề cho phép ngươi. Không giao nạp phí tổn nhất định, muốn tự mở ra Vực giới chi môn, xem ra khó khăn đấy.

- Hả?

Mộ Hàn sững sờ, ngừng bước lại hỏi:

- Tư Không vực chủ, không phải Lôi Động mới đưa phí của chúng ta lên trên rồi sao?

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tư Không vực chủ hiện lên một tia cười lạnh:

- Ai bảo là Lôi Động nộp cho hai người? Là hắn nói hay là ta nói vậy?

Mộ Hàn á khẩu không nói được gì, người này cố ý chờ Lôi Động đi rồi mới dùng một cái lý do như thế để cản trở, qua nhiên là âm trầm hiểm ác. Chỉ hiện giờ Mộ Hàn cũng không xác định được là tên này là hoài nghi mình nên lưu mình lại hay là chỉ mượn cớ làm khó dễ mà thôi.

Nhớ tới lời nhắc nhở của Lôi Động, Mộ Hàn đè nén sự tức giận bên trong lòng xuống:

- Tư Không vực chủ, không biết ta phải giao nạp bao nhiêu phí tổn thì mới có thê đi qua được Vực giới chi môn đây?