Vũ Vương

Chương 427: Xích Đồng Diễm Vĩ Hổ (4)

Những tiếng rống điếc tai cứ thế liên tiếp nối nhau vang lên, nhưng con vật kia lại cùng với đội ngũ xâm nhập sâu hơn mà nó không ngừng tới gần. Tới khi mọi người người đến khu vực "Long Phúc" ( bụng rồng) ở trong "Hắc Long Tử Uyên" thì khoảng cách giữa con "Xích Đồng Diễm Vĩ Hổ" và mọi người chỉ xa khoảng ngàn mét.

Thỉnh thoảng vang lên tiếng rống giận dữ ập đến mạnh mẽ làm lỗ tai mọi người đều kêu lên o o.

Trong mỗi một tiếng gầm rú của con "Xích Đồng Diễm Vĩ Hổ" , đều giống như ẩn chứa ý đồ khiêu khích mãnh liệt. Tuy nhiên, Lệ Thu Thủy thủy chung không hề làm gì, chỉ là mang theo đội ngũ không ngừng Ngự Không tiến lên. Mà từ lúc có con "Xích Đồng Diễm Vĩ Hổ" kia ở bên cạnh, trong thời gian cuối cùng này, bốn phía đúng là không xuất hiện bóng dáng bất cứ mãnh thú nào nữa.

Không biết qua bao lâu, một hồ nước đen kịt thật lớn đột nhiên lọt vào trong mắt mọi người. Từ trên cao nhìn xuống, hình dáng hồ nước kia lại giống như một bản phóng đại vô số lần của dấu chân..

- Mộ sư đệ, đây chính là Đạp Thần Hồ, ."

Thấy hồ nước này, Lưu Phàm lại có chút mặt mày hớn hở, âm thanh rót thẳng vào trong tai Mộ Hàn

- Nghe nói, năm đó Hắc Ma thần thú kia chính là bị cường giả Thái Huyền Thiên Vực chúng ta đạp một cước rớt xuống ở chỗ này, đã bị thương nặng. Lâu ngày, dấu chân vị cường giả kia cũng biến thành Đạp Thần Hồ hiện tại.

Đánh giá dấu chân phía dưới vô cùng lớn, trong đôi mắt Mộ Hàn hiện lên một vẻ ngạc nhiên. Theo bản năng hắn khẽ gật đầu, đang muốn nói chuyện thì sắc mặt phút chốc khẽ biến, thầm nghĩ trong lòng:

- Không tốt, Xích Đồng Diễm Vĩ Hổ kia muốn phát động công kích !

Bởi vì duyên cớ Tử Hư Thần Cung, năng lực cảm ứng của Mộ Hàn mạnh đến kinh người. Ở trong phạm vi nhất định, tâm thần của Mộ Hàn có trình độ cảm ứng nhạy cảm không thua cường giả siêu cấp như Lệ Thu Thủy chút nào .

- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!


Cơ hồ trong đầu Mộ Hàn vừa mới hiện ra ý nghĩ như vậy, từ xa xa liền liên tiếp truyền đến những tiếng gào thét. Chỉ một thoáng, tiếng gầm như nước thủy triều, đất rung núi chuyển.

Mà đích xác trong nháy mắt âm thanh này vang lên, một đạo bóng đen đột nhiên từ trong rừng rậm hắc ám cách đó hơn ngàn mét bay lên trời. Đúng là con "Xích Đồng Diễm Vĩ Hổ" đã đi theo mọi người rất lâu.

Con mãnh thú có thân hình cực kỳ to lớn, đúng là dài đến mấy chục thước, giống như một đám mây đen to lớn.

Hai con ngươi của nó to như cái bàn tròn đang phóng ra một vầng ánh sáng lấp lánh đỏ tươi hút hồn. Ánh sáng trong mắt tràn ngập sát ý tàn nhẫn khát máu. Mà ở cuối thân hình kinh người của nó, chính là một cái đuôi dài đỏ như lửa. Bởi vì nó lao nhanh đến mà bị kéo căng thành thẳng tắp, nhìn qua tựa như một đám đám lửa bùng cháy kéo theo phía sau cái mông mãnh thú.

Con "Xích Đồng Diễm Vĩ Hổ" này vừa xuất hiện, liền mang đến cho mọi người một cảm giác bị đè nén thật lớn.

- Vút!

Trong tiếng gào thét điên cuồng , mãnh thú cưỡi mây đạp gió. Chỉ vẫy cánh vài cái là xuyên qua không trung vài trăm thước. Hai cái chân trước thật lớn hung hăng chụp một trảo về hướng phía trước. Một đám trảo ảnh cực đại liền phồng lên to ra kịch liệt mà xé gió bay đến. Chỉ trong thời gian khoảnh khắc , đã bao phủ tất cả đám Mộ Hàn hơn mười người vào bên trong.

- Nghiệt súc, muốn chết!

Lệ Thu Thủy há miệng quát như sấm mùa xuân. Lão chợt quát một tiếng mãnh liệt, song chỉ như kiếm rồi nhanh như tia chớp hướng về phía trước mà điểm đi. Trong chớp mắt một đạo kiếm khí như dải lụa xanh lam lộ ra ở đầu ngón tay. Nó lôi cuốn kình đạo khủng bố chụp về trảo ảnh đen sì kia mà bắn đi. Nơi nào nó đi qua, hư không chung quanh đúng là văng tung tóe làm xuất hiện vô số khe nứt hẹp dài .

- Linh Hoàng kiếm khí!

Trong lòng Mộ Hàn khẽ nhảy, Lệ Thu Thủy giờ phút này đúng là đang thi triển loại Linh Hoàng kiếm khí mà ngày đó đã từng đưa cho mình. Nhưng mà, Linh Hoàng kiếm khí do cường giả siêu cấp Vạn Lưu Lục Trọng Thiên Lệ Thu Thủy này thi triển ra, uy lực của nó mà đem so sánh với năm đạo đang phong ấn trong cơ thể hắn thì mạnh hơn vô số lần.


- Xoẹt!

Lực phá không bén nhọn chấn đi xa mấy chục dặm. Trong khoảnh khắc đó, Linh Hoàng kiếm khí liền cắt đám mây đen kia thành hai nửa với tốc độ đánh thẳng một mạch mà tâm thần đều khó có thể bắt giữ. Xích Đồng Diễm Vĩ Hổ ở phía sau đám mây đen đúng là ngay cả trốn tránh đều chưa kịp, thì thân thể to lớn liền chia ra làm hai.

Sau một khắc, hai cánh cùng thân hình mãnh thú liền bị kình đạo thổi quét mà đến xé thành mảnh vụn. Nó hóa thành một mảnh huyết vụ thật lớn tức thì tràn ngập lan ra.

Dưới một đạo kiếm khí, mãnh thú Vạn Lưu Cảnh này đã tan thành tro bụi!

Thấy một màn như vậy, đội ngũ lập tức lâm vào trong yên lặng như chết. Không chỉ có đệ tử tứ tông cảm thấy rung động, mà sáu vị trưởng lão Vạn Lưu Cảnh của ba tông Thần Tiêu, Vũ Long và Linh Bảo, trong ánh mắt cũng xẹt qua vẻ khiếp sợ.

- Ti!

Mộ Hàn cũng là âm thầm hít một hơi thật sâu. Hắn đã sớm nghe nói qua, Lệ Thu Thủy tu vi mặc dù vẫn còn dừng lại tại Vạn Lưu Thất Trọng Thiên, nhưng mà thực lực chân chánh của lão mà so cùng những cường giả siêu cấp Vạn Lưu Thất Trọng Thiên thì cũng là chỉ có hơn chớ không kém. Lệ Thu Thủy vừa mới ra tay, quả nhiên chứng thật điểm ấy.

Theo Mộ Hàn phán đoán, con Xích Đồng Diễm Vĩ Hổ kia thực lực ít nhất có khả năng so sánh với tu sĩ Vạn Lưu Ngũ Trọng Thiên. Nhưng lại ngay cả một đạo kiếm khí của Lệ Thu Thủy đều không tiếp đón nổi.

- Đi!

Lệ Thu Thủy mở miệng mạnh mẽ, thần sắc khôi phục bình tĩnh. Tựa hồ như lão giải quyết một con Xích Đồng Diễm Vĩ Hổ chỉ là đưa tay phủi đi đất bụi trên trang phục, cực kì dễ dàng.

Đội ngũ tiếp tục đi tới. Trong đám người vẫn là lặng ngắt như tờ. Trong ánh mắt không ít người nhìn về phía Lệ Thu Thủy lại xuất hiện thêm vài phần kính sợ.

Tựa hồ là một đạo Linh Hoàng kiếm khí kia của Lệ Thu Thủy được phát ra mãnh liệt nên đã có hiệu quả làm kinh động sợ hãi. Trong thời gian tiếp theo, Mộ Hàn lại cảm ứng được mấy đạo khí tức mãnh thú Vạn Lưu Cảnh. Nhưng mà những mãnh thú này cũng không có ý định xông lại đây, tựa hồ chỉ quan sát ở chỗ xa xôi. Sau một lát liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Một mạch thẳng đường không bị Đại Địa Ma Long ngăn trở mọi người đi đêm đi ngày.

Vì thế cùng ngày đến lúc ánh rạng đông xuất hiện thì, một tòa điện phủ vô cùng rộng lớn chậm rãi bày ra trước mắt mọi người. Nó đứng sừng sững trong khu rừng cây cổ thụ chọc trời rậm rịt, chiếm cứ cả một vùng không gian mấy ngàn thước, xem ra đúng là vô biên vô hạn. Mặc dù là bản thân đang đứng giữa trời cao, đông đảo tu sĩ lần đầu đến đây cũng không nhịn được sự rung động trong lòng.

- Hắc Ma Điện, rốt cục đã đến .