Vũ Vương

Chương 413: Lưu Ly Thất Thải Thạch (2)

Nhưng Tiêu Tố Ảnh không nói, Mộ Hàn cũng không tiện hỏi tới.

- Mộ Hàn, Tiêu Tố Ảnh, Cơ Vân Thiền. . . Tiến lên lĩnh phần thưởng!

Chỉ chốc lát sau đó, Tiêu Dịch Tiên lại lần nữa lên tiếng. Ngữ điệu ôn hòa, làm cho người ta như cây thấy gió xuân, cũng là dễ dàng dìm xuống các loại tạp âm quanh quẩn trong không trung sân điện.

- Vèo!

Nghe nói như thế, Mộ Hàn cũng bỏ qua suy nghĩ trong lòng mà bắn người dựng lên. Hắn như một làn khói nhẹ phóng lên cao, cuốn về hướng bắc đến tòa Phương Thai kia. Cùng hành động giống như Mộ Hàn, còn có hai bóng người nữa. Một người bạch y phần phật, giống như một đóa Tuyết Liên ngạo nghễ nở rộ, một người Hồng Bào chập chờn, thoáng như ngọn lửa thiêu đốt hừng hực.

Bọn họ đúng là Tiêu Tố Ảnh và Cơ Vân Thiền.

Ba người thân như ánh sáng lung linh, tức thì xuyên qua hư không, cơ hồ đồng thời rơi tại trước mặt Tứ Đại Thiên Tông Tông chủ Tiêu Dịch Tiên, Ngọc Tâm Hạc, Phù Kiên và Tư Không Như Ý này.

Sau khi rơi xuống đất, Cơ Vân Thiền cũng vẫn quay đầu lại, hung hăng trợn mắt nhìn Mộ Hàn, trên gương mặt vẫn còn sự tức giận.

Phẫn nộ có thừa, nhưng khóe môi Cơ Vân Thiền lại hiện lên một vẻ giễu cợt và chế nhạo. Nhận thấy được vẻ biến hóa rất nhỏ này của nàng, tâm thần của Mộ Hàn khẽ nhúc nhích. Hắn đang muốn suy nghĩ một phen, liền bị âm thanh của Tiêu Dịch Tiên thu hút trước:

- Đệ tử Vũ Long thiên tông Cơ Vân Thiền, thu được ngôi vị thứ ba Thiên Tông Võ Hội, phần thưởng một viên Âm Dương Thần Biến Đan!

Đang nói còn chưa dứt lời, trong lòng bàn tay Tiêu Dịch Tiên liền xuất hiện một viên đan dược to bằng ngón cái. Nó có hình dáng châu tròn ngọc sáng, cũng là một nửa màu đen, một nửa màu trắng. Nhất là bên trong đan dược, hình như có một vầng ánh sáng lấp lánh hai màu đen trắng như dòng nước đang chậm rãi chảy xuôi. Điều này làm cho viên đan dược nhìn thoáng qua phảng phất như biến thành một vật còn sống tràn đầy linh tính.

Tiêu Dịch Tiên ngón tay khẽ nhúc nhích, viên đan dược này liền nhẹ nhàng bay về hướng trước mặt Cơ Vân Thiền. Một mùi thơm cực kỳ đậm đặc phiêu bạt lan ra làm người khác vui sướng như muốn say.

- Đây chính là Âm Dương Thần Biến Đan !


Ánh mắt Mộ Hàn sáng ngời, có một số ít ỏi đan dược vừa nhìn liền không giống đồ thường. "Âm Dương Thần Biến Đan" không nghi ngờ liền là loại đan dược như vậy. Hiện tại Mộ Hàn hoàn toàn tin tưởng, đây là một loại đan dược có thể bồi dưỡng cường giả Vạn Lưu Cảnh. Chỉ tiếc, đan dược như vậy thật sự quá ít, chỉ có ít ỏi một viên.

Đang lúc Mộ Hàn sinh ra cảm khái trong lòng thì Tiêu Dịch Tiên lại mỉm cười nói:

- Đệ tử Vô Cực Thiên Tông Tiêu Tố Ảnh, thu được ngôi thứ nhì Thiên Tông Võ Hội, phần thưởng Vũ Hoàng Thiên Y một kiện!

Mộ Hàn vội vàng chuyển động ánh mắt, chỉ thấy một đám ánh vàng rực rỡ như bay lơ lửng đang chậm rãi trôi dạt về hướng Tiêu Tố Ảnh.

Điều khiến cho Mộ Hàn có chút ngoài ý muốn chính là, "Vũ Hoàng Thiên Y" hiển lộ ra tới lại không phải trong hình dáng trang phục , mà trực tiếp chính là một đám lông chim màu vàng tròn vành vạnh. Nhìn thấy "Vũ Hoàng Thiên Y" này, trên mặt Tiêu Tố Ảnh cũng là ý mừng lồ lộ. Cơ hồ là ngay khoảnh khắc bắt được nó trong tay, nàng liền đưa chân nguyên vào trong đó.

- Vút!

Tiếng dao động rất nhỏ bỗng nhiên vang lên, muôn vàn đạo ánh vàng rực rỡ lóng lánh lập tức tỏa ra từ trong lòng bàn tay Tiêu Tố Ảnh. Mớ lông chim kia thì giống như con khổng tước xòe đuôi, nó nhanh chóng khuếch trương lan ra. Chỉ trong khoảnh khắc, một chiếc áo màu vàng có hơi chật chật bó căng liền đã thể hiện ra ngoài, lớp lông mịn màng, cực kỳ êm ái.

Vũ Hoàng Thiên Y, lấy từ mười tám chiếc lông chim bụng màu vàng của mãnh thú "Thần Vũ Kim Điêu" cấp Vạn Lưu Cảnh rồi rèn luyện mà thành. Mặc dù nó không phải Đạo Khí siêu phẩm, nhưng công dụng của nó lại có thể làm cho cường giả Vạn Lưu Cảnh đều hơi bị đỏ mắt. Điều này từ vẻ hâm mộ trong mắt nhung của Cơ Vân Thiền liền có thể nhìn ra được.

- Đệ tử Vô Cực Thiên Tông Mộ Hàn. . .

Lúc này, Tiêu Dịch Tiên đưa mắt quay sang lại đây.

- Đến phiên ta rồi !

Tâm thần của Mộ Hàn hơi thu lại, không nhịn được mà có chút kích động.


- . . . Thu được ngôi vị đứng đầu Thiên Tông Võ Hội, phần thưởng Lưu Ly Thất Thải Thạch một quả!

Tiêu Dịch Tiên vừa dứt lời, một đám ánh sáng lung linh đủ mọi sắc màu đến hoa mắt liền lọt vào tầm mắt của Mộ Hàn.

Đó là một hòn đá nhỏ hình thoi, hai đầu nhọn lại như kim. Nhưng ở chỗ phình ra to nhất thì cũng đã rộng chừng hai ngón tay. Một vầng ánh sáng lấp lánh bẩy màu gồm đỏ, xanh nước biển, vàng, xanh lá cây, xanh da trời, lam, tím đang tỏa ra từ bên trong hòn đá. Chúng hoà lẫn với nhau, khiến cho nó nhìn qua càng là có vẻ long lanh trong suốt, giống như Thất Thải Lưu Ly, màu sắc ánh sáng cực kỳ tuyệt đẹp.

- Lưu Ly Thất Thải Thạch!

Bên cạnh Cơ Vân Thiền không nhịn được kêu nhỏ thành tiếng, mắt nhung bỗng sáng rực lên, nhưng rồi chợt liền nguội lạnh đi.

Lần này nàng đến thành Vô Cực tham gia Thiên Tông Võ Hội, đích thì chỉ vì nhằm vào viên "Thất Thải Lưu Ly thạch" này. Nhưng lại không nghĩ rằng phần thưởng này cuối cùng rơi vào trong tay một tu sĩ chỉ có tu vi Mệnh Tuyền Tam Trọng Thiên, hơn nữa tu sĩ này lại vẫn còn bắt chính Nhị muội Cơ Vân Yên của mình. Có thể nói là có thù hận sâu đậm cùng chính mình.

Tiêu Tố Ảnh cũng sáng mắt lên. Nhưng mà so sánh với Cơ Vân Thiền thì cũng là bình tĩnh hơn rất nhiều.

Nhưng mà những cường giả Vạn Lưu Cảnh ở phía sau bốn người Tiêu Dịch Tiên và Ngọc Tâm Hạc , trong nháy mắt nhìn đến "Lưu Ly Thất Thải Thạch" lại có không ít người kìm lòng không đậu mà kêu nhỏ thành tiếng, thậm chí ngay cả hô hấp đều bắt đầu trở nên hơi ồ ồ , càng có vài người trong mắt toát ra những cái nhìn tham lam.

Hiển nhiên, bọn họ cũng là lần đầu nhìn thấy báu vật này.

Nếu là thay đổi chỗ khác, người xuất ra "Lưu Ly Thất Thải Thạch" cũng không phải Tiêu Dịch Tiên vốn là một Tông chủ của Tứ Đại Thiên Tông, chỉ sợ bọn họ đã không nhịn được mà ra tay cướp đoạt.

Về phần bốn phía sân điện Thiên Cực, trong giây lát một vầng ánh sáng lấp lánh đủ mọi màu sắc rực rỡ thoáng hiện ra, liền đã thấy bắt đầu xôn xao kịch liệt. Do vô số tu sĩ thì thào bàn tán hội tụ mà đã trở thành tiếng gầm giống như sấm sét Lôi Đình.

- Vút!

Tiêu Dịch Tiên mỉm cười, "Lưu Ly Thất Thải Thạch" trong lòng bàn tay liền nhẹ nhàng lướt đến trước người Mộ Hàn.

Mộ Hàn vội vàng một tay lấy bắt lấy nó. "Lưu Ly Thất Thải Thạch" vừa vào trong lòng bàn tay. Hắn liền cảm ứng được từ trong hòn đá bẩy cỗ khí tức kỳ diệu, đúng là đan xen lẫn lộn với nhau.

- Mộ Hàn, viên Lưu Ly Thất Thải Thạch này nhất định phải giữ gìn thật tốt, nhất thiết không thể đánh mất. Chỉ thêm một năm nữa liền có chỗ dùng được nó. Còn trong khoảng thời gian này, ngươi cần phải tranh thủ thời gian để làm tăng lên thực lực của bản thân.

Tiêu Dịch Tiên đột nhiên nhìn Mộ Hàn, nói với hàm ý sâu sắc.