Vũ Vương

Chương 34: Gọi tới (1)​

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới lần này đột phá đến Chân Khí Cảnh, "Tử Ngọc Sinh Yên Quyết" dẫn động thiên địa linh khí tốc độ đạt tới tình trạng khủng bố như vậy, nhanh tới mức khiến người ta sợ hãi. Những năm này trong Mộ gia hắn đã nhìn thấy nhiều cao thủ võ đạo tu luyện, trong nội tâm phi thường rõ ràng cho dù là tu sĩ Bách Khiếu Cảnh cũng không hơn gì thế này.

Sau khi đã tán linh khí chung quanh đi, Mộ Hàn lại có cảm giác vừa mừng vừa sợ, có tốc độ dẫn động thiên địa linh khí như vậy, mặc dù là không sử dụng tâm và pháp lực trong nội cung, cũng hoàn toàn có thể thông thuận tự nhiên tu luyện "Lôi Cực Âm Cương" . Đương nhiên có pháp lực phối hợp thì uy lực khẳng định càng cường đại hơn.

Trong khi đang suy nghĩ Mộ Hàn lập tức nếm thử.

- Oanh! Oanh!

Nhưng mà chiêu thức nhất của "Lôi Cực Âm Cương" lại có hai tiếng lôi âm vang lên. Mộ Hàn mừng rỡ, sau khi tu luyện "Lôi Cực Âm Cương" cũng không ngừng tăng cường, chiêu thức nhất là một tiếng lôi âm lên hai tiếng... Thẳng đến cuối cùng vang lên chín lôi âm!

Con mắt Mộ Hàn hơi đổi, ánh mắt nhìn qua bệ đá tròn cách đó không xa, rồi sau đó tiến lên hai bước, nắm tay phải nện qua.

Rầm rầm!

Lôi âm bạo vang vọng, tâm cung rung động lắc lư, pháp lực dổ xuống, mà được pháp lực dẫn dắt, tốc độ chân khí rải khắp người hội tụ vào cánh tay phải.

- Phanh!

Nắm đấm và bệ đá va chạm với nhau, lực lượng thân thể cường đại của Mộ Hàn và chân khí cùng bộc phát ra ngoài, bệ đá một mét vuông này chùn xuống, đồng thời nó hóa thành bột mịn bay lả tả chung quanh.

Mộ Hàn ngơ ngác nhìn qua nắm đấm của mình, trong ánh mắt lộ vẻ khó tin nổi.

Loại đá này có độ cứng không thua gì Thiết Mi Thụ cả. Bệ đá lớn như vậy Mộ Hàn cho rằng một quyền đánh vỡ là không tồi, không nghĩ tới thi triển "Lôi Cực Âm Cương" lại đánh nó thành bụi phấn, độ khó của hai thứ nhìn qua là biết rõ chênh lệch rồi.

Giật mình sững sờ một lát, Mộ Hàn tỉnh ngộ lại, mình bây giờ thực lực cường đại hơn trước quá nhiều.

- Cho dù tu sĩ Đại Thông Cảnh hôm nay cũng không phải đối thủ của mình.

Khiếp sợ ngắn ngủi qua đi, trong lòng Mộ Hàn trong lòng dâng lên là cuồng hỉ. Vài ngày trước, ở ngoài thành tao ngộ Đại Thông Cảnh Mộ Tinh Không, còn muốn thừa dịp hắn nhất thời chủ quan, chưa kịp vận chuyển chân khí thời điểm tiến hành đánh lén, mới có thể đem hắn đánh chết, mà bây giờ, Mộ Hàn tự tin có thể đem hắn nhẹ nhõm đánh bại.

- Mộ Hàn!

Bỗng dưng một âm thanh mộc mạc từ trong sân truyền ra.


Mộ Hàn đè vui mừng trong lòng xuống, vội vàng nhìn xuyên qua cửa, một đạo thân ảnh thon gầy hiện ra trước mặt Mộ Hàn, đó là một nam tử mặc áo đen tuổi chừng ba mươi, mắt tam giác, cằm nhọn, khuôn mặt lạnh lùng, thần sắc âm trầm, giống như ai thiếu hắn mấy vạn kim tệ vậy.

Thấy rõ người tới, trong nội tâm Mộ Hàn hơi trầm xuống, thân phận của người này hắn nhận ra, là người của Mộ gia Ngoại Sự Đường, tên là Mộ Thiết Qua.

- Bái kiến Thiết Qua tộc thúc.

Tuy hắn không thích Mộ gia, nhưng mà lễ không thể phế, Mộ Hàn mở cửa ra chào hỏi.

Hai mắt Mộ Thiết Qua đảo qua trong nội viện, nhìn thoáng qua đống bột đá lớn, trong ánh mắt xẹt qua một chút kinh ngạc, sau đó hai ánh mắt âm hiểm như độc xà nhìn qua người của Mộ Hàn, mặt không biểu tình, ngữ điệu lãnh đạm nói:

- Mộ Hàn, Ngoại Sự Đường tứ đại chấp sự gọi ngươi tới, đi theo ta một chuyến.

Ngoại Sự Đường?

Mộ Hàn nhíu mày, hắn đánh bọn người Mộ Tinh Viêm trong ngõ hắc y, việc này là tranh chấp trong gia tộc, theo lý thuyết tìm hắn phải là Nội Sự Đường mới đúng.

Qua chừng nửa phút sau, trong Mộ gia Ngoại Sự Đường, cơ hồ mỗi tắc không gian ở nơi này đều có áp lực bao phủ. Giờ phút này bốn chấp sự của Ngoại Sự Đường đang ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ điêu khắc hình rồng nước, khuôn mặt căng cứng, âm trầm như nước, uy nghiêm như núi.

Mộ Thiết Qua và ba trung niên kia phân thành hai bên, thần sắc mặt lạnh, mặt không biểu tình.

Bốn tên Mộ gia Ngoại Sự Đường có chức vụ tư hình, chuyên đảm nhiệm trọng trách hình phạt, cũng giống như tư hình của Nội Sự Đường, nhưng mà đối tượng nhắm vào khác biệt mà thôi.

Đi tới đây, từ khi Mộ Hàn được Mộ Thiết Qua mang vào nơi này, liền yên tĩnh hoàn toàn, tuy con mắt vẫn nhìn chung quanh như trước, nhưng mà tinh thần sớm ở nơi nào rồi. Bốn tên chấp sự không nói câu nào với hắn, hắn cũng không nói câu nào cả.

Về phần uy áp của Ngoại Sự Đường với hắn mà nói chẳng tạo thành chút ảnh hưởng nào cả.

Qua thật lâu, bốn tên chấp sự trao đổi ánh mắt mờ mịt, hơi có chút ngạc nhiên, Mộ Hàn chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi, đột nhiên bị gọi tới nơi này vẫn có thể trấn định tự nhiên, ngược lại ngoài dự liệu của bọn họ rất lớn.

Ba!

Phút chốc một lão giả mặc áo đen nặng nề vỗ lên mặt bàn một cái, rồi sau đó đột nhiên hắn đứng lên, phẫn nộ quát:


- Mộ Hàn, ngươi phạm tội còn không mau mau khai ra!

Hắn chính là nhị chấp sự của Mộ gia Ngoại Sự Đường Mộ Phi Hổ, lúc nói chuyện hai mắt của hắn trợn trừng, trong con ngươi hai có hai đạo lãnh quang bắn ra ngoài như xuyên thấu qua người của Mộ Hàn.

- À? Nhị chấp sự, ngươi mới vừa nói cái gì?

Mộ Hàn lúc này như giật mình tỉnh mộng, thần sắc hồ nghi nhìn qua Mộ Phi Hổ đối diện.

- Ngươi...

Trên mặt Mộ Phi Hổ lập tức có biểu lộ giống như bị táo bón, tức giận bừng bừng, quát:

- Mộ Hàn, ngươi thật lớn mật, lão phu hỏi mà ngươi dám xem như không biết.

- Nhị chấp sự, vãn bối thực lực không rõ ràng, nếu không ngươi lập lại lần nữa đi.

Hai mắt Mộ Hàn chớp động, vẻ mặt người vô tội.

- Tốt, lão phu hỏi ngươi rõ ràng!

Hai gò má của Mộ Phi Hổ co rúm vài cái, ngữ điệu vô cùng âm trầm.

- Sáu ngày trước, ngươi sớm đi ra khỏi Liệt Sơn Thành, là đi làm cái gì?

- Tu luyện ah.

Ánh mắt Mộ Hàn có chút quái dị nhìn qua Mộ Phi Hổ, nói

- Gần bảy năm qua, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, vãn bối tối thiểu có ba trăm bốn mươi ngày đều chạy ra ngoài Liệt Sơn Thành tu luyện, việc này cơ hồ mỗi người của Mộ gia đều biết, nhị chấp sự ngươi chưa từng nghe nói qua bao giờ sao?

Thời điểm này Mộ Hàn rốt cục đoán được mục đích của bọn người Mộ Phi Hổ là gì rồi, nhưng trong lòng của hắn không chút bối rối.

Bị ánh mắt của Mộ Hàn nhìn như vậy, da mặt của Mộ Phi Hổ nhất thời hồng lên, cực kỳ xấu hổ, giống như vừa rồi mình hỏi một câu rất ngu ngốc vậy.

- Mộ Hàn, làm càn, lại dám như nói chuyện như vậy với nhị chấp sự!

Mộ Thiết Qua quát mắng lên tiếng, ánh mắt như độc xà lạnh lùng nhìn qua Mộ Hàn.

- Hừ!

Trong mũi Mộ Phi Hổ khẽ hừ lạnh, thở sâu, miễn cưỡng áp chế tức giận trong ngực.

- Ngày đó ngươi đã sớm ra khỏi Liệt Sơn Thành, thẳng đến khi bầu trời tối đen ngươi mới chật vật quay vào tron thành. Mộ Tinh Không, Mộ Tinh Phong, Mộ Thiên Vũ, Mộ Thiên Lan bốn người cũng đã sớm ra khỏi Liệt Sơn Thành, nhưng mà bọn chúng vẫn không quay về, thẳng đến ngày hôm sau tàn thi của bọn họ được phát hiện bên ngoài Hắc Ma cốc.