Vũ Vương

Chương 257: Trở về (1)​\n

Ở trong Cổ Linh thành toàn, trong hàng Đạo cảnh đệ tử của Vũ Long Thiên tông, tu vi Huyền Thai nhất trọng thiên tu vi kia ở vào vị trí cuối, chỉ là Cơ Vân Yên hôm nay lại không ở trong thành, cho nên nàng thuận lý thành chương trở thành thủ lĩnh của đám Vũ Long Thiên tông đệ tử, cho nên có biến thì nàng là người đầu tiên được biết tới.

- Hử? Bị thương nặng?

Trên khuôn mặt non nớt xinh xắn của Cơ Vân Trúc đột nhiên hiện lên một vẻ kinh ngạc:

- Nghe tỷ tỷ nói qua, tên Lê Cung kial à Mệnh Tuyền lục trọng thiên đại cao thủ, ở trong Vực Giới sát tràng thì làm sao có người có thể khiến cho hắn bị trọng thương? Lê Ngọc và Lê Đằng hai người kia đâu, chết rồi hay cùng đi theo hắn?

- Tạm thời còn không có nhìn thấy bọn hắn.

Cố Tranh khẽ lắc đầu, trên mặt đầy một bộ dáng không thể giải thích được:

- Ngược lại có không ít người chứng kiến được Mộ Hàn trở về Cổ Linh thành, cơ hồ là cùng một lúc với tên Lê Cung kia.

- Cái gì?

Cơ Vân Trúc tựa như một con mèo bị dẫm phải đuôi, thét lên một tiếng chói tai:

- Hắn làm sao có thể sống được?

Người khác thì không biết Cơ Vân Yên đi đâu, nhưng nàng thì biết, tỷ tỷ nàng đi cùng với Bắc Hải Lê tộc, Lê Cung, Lê Đằng và Lê Ngọc tiến vào trong Vực giới sát tràng chờ Mộ hàn. Toàn là những người trên Huyền Thai nhất trọng thiên, thế mà không ngăn được Mộ Hàn lại hay sao?

Đến Lê Cung với tu vi mạnh nhất còn bị trọng thương phải bỏ chạy khỏi Cổ Linh thành, Lê Đằng với Lê Ngọc không có bóng dáng, vậy thì tỷ tỷ của nàng thì sao đây…

Cơ Vân Trúc không nhịn được run lên, khuôn mặt chợt tái nhợt, vội vàng lấy ra một khối ngọc bội nhỏ trong người, đưa thần thức vào cảm ứng.

Trong ngọc bội này có tinh thần lạc ấn của Cơ Vân yên, chỉ cần nàng ta không có chết thì tinh thần lạc ấn đó vẫn sẽ tồn tại.

- May quá, vẫn tốt.

Chỉ qua một lát, Cơ Vân Trúc mới vỗ ngực, như trút được một cỗ gánh nặng trong lòng, chỉ là đôi long mày của nàng khẽ nhíu lại, trong miệng thầm nói:


- Kỳ quái nha, linh hồn tỷ tỷ vẫn ổn định, không có nguy hiểm tới tính mạng, nhưng tại sao lại không thể liên hệ được với nàng đây?

Nghe thấy lới này Cố Trang không khỏi lên tiếng:

-Vân Trúc sư muội, liện hệ đoạn tuyệt thì có nghĩa là Vân Yên sư tỷ đang ở trong một không gian phong bế, có thể là không gian đạo vân chẳng hạn.

- Không khả năng.

Cơ Vân Trúc không hề nghĩ ngợi mà lắc đàu, hai tầng đầu của Vực giới sát tràng không thể nào có được nơi nào ngăn trở được tinh thần lạc ấn của tỷ tỷ được.

- Khả năng là không gian Tâm cung không gian?

- Tâm cung không gian? Ý của ngươi có nghĩa là nhị tỷ của ta bị ngươi bắt ư?

Thân hình nàng khẽ cứng đờ, khó có thể tin nổi:

- Không, không thể nào, ai lại dám bắt nhị tỷ của ta đây?

Sắc mặt nàng không ổn định đi lại thong thả bên trong phòng, Cơ Vân Trúc chợt cắn răng nói:

- Cố Tranh sư huynh, ngươi cho người đi xem xét động tĩnh của Mộ Hàn kia, tìm hiểu một chút xem Lê Đằng và Lê Ngọc có chết không… Sau đó thông báo tình huống này cho đại tỷ.

Vô Cực thành bắc, Phi Long viện.

Hô!

Trong một phòng yên tĩnh, Cung Hạo đang ngồi yên lặng ở đó đả tọa trên bồ đoàn, cũng không biết qua bao lâu, thì khẽ thở ra một ngụm khẩ khí, đột nhiên mở to mở mắt, hai con ngươi đen nhánh đầy vẻ trầm tĩnh, trong đồng tử lóe lên hai luồng kim quang, tựa như ẩn chứa được lực lượng kỳ dị chấn nhiếp nhân tâm vậy.

- Xem ra lần này có thể vượt qua được Tố Ảnh sư muội, đi trước một bước tiến vào Vạn Lưu cảnh.

Thần sắc Cung Hạo sung sướng, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên một vẻ tự tin vui vẻ. A, qua nhiều ngày như vậy thì chuyện kia hẳn cũng đã làm xong rồi.


Trong lúc hắn đang tự thoại thì trên tay Cung Hạo đột nhiên hiện lên một ngọc phiến tinh xảm, tâm thần chìm đắm vào bên trong.

Chỉ không tới hai giây thì Cung Hạo chợt kêu lên một tiếng, kinh ngạc nhíu mày, tinh thần lạc ấn tiêu tan:

- Yến trăn… chết rồi?

Mấy chữ vừa thoát khỏi miệng thì trên mặt hắn đầy vẻ âm trầm và khó tin.


Hoàng hôn sắp buông xuống, ánh trời đỏ như máu, Vô Cực thành to lớn cuối cùng đã xuất hiện bên trong mắt của Mộ Hàn.

Lần trước từ Vô Cực thành tiến vào Vực giới sát tràng, Mộ Hàn và đám người Kỷ Vũ Lộ mất hai ngày thời gian, thế nhưng hiện giờ hắn quay về Vô Cực thành chỉ cần thời gian một ngày mà thôi.

Sau hai ba tháng, lần này quay về Vô Cực thành thì thực lực của hắn cũng đã hoàn toàn bất đồng rồi.

Lúc mới tiến vào Vô Cực thành ,Mộ Hàn chỉ mới là một Vũ Hóa cảnh tiểu tu sĩ, hiện giờ hắn đã là Huyền Thai tam trọng thiên rồi, đến cả Cơ Vân Yên đã đến Huyền Thai thất trọng thiên còn bị hắn nhốt vào trong Tâm cung, so sánh với lúc trước thực lực của hắn đúng là tăng lên vô số lần.

Thực lực tăng lên đồng nghĩa với việc lòng tin của hắn tăng thêm.

Sau khi tiến vào trong thành, Mộ hàn cũng không tiến về chỗ ở cũ của mình, mà tiến về phía bắc của Thiên cực đại đạo của thành Vô Cực.

Ở cuối đường, có mấy tòa kiến trúc cao vút lên không trung.

Đây là Đăng Thiên Tháp, có ý nghĩa là một bước lên trời, thân tháp có chín tầng, mỗi tầng cao chín trượng, Ở trong Vô Cực Thiên Tông, tòa tháp cao tới tám mươi môt trượng này chính là nơi mà đám đệ tử chính thức mơ ước vô cùng, bởi vì nơi này chính là nơi để cho bọn hắn tấn chức lên.

Hoàng cực đệ tử tiến lên Huyền cực đệ tử, Huyền cực đệ tử tấn chức Địa cực đệ tử, Địa cực đệ tử tiến lên Thiên cực đệ tử, toàn bộ quá trình đó đều được thực hiện bên trong tháp.

Mỗi lần tấn chức, đều đại biểu cho địa vị tăng cao.

Chuyện đầu tiên Mộ Hàm muốn làm khi quay về Vô Cực thành đó chính là chuyển thân phận từ Hoàng cực đệ tử trở thành Địa cực đệ tử.

Bởi thân phận của Địa cực đệ tử so với Hoàng cực đệ tử thì tôn quý hơn nhiều, Số lượng Hoàng cực đệ tử của Vô Cực Thiên tông có tới ba vạn, mà Địa cực thì chỉ có mấy trăm mà thôi.

Muốn tấn chức Địa cực thì tu vi ít nhất cũng phải đạt tới Huyền Thai nhất trọng thiên.

Mộ Hàn hiện giờ đa là Huyền Thai tam trọng thiên tu sĩ rồi, hoàn toàn đạt đủ diều kiện để tấn chức. Đối với đã số Huyền cực đệ tử ở cảnh giới Vũ Hóa đỉnh phong mà nói, thì chỉ sợ cả đời này cũng không thể nào vượt qua cánh cửa Địa cực đệ tử kia, mà đối với Mộ Hàn thì bình chướng kia hiện giờ cũng chẳng là gì nữa rồi.

Ước chửng nửa giờ sau, hắn đã đi tới Đăng Thiên tháp.

Dưới bóng đêm mông lung, từng tầng tháp tỏa ra tia sáng nhàn nhạt, nhìn về phía trên tựa như là một cự kiếm ra khỏi vỏ vậy, hàn quang lấp lánh, đâm thẳng thương khung, mơ hồ từ đỉnh của nó tỏa ra một đạo phong mang ý, cho dù cách xa cả mấy ngàn thước thì vẫn có thể cảm thụ được, khiến cho người khác phải cảm thán không thôi.

Giờ phút này, Vô Cực thành vẫn vang lên biết bao nhiêu tiếng động náo nhiệt tựa như là ban ngày, thế nhưng ở xung quanh Đăng Thiên tháp này thì lại yễn tĩnh tới cực điểm, mang lại cho cỗ thiên địa này một cỗ khí tức trang nghiêm túc mục vô cùng.