Vũ Vương

Chương 145: Đây không phải hơi độc! (2)

Mộ Tinh Hà!

Tiêu Tố Ảnh khẽ cắn đôi môi son, bóng dáng khẽ động liền lặng yên chợt lướt về phía trước.

Vừa cụp mắt nhìn xuống, trong mắt Tiêu Tố Ảnh liền hiện lên một chút kinh ngạc. Chính mình là tu sĩ Đạo Cảnh, sau khi bị Đào Hoa Tinh Khí xâm nhập đã mau chóng hành động mà còn không kiềm chế ngừng lại được. Thế nhưng mà cái tên gia hỏa mới chỉ là một chân bước vào Không Cốc Cảnh này thì ngược lại. Hắn đã hấp thu tất cả trong số hơn phân nửa Đào Hoa Tinh Khí đến hầu như không còn, nhưng lại còn có thể đủ áp chế chúng.

Sau một lúc kinh ngạc ngắn ngủi trôi qua, từ đáy lòng Tiêu Tố Ảnh đột nhiên dâng lên một cơn tức giận không sao diễn tả nổi .

Nếu không có cái tên gia hỏa đáng ghét này đột nhiên xông vào trong Hắc Ma Điện, chính mình tiến hành theo từng bước thì nhiều nhất chỉ sau một canh giờ là có thể hoàn toàn phong ấn Xà Long Thú Tôn trở về. Sự xuất hiện của hắn mặc dù đã tiết kiệm không ít thời gian, nhưng hắn cũng là đầu sỏ gây nên tất cả rắc rối hiện tại này.

Hỗn đản! Nếu không phải đã bị trúng Đào Hoa Tinh Khí" thì hôm nay nhất định phải giáo huấn ngươi một phen thật tốt !

Thầm mắng một tiếng, Tiêu Tố Ảnh mới vừa muốn rời đi, thì Mộ Hàn ở phía đối diện lại đột nhiên có hơi mở mắt. Hắn thở phào một cái như trút được gánh nặng, rồi lại lẩm bẩm tự hỏi:

- Đây là hơi độc gì? Thật là lợi hại, thiếu chút nữa liền bị trúng chiêu!

- Đây không phải hơi độc!

Tiêu Tố Ảnh có chút hổn hển, theo bản năng nàng nói tiếp một câu. Nhưng vừa dứt lời nàng liền ngây ngẩn cả người, lúc này lại lộ rõ đang có một màn sương mù màu hồng nhạt phun ra từ mi tâm của Mộ Hàn. Vừa ra đến không trung, màn sương mê hoặc này liền khuếch tán mọi nơi, Tiêu Tố Ảnh chỉ hơi sửng sốt liền bị màn sương mù màu hồng nhạt bao bọc.

Đào Hoa Tinh Khí!

Tiêu Tố Ảnh kinh hãi rùng mình một cái. Dẫu như thế nào thì nàng cũng không hề ngờ tới loại chuyện mà chính mình nghĩ tất cả biện pháp nhưng cũng không thể làm được. Ấy thế mà lại bị một người tu sĩ Võ Cảnh nho nhỏ làm được. Đào Hoa Tinh Khí kia đập vào mặt mà đến khiến cho nàng không nhịn được mà bắt đầu trở nên thất kinh:


- Mộ Tinh Hà, ngươi, ngươi. . .

Màn sương mù màu hồng nhạt tựa hồ ẩn chứa khí tức mị hoặc thần kỳ . Dòng nhiệt nóng bỏng mà Tiêu Tố Ảnh vốn đang gượng gạo áp chế lập tức tăng vọt lên mấy lần, một cảm giác xúc động từ đáy lòng càng ngày càng mãnh liệt lên nổi lên từ tít sâu thẳm. Đôi mắt nhung thu thủy trong suốt phảng phất bao phủ hai luồng hơi nước, dần dần có xu thế trở nên mơ màng.

- Tố Ảnh cô nương. . .

Vừa mới phát hiện bóng dáng thướt tha xinh đẹp ở trước người kia, Mộ Hàn vội vàng vươn vai đứng lên. Thế nhưng câu nói kế tiếp còn chưa nói xong thì hắn liền phát hiện ánh mắt và sắc mặt của Tiêu Tố Ảnh đều rất không ổn, trong lòng không khỏi nổi lên một tia nghi hoặc.

Nhưng mà, còn không chờ hắn hiểu rõ ràng là xảy ra chuyện gì thì Tiêu Tố Ảnh đối diện lại đột nhiên nhào đầu về phía trước, thân hình cực kì nóng bỏng hung hăng đè hắn ngã dúi dụi xuống đất.

Nữ nhân này lại đang làm trò đùa gì?

- A!

Mộ Hàn giật mình la lên một tiếng, hai tay theo bản năng đẩy về phía trước. Nhưng lòng bàn tay vừa mới đụng chạm đến bả vai Tiêu Tố Ảnh thì người đó thật giống như đã hơi tỉnh táo một chút, thân thể hấp dẫn có hơi vươn lên . Tuy nhiên, Mộ Hàn còn chưa kịp mở miệng, liền cảm giác một cỗ khí tức khủng bố đè ép lại đây, khiến cho hắn trong chớp mắt rơi vào trong cơn hôn mê . . .

. . .

Bốn phía Hắc Ma Điện, máu tươi từ từ chảy, thây ngã khắp nơi.

Đã không có tiếng thú gầm trong điện thu hút tới, những con mãnh thú này đã ngừng việc sống chết đánh sâu vào bức tường điện cổ. Mùi máu tươi xộc tới kịch liệt khiến cho bọn chúng chuyển sang phát động công kích đối với những tu sĩ võ đạo này.

Chém giết còn đang tiếp tục, có điều là đám mãnh thú vốn chỉ biết là điên cuồng xông tới cắn xé lại trở nên xảo quyệt hơn rất nhiều. Áp lực lên đám tu sĩ mười đại thế tộc tăng nhiều. Cũng may lúc này đám người Việt Sách, Hùng Bằng sau khi giết chết , đánh lui những mãnh thú Đạo Cảnh đều đã lần lượt quay về, tình thế lúc này mới được hóa giải.


Thế nhưng chiến đấu đến bây giờ, trong mười đại thế tộc đã có không ít tu sĩ bị thương vong.

Đám người Việt Sách, Hùng Bằng, Mộ Thanh Sơn liên tiếp quay đầu nhìn về hướng Hắc Ma Điện, trên mặt dần dần hiện ra lộ ra vẻ lo lắng. Trong điện Vực Ngoại Hắc Ma đã sớm im lặng, phong ấn hẳn là đã được gia cố , thế nhưng lại lâu như vậy mà Tiêu Tố Ảnh cũng không hề đi ra. Nếu không phải trước đây Tiêu Tố Ảnh đã căn dặn, không được nàng hạ lệnh thì bất luận kẻ nào cũng không thể bước vào điện nửa bước. Thì e rằng mấy người cường giả Đạo Cảnh bọn họ đã sớm vào đến trong Hắc Ma Điện để tìm tòi đến tột cùng là có điều gì . ! .

- Lại là tuyệt phẩm Tâm Cung cấp cao nhất . . .

Bên trong điện phủ rộng rãi đã yên lặng một hồi lâu bỗng dưng vang lên một tiếng thở dài yếu ớt.

Áo bào trắng nhẹ nhàng chậm chạp bao lấy thân thể xinh đẹp như ngọc, Tiêu Tố Ảnh chậm rãi đứng dậy. Hàng mi không tự kìm hãm được có hơi nhăn lại, còn khi ánh mắt nhìn về phía bóng người nằm trên mặt đất kia thì có ngượng ngập, tức giận, khiếp sợ, bất đắc dĩ. . . Tất cả các loại tâm tình đều hiện ra trên khuôn mặt nàng đang đỏ hồng như say rượu kia.

Ông ông! Ông ông! Ông ông!!

Trong tiếng trầm thấp vù vù, Bích Loa Pháp Ấn đột nhiên từ lòng bàn tay bắt đầu điên cuồng xoay tròn. Tiêu Tố Ảnh kiên quyết cắn răng một cái, Bích Loa Pháp Ấn liền bắn mạnh về hướng bóng người nằm trên mặt đất kia. Thế nhưng đúng lúc mũi nhọn của pháp ấn sắp sửa đụng chạm đến lồng ngực người kia thì bỗng chợt đột ngột dừng lại ở trong không trung.

Tiêu Tố Ảnh mắt nhung quay vòng, thần sắc biến ảo. Chuyển động của Bích Loa Pháp Ấn trở nên trở nên chợt nhanh chợt chậm, còn âm thanh ong ong kia cũng lúc mạnh lúc yếu .

- Thôi!

Phải một hồi rất lâu sau, tiếng vù vù của Bích Loa Pháp Ấn đột nhiên biến mất. Tiêu Tố Ảnh mấp máy làn môi son rồi khe khẽ nói nhỏ

- Ngươi đã có được Thần cung, vậy ta đây liền cho ngươi một cơ hội. Sau thời gian ba năm, nếu như thực lực của ngươi không đạt được yêu cầu của ta thì đừng trách ta. . . Lại đến lấy tính mệnh ngươi!

Trong tiếng lẩm bẩm, Bích Loa Pháp Ấn chợt lóe lên rồi biến mất.

Tiêu Tố Ảnh song chưởng phác thảo ra ở trên không trung từng đạo đường cong quỷ dị. Một làn khí tức xanh lam như thác nước từ trong lòng bàn tay nàng trút xuống. Chúng nhập vào mi tâm người nằm trên mặt đất kia . . .

Ở bên ngoài Hắc Ma Điện, kịch chiến chính lúc lên tới cao trào.

Bất kể gia tộc nào cũng không dám dừng lại ở phía sau . Một khi dừng lại, số lượng Âm Linh Tinh mà đệ tử trẻ tuổi gia tộc đã thu hoạch rất có thể không sánh bằng những người khác.