Vũ Vương

Chương 103: Trừng phạt​

- Rầm rầm rầm rầm rầm rầm . . .

Sáu tiếng sấm nổ vang, một tầng gió lốc màu tím từ bên trong quyền của Mộ Hàn phụt ra. Nó hung hăng đánh chặn bàn tay chứa đầy chân khí kia của Mộ Thiết Đường.

Kình đạo điên cuồng từ chỗ quyền chưởng va chạm bốc ra mãnh liệt. Nó như một cơn sóng gợn lan tràn hướng sang hai bên, lại khiến cho một gốc cây đại thụ nằm ngoài mấy thước đều đã bị nứt toác. Còn Mộ Hàn và Mộ Thiết Đường thì càng là đồng thời bị cỗ kình đạo mạnh mẽ chí cực đẩy ra, đều roẹt roẹt roẹt liên tiếp rút lui ba bước rồi mới đứng vững thân hình.

Mộ Thiết Đường này quả nhiên mạnh hơn Mộ Thanh Thành rất nhiều!

Mộ Hàn vẻ mặt chăm chú, trong mắt hiện lên một cảm giác lạnh buốt mà chậm rãi hỏi:

- Thiết Đường sư huynh, chẳng lẽ huynh cũng muốn học tập theo vị Thanh Thành sư huynh kia?

Mộ Thiết Đường này tuy nói so sánh Mộ Thanh Thành thì lợi hại, nhưng hắn tuyệt đối còn chưa đột phá đến Võ Cảnh Thất Trọng Ngọc Xu Cảnh. Hẳn vẫn là tu vi Bách Khiếu Cảnh đỉnh cao. Mặc dù có chênh lệch Nhất Trọng cảnh giới, thế nhưng Mộ Hàn có Ngự Khí thuật tương trợ, nếu như bắt đầu động thủ đích thực thì ai thắng ai thua cũng còn khó nói cho rõ.

- Tinh Hàn sư đệ, không nên phát sinh hiểu lầm.

Mộ Thiết Đường cũng thấy kinh hoảng trong lòng. Một lần giao đấu ngắn ngủi vừa rồi đã khiến cho hắn hiểu rõ ràng, Mộ Thanh Thành bị bại quả nhiên không oan. Thực lực của Mộ Hàn so với mức độ trước đây hắn phỏng đoán vẫn còn mạnh hơn. Nếu như không phải Mộ Hàn lưu tay, Mộ Thanh Thành chỉ sợ cũng không phải chỉ bị thương nặng, mà là biến thành thi thể .

Thấy vẻ mặt không có thể hiện thiện cảm gì của Mộ Hàn , Mộ Thiết Đường càng là bị đè nén. Hắn bất đắc dĩ nói:

- Ta không muốn động thủ, chỉ là hy vọng Tinh Hàn sư đệ có thể trước hết cứ ở lại viện Duệ Phong.

- Nếu như ta không muốn đi thì sao?

Mộ Hàn cười lạnh một tiếng, chân khí trong cơ thể quay vòng hối hả, lực lượng mũi nhọn tràn thẳng vào hữu chưởng, trường đao lại lần nữa thoáng hiện. Việc lấy chân khí ngưng tụ mà thành trường đao này thì Mộ Hàn kiếp trước được xưng là xuân thu đại đao "Bách Binh Chi Suất" . Uy vũ khí phách của nó rất thích hợp để thi triển loại công pháp "Lôi Vân Phong Bạo" này.


- Vậy thì . . . trước hết ta cũng chỉ có thể giữ chân sư đệ ở lại.

Mộ Thiết Đường căng thẳng nhìn chằm chằm Mộ Hàn rồi cắn răng một cái thật mạnh. Hai nắm đấm hung hăng siết mạnh, các đầu khớp xương toàn thân đều hơi bị nổ đì đùng, như thể đang phóng pháo vậy làm tiếng chấn động vang dội. Giờ khắc này, thân hình hắn vốn là cực kỳ khôi ngô cao to lại giống như còn cao hơn một chút, xem ra tựa như một Cự Nhân ( người khổng lồ).

- Tốt lắm, ta cũng đang muốn nhìn ngươi một chút xem có bản lĩnh gì!

Mộ Hàn trong miệng quát khẽ một tiếng. Cánh tay phải khẽ nhúc nhích, trường đao chợt bắn lên, khí tức thịnh nộ điên cuồng lập tức từ thân đao đang chấn động không ngớt mà bắn lan ra.

Trong lúc nhất thời, không gian trong vòng mười mấy thước đều giống như bắt đầu ngưng trệ. Bầu không khí trong phiến không gian này quả là căng thẳng tới cực điểm.

- Xảy ra chuyện gì?

Thế nhưng đúng lúc Mộ Hàn và Mộ Thiết Đường đang hết sức căng thẳng, thì một tiếng quát to phút chốc đã chấn động vang dội, âm thanh giống như mũi dùi sắc bén, như kiểu có thể chọc thủng màng nhĩ người khác.

Vừa nghe thấy âm thanh như thế, võ giả khôi ngô to lớn như Mộ Thiết Đường này lập tức giống như quả cà gặp sương muối. Bất chợt liền yên lặng lại, hắn cụp mi liếc mắt nghiêng đầu nhìn lại.

Mộ Hàn thấy thế thì có chút kinh ngạc, cũng vội vàng theo tiếng nói mà nhìn sang.

Mấy giây sau đó, Mộ Hàn mới thấy một bóng người đi ra từ bên trong cửa điện. Đó cũng là ông lão áo đen gầy còm, hốc mắt hõm sâu, hai gò má khô quắt, đúng là trông như khô lâu.

Ở phía sau ông lão này vẫn còn có vài tên nam nhân trẻ tuổi đi theo. Hẳn là mọi người đều là bị động tĩnh ở bên ngoài điện này thu hút tới đây.

- Ra mắt Tứ trưởng lão.

Từ cách thật xa, Mộ Thiết Đường liền vội vàng một mực cung kính khom người bật thốt lên.


Tứ trưởng lão Mộ Thiết Giang?

Mộ Hàn có chút kinh ngạc, không nghĩ tới đúng là lão lại có dáng vẻ như vậy?

Ở tại Mộ gia mười năm, có hai vị trưởng lão mà Mộ Hàn chưa từng ra mắt. Một vị là Đại trưởng lão Mộ Huyền Vũ, còn một người là Tứ trưởng lão Mộ Thiết Giang này. Mộ gia có bảy vị trưởng lão, toàn bộ đều là đại cao thủ Vũ Hóa Cảnh, mà Mộ Thiết Giang chính là người có bối phận thấp nhất trong đó.

- Mộ Thiết Đường, các ngươi đang làm gì ở chỗ này?

Mộ Thiết Giang bóng dáng nhanh như ánh sáng, trong khoảnh khắc liền đã xuyên qua không gian mấy chục thước. Sau khi lão thoáng nhìn xuân thu đại đao trong tay Mộ Hàn , khuôn mặt gầy gò bỗng nhiên liền trở nên sa sầm. Đến khi lại nhìn thấy Mộ Thanh Thành lẳng lặng nằm ở trong bụi cỏ ven đường, sắc mặt càng là khó coi tới cực điểm.

- Ngươi là ai?

Mộ Thiết Giang âm u lạnh lẽo liếc qua Mộ Hàn, hai ánh mắt trũng xuống sâu hoắm giống như hai điểm đang lóe ra những tia ma trơi xanh lè.

- Vãn bối Mộ. . . Tinh Hàn!

Mộ Hàn thoáng chần chờ, nhưng vẫn có tăng thêm một chữ "Tinh" trong họ tên của chính mình. Mặc dù trong lòng hắn đối với cái tên mới này không có chút xíu cảm giác chấp nhận, thế nhưng ở ngoài đầu lưỡi thì có lẽ cũng nên hơi chút thay đổi một phen. Đang khi nói chuyện, hữu chưởng của Mộ Hàn khẽ nhúc nhích, trường đao lập tức hóa thành chân khí rồi thu vào trong cơ thể.

Nghe được những lời nàycủa Mộ Hàn , trên mặt vài tên nam nhân trẻ tuổi đi theo phía sau đều không nhịn được mà hiện lên vẻ kinh ngạc. Lập tức liền có hai người đi tới chỗ Mộ Thanh Thành vẫn không nhúc nhích định nhìn qua một chút tình huống của hắn. Thế nhưng vừa mới đi đến bên cạnh hắn lại liền bịt mũi liên tục rút lui.

- Mộ Tinh Hàn?

Mộ Thiết Giang ánh mắt chợt lóe, chợt nặng nề hừ một cái

- Chính là cái tên đứng đầu khảo nghiệm Tuyển Phong chậm chạp không tới sao. Nể mặt mũi tộc trưởng , lão phu không hề so đo cùng ngươi về việc này nữa. Mộ Thiết Đường, hôm nay là ngươi cùng Mộ Thanh Thành đến phiên làm việc, nếu Mộ Tinh Hàn đã đi đến đây, vì sao không dẫn theo hắn đi vào báo danh?

- Tứ trưởng lão, chúng ta. . .

Lúc này Mộ Thiết Đường tựa như chú chuột đụng phải con mèo , trong miệng ngập ngừng một hồi lâu. Nhưng trước ánh mắt Mộ Thiết Giang đang chờ đợi lâu nên càng ngày càng lạnh, hắn chỉ có thể kiên trì nói ra câu chuyện vừa rồi từ đầu chí cuối, không có chút xíu giấu diếm, cũng không có đổ hết cả sự việc lên đầu Mộ Hàn.

Mộ Thiết Giang trong mắt hiện lên một tia khác thường, không tự giác chăm chú đánh giá Mộ Hàn vài lần.

Những nam nhân trẻ tuổi này lại là có chút không thể tưởng tượng nổi. Bọn họ vốn là vẫn còn kỳ quái vì sao Mộ Thanh Thành lại nằm bất động, không nghĩ tới đúng là bị Mộ Hàn đánh cho bị thương nặng, còn bị dọa đến không tự khống chế nổi.