Vũ Toái Hư Không

Chương 371: A La đã chết ?????? (3)

- Trầm Trọng...
Nhìn thấy A La chết trước mắt mình, Trầm Côn đột nhiên cảm thấy cổ họng mình không thốt lên lời, muốn hét lên một tiếng cũng không hét nổi…
Mà Trầm Trọng căn bản cũng không để ý tới Trầm Côn, sau khi được máu của A La hiến tế, trên Thế Tục Chi Môn phủ xuống quang mang vàng nhạt của Hoàng Kim Thần tộc. Hắn lắc mình một cái liền vọt vào bên trong quang mang màu vàng đó.
- Đại ca, năm đó ta đánh bại ngươi, hôm nay ta giết nữ nhân của ngươi, muốn báo thù sao? Ha ha, vậy thì tới Phù Vân thai tìm ta đi!
Thanh âm hắn đầy vẻ bỡn cợt:
- Bất quá, trước tiên ngươi phải có bản lãnh đánh bại mấy ngàn cường giả Trung Châu Đường quốc thoát khỏi Hồng Thổ Hạp Cốc này đã. Không nói nữa, Hoàng Kim Thần tộc đến rồi.
Ngay sau đó thanh âm xé nát cổ họng đối thủ vang lên, còn có tiếng cười to đắc ý của hắn.
Hiển nhiên Hoàng Kim Thần tộc đã bị hắn giết chết, Trầm Trọng đã hoàn thành điều kiện để đi tới Phù Vân Thai
Mấy sĩ tử khác của Trung Châu Đường Quốc cũng theo sát Trầm Trọng tiến vào Thế Tục Chi Môn
Mẹ nó!
Trầm Côn muốn chửi ầm lên, nhưng cổ họng của hắn đã mất tiếng. Hơn nữa làn sóng cường giả mãnh liệt lao tới làm cho hắn không có thời gian nói chuyện.
Trong khoảnh khắc, Trầm Côn bị một biển người bao phủ.
...
- Tiểu thư, Trầm Côn quả nhiên chưa chết.
- Ngươi nói đúng, A La bị hiến tế, Trầm Côn nhất định sẽ xuất hiện, nhưng là... Dường như chúng ta đã tới chậm.
Trên bầu trời Đại Hạp cốc bỗng xuất hiện hai con đại điểu, trên đó là Nguyên Quân và Y Y, hai nàng chạy đến với dáng vẻ phong trần mệt mỏi.
- Trầm Côn đã tuyên chiến với cả Trung Châu Đường Quốc rồi sao?
Chân mày Nguyên Quân nhíu lại, nhìn tràng diện phía dưới, Trầm Côn đang đánh giết giữa liên quân mấy ngàn người. Thật hiếm thấy, nàng đột nhiên mắng một câu thô tục:
- Thủy Nguyệt Võ, hừ, nếu không phải bị cái tên cuồng tự kỉ kia đả thương, ta cũng không tới chậm.
Vừa nói, vừa nhìn ra ngoài một hồi:
- Hoàn hảo, cũng không tính là quá muộn, Trầm Côn còn sống... Hắn còn sống là tốt rồi.
- Nhưng là tiểu thư, bộ dáng của hắn bây giờ khác gì một người chết?
Y Y lo lắng nói:
- Mấy ngàn người vây công một người a. Cho dù Trầm Côn là người sắt cũng không chịu được.
- Đừng hoảng hốt.
Nguyên Quân trầm ổn nói:
- Trước tiên, ngươi nấp bên cạnh, từ từ đi qua, bắt mấy tên vệ binh, hỏi bọn họ xem chuyện gì vừa xảy ra.
Y Y gật đầu bay xuống, rất nhanh, nàng đã trở về.
- Tiểu thư, hình như là ngươi hại Trầm Côn...
Y Y dở khóc dở cười nói:
- Nếu không phải người đáp ứng Yến Nan Quy, Trầm Trọng cũng sẽ không tới nơi này, Trầm Trọng không đến, Trầm Côn cũng không trở thành...
- Mọi việc đều có nhân quả a!
Sau khi nghe xong chuyện đã xảy ra, Nguyên Quân chỉ có thể cười khổ một tiếng.
- Tiểu thư, ngài mau nghĩ biện pháp a, Trầm Côn cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.
Y Y thúc giục.
- Ai, đến nước này rồi, muốn cứu được Trầm Côn chỉ còn một biện pháp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nguyên Quân vuốt vuốt trán nói:
- Y Y ngươi ở đây, ta sắp phải vận dụng bổn mạng vũ hồn rồi.
- Bổn mạng vũ hồn? Tiểu thư!
Y Y thất thanh kinh hô.
- Ngươi còn biện pháp nào khác sao?
Nguyên quân khoát tay áo:
- Thi thể Trầm Côn ta đã ở đây rồi, lần này nhất định phải lấy được linh hồn của hắn... Ngươi lược trận cho ta.
Vừa nói, nàng vừa nhanh chóng xông vào chiến trường. Ỷ Thiên chi kiếm rút ra, một đường chém chết mười mấy cường giả, lướt tới sau lưng Trầm Côn.
- Đi lên.
Đem Trầm Côn kéo lên trên đại điểu, Nguyên Quân thấp giọng nói:
- Có hứng thú giao dịch với ta không?

Cái gì?
Trầm Côn mất máu quá nhiều, dùng sức quá độ, hơn nữa cái chết của A La đã làm tâm của hắn như muốn chết đi, tinh thần đã sớm hoảng hốt rồi.
- Ta nói, ngươi có hứng thú làm một giao dịch với ta không?
Nguyên Quân đã nhìn thấu Trầm Côn, tâm của hắn đã không còn ở đây rồi. Nàng nhanh chóng nói:
- Chỉ cần ngươi đáp ứng ta, cho ta mượn linh hồn của ngươi dùng một lát, ta liền giúp ngươi thoát khỏi đây.
Trầm Côn lắc đầu, dần dần thanh tỉnh lại:
- Thoát khỏi đây sao?
Cúi đầu liếc nhìn đám Trung Châu cường giả đang vội vã lao lên không trung, hắn nói:
- Ngươi đến bản thân mình chưa chắc đã lo được, còn quản ta sao?
- Không phải lo cho ta, ta có bổn mạng vũ hồn, chỉ cần ta ra tay, Đường Quốc chắc chắn sẽ lui binh.
Nguyên Quân thấp giọng nói:
- Ngươi chỉ cần nói có đồng ý hay không? Nhớ kỹ, thời gian của chúng ta không nhiều lắm, nhiều nhất ngươi chỉ có thể suy nghĩ trong một phút đồng hồ...
- Không cần một phút đồng hồ, ta đáp ứng.
Trầm Côn không hề nghĩ ngợi liền gật đầu.
- Ngươi đáp ứng?
Nguyên Quân có chút ngây ngẩn cả người:
- Năm đó ngươi bị Dương Vô Mệnh giết chết, thà rằng làm cô hồn dã quỷ, cũng không chấp nhận sự trợ giúp của ta, tại sao hôm nay...
- Năm đó là vì ta không ưa Dương Gia.
Trầm Côn mặt không biểu tình trả lời:
- Mà hôm nay, bất kể cái gì Dương gia hay Trầm gia, ta buộc phải sống sót... Đến Phù Vân Thai giết Trầm Trọng. Sau đó cho dù phải lục soát đến tầng mười tám Địa phủ, cũng phải làm cho linh hồn của hắn vĩnh không thể siêu sinh.
- Trả thù cho A La.
Hắn vỗ vỗ ngực trái: - Là tâm nguyện của ta!
- Thì ra là như vậy...
Nguyên Quân gật đầu, bay về phía trung niên nhân bên trên Hạp Cốc:
- Ta đây sẽ làm cho Đường Hoàng lui binh.
Lui binh?
Trầm Côn càng thêm thanh tỉnh một chút, chợt phát hiện Nguyên Quân liệu có tự tin thái quá không? Trung Châu Đường Quốc dốc toàn bộ lực lượng, không giết được mình tuyệt không lui binh. Thế nhưng nàng nói có thể làm cho bọn họ lui binh?
Nguyên Quân thật sự rất có lòng tin, hơn nữa cách làm của nàng vô cùng đơn giản
Nàng liền hướng về phía trung niên nhân nói mấy câu, là giọng nói chính tông của Trung Châu:
- Hiện ta tên là Nguyên Quân, trước kia gọi là Dương Nguyên Quân. Trước kia nữa thì gọi là Luyện Nghê Thường... Không sai, năm đó Tống Nguyệt Luyện gia bị tiêu diệt, ta là một trong số hài tử được Dương gia cứu thoát.
Dừng một chút, lại nói:
- Ngươi biết bổn mạng vũ hồn của ta là ai không?
Trung niên nhân sửng sốt:
- Ngươi là...
- Nam nhân Lý gia vốn không sợ chết!
Nguyên Quân tiếp tục nói:
- Ngươi không muốn chết, thậm chí không tiếc hiến tế thậm chí không tiếc hiến tế cả La Kiệt hòng nghịch thiên cải mệnh. Tất cả mong ước của ngươi, đơn giản cũng chỉ vì kéo dài huyết mạch của Đại Đường... Hiện tại ta tới rồi, Trung Châu Đường Quốc có một người thừa kế huyết mạch hợp tình hợp lý. Ngươi có thể bỏ qua cho Trầm Côn không? Có thể thu binh không? Ta bảo đảm Đại Đường Lý gia vĩnh viễn không tuyệt hậu.
- Nguyên Quân tiểu thư, ngươi có thể lấy loại giọng nói này nói chuyện với ta, chẳng lẻ bổn mạng vũ hồn của ngươi đã...
- Bổn mạng vũ hồn của ta đã thức tỉnh rồi, chính nàng vừa nói chuyện với ngươi.
Nguyên Quân nhàn nhạt nói, ngạo nghễ nhìn mấy ngàn Trung Châu cường giả dưới chân.
Trung niên nhân cười.
- Lão nhân gia ngài đã sống lại, tôn nhi còn gì phải lo lắng đây?
Trung niên nhân phất tay cười to:
- Lui binh, nếu ta nghịch thiên cải mệnh thất bại. Sau khi ta chết, tiểu thư Nguyên Quân sẽ thừa kế đế vị, trở thành nữ hoàng của Đại Đường chúng ta.
Nguyên Quân cúi người thực hiện lễ của quân vương.
Mà trung niên nhân giãy dụa, từ trên xe lăn bò xuống, cung kính hướng Nguyên Quân dập đầu hành lễ. Sau đó hắn vung tay lên, mấy ngàn Trung Châu cường giả liền như thủy triều thối lui

Mấy phút đồng hồ sau, trong Đại Hạp cốc chỉ còn lại có mấy trăm cỗ thi thể, còn có mùi máu tanh đến gay mũi..
- Làm sao ngươi có làm được như vậy?
Trầm Côn đờ đẫn nhìn Nguyên Quân. Mà Nguyên Quân chỉ chỉ lồng ngực của mình:
- Bổn mạng vũ hồn của ta, tên là Du Du Vô Tự Bi, họ Võ, tên Chiếu.
(Biên: Oài, Võ Tắc Thiên lên điện rồi).
...
Trầm Côn trầm mặc một hồi lâu, chậm chậm gật đầu:
- Ta đã hiểu, ngươi vốn là nữ hoàng của Đại Đường.
Mặt hắn không chút biểu tình xoay người sang chỗ khác, lục lọi khắp nơi trong núi thây biển máu.
- Này.
Y Y cũng bay xuống mặt đất, lớn tiếng gọi:
- Mắt híp kia, tiểu thư nhà ta vừa mới cứu ngươi, ngươi một câu cảm ơn cũng không nói sao?
- Nguyên Quân tiểu thư nói qua, đây chẳng qua là một cuộc giao dịch.
Trầm Côn tiếp tục tìm kiếm thi thể trên đất, tựa hồ không có tâm tình hồi đáp:
- Trầm Côn ta khi làm ăn luôn luôn lấy chữ tín làm đầu, mượn linh hồn của ta mà thôi, nếu các ngươi muốn ta liền đưa cho các ngươi.
Y Y còn đang muốn nói cái gì, bất quá Nguyên Quân nhẹ nhàng kéo tay áo của nàng, nhỏ giọng nói:
- Để cho hắn yên tĩnh một chút... A La đã chết, chết ở trong tay thân đệ đệ của hắn.
Y Y không nói gì nữa.
Trầm Côn tìm kiếm ở trong núi thây biển máu một lúc, bỗng nhiên lộ vẻ lo lắng, động tác của hắn cũng tăng nhanh gấp mấy lần... Vô số cỗ thi thể bị hắn nhấc lên, nhìn một chút, sau đó tiện tay ném lên không, tựa hồ những thi thể này có mối thù bất cộng đái thiên cùng hắn.
- A La, đừng nóng vội, cho dù ngươi chết, ta cũng có thể van xin sư phụ sửa đổi sinh tử của ngươi...
Một mặt tìm kiếm, Trầm Côn một mặt lầm bầm niệm.
Hắn đang tìm thi thể của A La.
Chỉ cần tìm được thi thể, bằng vào lực lượng của «Hồn Kin», cộng với quan hệ của Trầm Côn cùng địa phủ, muốn A La sống lại cũng không phải là không thể được.
Nhưng là sau khi kiểm tra từng cỗ thi thể, Trầm Côn tuyệt vọng phát hiện, thi thể của A La lại không ở chỗ này.
- Thi thể A La đâu? Các ngươi có thấy không?
Hắn ngẩng đầu lên lớn tiếng quát hỏi.
- Trầm trọng sau khi giết A La, đã đem thi thể của nàng vào Thế Tục Chi Môn rồi.
Y Y một mực ở không trung xem cuộc chiến, nàng là người nhìn rõ ràng nhất.
Mẹ nó!
Trầm Côn thoáng cái đã hiểu... Tâm cơ của Trầm Trọng quá kín kẽ rồi. Hắn thấy mình sau ba năm chết đi mà sống lại, sợ mình có năng lực khiến cho A La phục sinh, liền mang theo thi thể của A La đi.
Đây chính là muốn đuổi tận giết tuyệt a
Thi thể mất, vậy linh hồn ở đâu?
Trong lòng Trầm Côn còn tồn tại một chút hi vọng cuối cùng... A La là bị giết ở trên tế đàn, linh hồn cũng có thể còn ở phụ cận tế đàn. Chỉ cần mình bảo vệ được linh hồn của nàng, ngày khác đoạt lại thân thể của A La, vẫn có hi vọng làm cho nàng sống lại
Nghĩ như vậy, Trầm Côn liền mở ra « Hồn Kinh » tiến vào thế giới linh hồn.
Nhưng là ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phụ cận tế đàn trống rỗng, nơi nào còn có bóng dáng linh hồn?
- Linh hồn của A La cũng biến mất?
Trầm Côn lo lắng nhìn chung quanh một chút, chẳng những không thấy linh hồn A La, ngay cả linh hồn của Trung Châu cường giả đã bị hắn giết chết cũng không thấy đâu cả... Một lần nữa ngẩng mặt lên nhìn trời, Trầm Côn ảo não gầm lên.
Hắn đã bị Trung Châu cường giả trì hoãn nửa canh giờ. Nửa canh giờ, linh hồn của A La cùng Trung Châu cường giả đã sớm đi đến Địa phủ, luân hồi đầu thai rồi.
Mẹ nó!
Không phải là Địa phủ sao?
Bần tăng liền đi tìm là được.
Trầm Côn để Vương kiêu cùng Bạch Khởi chiếu cố thân thể của mình, quay người lại hướng nơi xa đuổi theo.
Chung quanh đây là chiến trường, rất dễ dàng, hắn liền tìm được mấy người vừa mới chết đi. Ngưu đầu mã diện đang tiếp dẫn linh hồn của bọn hắn. Trầm Côn xông lên, không nói hai lời, liền ép bọn hắn mang mình tiến vào âm tào địa phủ
Nhưng là, khi đi tới đại môn của quỷ thành, Trầm Côn hơi sững sờ, ngưu đầu mã diện tất cả cũng đều ngây dại.
- Này, này...
Ngưu Đầu liếc nhìn linh hồn của mấy binh sĩ do mình mang đến, kinh ngạc nói:
- Mới vừa rồi, khi chúng ta đi ra, nơi này vẫn là rất tốt, sao mới có mấy canh giờ...
Quỷ thành đại môn đã đóng lai, đừng nói quỷ ảnh, đến dùng đại bác bắn vào cũng không phá cửa được.
Ngưu Đầu vội vàng xông qua, vỗ vào đại môn. Không có ai lên tiếng! Cuối cùng, hắn chỉ nhìn thấy một mẩu tin nhắn tựa như bảng cáo thị.
Tháo bảng cáo thị xuống, nhìn thoáng qua, hắn quay đầu lại, nở nụ cười khổ:
- Thái tử gia, thượng giới truyền lệnh, Thiên Môn sắp bị người thế tục tập kích, thiên đạo đại loạn, U Minh Địa phủ cũng tạm thời đóng cửa...
Do dự một chút lại tiếp:
- Đến cả sư phụ của ngài cũng tất cả các vị khác cũng đều phụng mệnh đến Đại Lôi Âm tự rồi, ngài không thể gặp được đâu.
- Ta không quan tâm!
Trầm Côn nắm hắn cổ áo hỏi:
- Ta hỏi ngươi, linh hồn A La đang ở đâu?
- Linh hồn của những Trung Châu cường giả kia, tất cả đều đã chuyển thế ....
Ngưu Đầu có chút do dự.
- Ta không hỏi bọn hắn, ta chỉ hỏi A La đang ở đâu?
Trầm Côn thở không ra hơi hỏi:
- Bây giờ là lúc nào rồi? Ngươi còn ấp a ấp úng. Nếu chậm một chút nữa, có tìm được linh hồn của A La cũng vô ích.