Vũ Toái Hư Không

Chương 345: Đánh người đánh mặt

Hai kỵ sĩ té trên mặt đất, miệng phun ra một búng máu tươi, máu chảy tràn ngập, đẹp rực rỡ một cách quỷ dị!
- Ô!
Long Thanh Sơn trên mui xe cảm thán một tiếng, một mặt ra lệnh binh lính đề phòng, một mặt hỏi Thủy Nguyệt Vũ:
- Huynh đài người phương nào? Chẳng phải thường nói trời cao có đức hiếu sinh, ngươi bên đường giết người, thật trái với đạo của người và trời!
- Con rắn này thật dài dòng! (DG: Long Thanh Sơn là rồng mà hắn cố ý chửi là rắn)
Thủy Nguyệt Vũ cúi đầu, lau chùi hai tay không dính một giọt máu, nhẹ giọng nói:
- Ngươi chính là Long Thanh Sơn, tọa kỵ của Quang Minh Hoàng, vật may mắn của thiên minh hải quân?
- Ô!
Long Thanh Sơn giận tím mặt, khinh thường nói:
- Không phải, đều không phải, tiểu sinh không phải là vật may mắn, vật tổ tín ngưỡng của Thiên Minh hải quân Đồ Đằng trước giờ là vậy, huynh đài thấy quen thuộc cũng không có gì lạ!
- Dù sao ngươi cũng là sủng vật của Quang Minh Hoàng!
Thủy Nguyệt Vũ nhún vai không sao cả, vừa nghiêm túc đánh giá dáng ngoài Long Thanh Sơn một chút.
Thành thật mà nói, Thanh Sơn là hợp thể của Long tộc và Hùng tộc, nhìn uy phong lẫm lẫm, nhưng nhìn kỹ càng từng chi tiết sẽ thấy nó rất quái dị... ...
Cho nên, vẻ tán thưởng trong mắt Thủy Nguyệt Vũ càng ngày càng khó che dấu...
- Con rắn, đợi ta giết Quang Minh Hoàng xong, ngươi làm tọa kỵ của ta đi?
Thủy Nguyệt Vũ chỉ vào mặt Long Thanh Sơn.
- Dung nhan như vậy, thật là trời cao ban ân sủng cho ta, bởi vì ta mà sinh ra vật hỗ trợ... A!
Bọn họ nói chuyện trước cửa thành, sau cửa thành, sắc mặt Trầm Côn cùng mọi người đều có chút khó coi.
- Ca Thư muội muội, ta hỏi ngươi một vấn đề... ... Kẻ nào đáng sợ nhất?
Bạch Tiên Nhi nhỏ giọng nói.
Ca Thư Tình suy nghĩ một chút
- Kẻ đáng sợ nhất trong thiên hạ, chẳng có ai hơn kẻ tự luyến cuồng * Thủy Nguyệt Vũ ...
- Còn có kẻ đáng sợ hơn Thủy Nguyệt Vũ nữa đấy?
Ca Thư Tình không đáp được, Bạch Tiên Nhi lớn tiếng nói:
- Đó là, một kẻ tự luyến cuồng gặp được một con mọt sách... Trời ơi, trời ơi, người nào nghe hiểu được bọn họ nói cái gì?
Mọi người cười vang.
Ngoài cửa thành, nghe Thủy Nguyệt Vũ muốn mình làm nền cho hắn, Long Thanh Sơn giận dữ nói:
- Oanh! Ngươi kiêu ngạo quá mức rồi, bắt đầu ăn nói lung tung, bảo tiểu sinh làm nền cho ngươi!? Tiểu sinh tuy bất tài, nhưng là Long tộc chánh thống. Bảo ta đi làm nền cho ngươi, chẳng phải là không biết thiên đạo... ...
Hắn nhảy lên nóc xe, phẫn nộ mắng to lên!
Bất quá vệ đội Quang Minh Hoàng căn bản không nghe được hắn nói gì. Từ ba năm trước đây, từ Thiên Minh hải quân lên tới Quang Minh Hoàng, hay dưới nữa là hỏa đầu binh phụ trách nấu cơm đều không ai có thể nghe hiểu được cổ ngữ Long Thanh Sơn nói.
Chuẩn bị xung phong!

Một đại hán hùng tráng đi trong đám người ra, đầu trọc, trang phục Phiên Tăng, chính là thân vệ đội trưởng của Quang Minh Hoàng, La Ma người Hồ.
Cánh tay La Ma vừa giơ lên, vệ đội kỵ sĩ lập tức chia làm hai đội, tiền đội giơ cao trường mâu, hậu đội triển khai cung tên. Trận thế bố trí tốt rồi, La Ma nặng nề hạ cánh tay xuống
- Mã cung thủ ba vòng bắn một lượt... Kỵ binh hạng nặng, xung phong!!!
Theo tiếng quát to của hắn cung tên như mưa rào bao phủ Thủy Nguyệt Vũ, dưới sự yểm hộ của cung tên, kỵ sĩ xung phong cũng giục ngựa lao đến.
- Đều nói Quang Minh Hoàng chỉ am hiểu hải chiến, lục quân, bộ binh, kỵ binh, cũng không đến nỗi tệ.
Thủy Nguyệt Vũ cũng không nghe Long Thanh Sơn nói, hắn có chút hăng hái đánh giá cung tên đầy trời bay tới, con ngươi tràn đầy tự tin mị lực, dần dần co rút lại, co rút lại... Cuối cùng tập trung lại vào một mũi tên!
Mũi tên này, là hướng trước mặt Thủy Nguyệt Vũ bắn tới.
Tốc độ cực nhanh, góc độ cực xảo, hơn nữa vị trí lựa chọn sử dụng cũng vô cùng độc ác!
Vừa nhìn đã biết nó xuất từ tay lão binh bách chiến!
Bị một mũi tên như vậy khóa chặt, người khác phần lớn là tức giận cùng sợ hãi, nhưng vẻ mặt Thủy Nguyệt Vũ lại là cực kỳ tán thưởng. Hắn cười dài tìm được trong đám người cung tiễn thủ kia, tán thưởng nói:
- Nhiều mũi tên như vậy, chỉ có ngươi bắn vào mặt của ta... A, ta hiểu nơi này chỉ có ngươi là người sáng suốt, cũng chỉ có ngươi nhìn thấy được tuyệt thế phong tư của ta. Ngươi đố kỵ cho nên ngươi mới muốn hủy dung mạo của ta!
- Xem ra ngươi cũng là một người yêu thích cái đẹp. Đã như vậy, ta tạm tha ngươi một mạng. Ai kêu ta không nỡ giết chết người biết thưởng thức ta chứ?
Thủy Nguyệt Vũ nói liên miên, nói nhảm quá nhiều làm người ta giận sôi.
Nhưng trong lúc hắn đang nói chuyện, cung tiễn thủ kia giống như là bị một quả đấm vô hình đánh trúng, ngã bay lên giữa không trung. Mà sau khi hắn rời đội ngũ, Thủy Nguyệt Vũ cười nhạt, thở ra một cái. Tức giận ... ... Nhất thời đầy trời cung tên quay lại phương hướng cũ, ở đâu ra liền trở về đó, sưu, sưu, sưu...
Một trận tiếng dây cung kích thích, đầy trời tên nỏ chiếu vào trái tim chủ nhân của mình, toàn bộ đều rất công bằng, vô cùng tinh chuẩn nhắm vào chủ nhân của mình!
Sau khi tất cả cung tiễn thủ chết hết, cung tiễn thủ ngã bay kia mới rơi xuống mặt đất...
Hắn vừa bò dậy, vừa nhìn thi thể đồng đội bên cạnh, sững sờ chốc lát, đột nhiên hét lớn:
- Công kích vào mặt của hắn, công kích dữ dội vào!
Bọn lính đã sớm nhận ra, nếu công kích chỗ khác, sẽ bị Thủy Nguyệt Vũ phục chế chiêu thức giết chết, chỉ có công kích vào mặt, mới được sự thưởng thức của hắn. Nên đánh nơi nào, kẻ ngu xuẩn cũng có thể nghĩ ra được.
Lúc này, bọn kỵ binh xung phong đã cách Thủy Nguyệt Vũ không tới hai mươi bước. Gã đầu lĩnh hô to một tiếng, tất cả kỵ sĩ đều giơ trường mâu lên, nhắm vào trước mặt Thủy Nguyệt Vũ, mười mấy chi trường mâu giống nhau lao thẳng ra ngoài!
- Trời ơi!
Thủy Nguyệt Vũ hứng * rung động đến cả gương mặt đều đỏ, bụm mặt nói:
- Gần đây ta đẹp trai vậy sao? Quá nhiều người nhận ra sự anh tuấn của ta, đều đố kỵ với khuôn mặt của ta!
Hắn nói chuyện buồn nôn đến mức gần như khiến Trầm Côn phía sau cửa bủn rủn tê liệt ngã xuống, nhưng võ công Thủy Nguyệt Vũ so với sự tự luyến của hắn càng cường đại hơn. Một hơi nhẹ nhàng, tất cả trường mâu đều quay đầu lại, gào thét bắn về phía chủ nhân của mình.
Ngay lúc sắp bắn trúng kỵ sĩ, trường mâu đột nhiên cúi đầu, xuyên qua ngực chiến mã, chỉ giết chiến mã nhưng không đánh chết bất kỳ một kỵ sĩ nào.
Thói tự luyến của Thủy Nguyệt Vũ không phải là giả, hắn thật sự không đành lòng giết chết kẻ thưởng thức sự xinh đẹp của mình.
- Ai, thật muốn giết chết hết các ngươi!
Thủy Nguyệt Vũ thở dài nói:
- Nhưng mà các ngươi cũng biết thưởng thức ta, đố kỵ ta, ta làm sao nỡ giết chết các ngươi?
Bọn kỵ sĩ từ trên mặt đất bò dậy nhìn nhau, đột nhiên cùng quát lên:
- Đánh mặt, đánh mặt của hắn!

Vừa nói vừa rút ra binh khí ngắn, ý thức vây quanh Thủy Nguyệt Vũ, từng chiêu từng thức, tất cả đều hướng về gương mặt Thủy Nguyệt Vũ.
Trong lúc mọi người vây giết. Ở bên trong, Thủy Nguyệt Vũ hưng phấn liên tục hô to, cuối cùng nước mắt sái vạt áo, kích động cả người run rẩy
- Trời ơi, ta chưa bao giờ được nhiều người như vậy tán thưởng... ... Đến đây đi, đến đây đi, ta cho các ngươi thưởng thức nhiều một chút!
- Bệnh quá!
Một tiếng mắng tức giận vang lên hơi chậm, La Ma nhân cơ hội tới sau lưng Thủy Nguyệt Vũ, đảo tay một cái, đại đao chém vào sau lưng Thủy Nguyệt Vũ.
- Lam Nguyên Vũ tông thượng đoạn, cấm vệ quân đại đô thống, đệ nhất thân vệ cao thủ bên cạnh Quang Minh Hoàng - La Ma!
Thủy Nguyệt Vũ thấy La Ma không có công kích khuôn mặt của mình, sắc mặt nhất thời âm trầm xuống, lạnh lùng chỉ ra toàn bộ thực lực của La Ma, cuối cùng kéo dài thanh âm nói:
- Vũ hồn của ngươi... , Võ thánh cấp, Hổ Si!
Một đoạn văn thật dài vừ nói xong, Thủy Nguyệt Vũ liền bổ nhào tới đỉnh đầu La Ma.
- Ngươi không biết thưởng thức ta, đi chết đi!
Cả người đột nhiên băng ra, giống như một ánh đao bén nhọn cắt xuống đầu!
Thấy một màn như vậy, Trầm Côn từ sau cửa thành lướt cực kỳ nhanh ra ngoài.
Nói thẳng ra, Trầm Côn lo lắng thực lực của Thủy Nguyệt Vũ, sẽ không vì mấy binh lính bình thường mà liều mạng, nhưng La Ma là một trong mấy tướng lãnh Quang Minh Hoàng coi trọng nhất, cho dù có nguy hiểm cũng phải cứu hắn!
Sí thiên song dực bung ra, Trầm Côn nhanh như tia chớp xuất hiện sau lưng La Ma, bắt được cổ áo của hắn kéo sang bên cạnh, khó khăn lắm tránh qua, né được một đao trí mạng của Thủy Nguyệt Vũ.
Cứu người xong, Trầm Côn không hề ham chiến, trong nháy mắt bay đến xe ngựa Quang Minh Hoàng, một tay nắm La Ma, một tay nắm càng xe, đem xe ngựa cùng Long Thanh Sơn chạy trốn
- Quang Minh Hoàng là con mồi của ta, muốn cứu hắn dễ dàng như vậy sao?
Thủy Nguyệt Vũ thấy Trầm Côn đoạt đi con mồi của mình, cười lạnh một tiếng. Hắn hất đầu một cái, mười mấy sợi tóc trắng bạc bay ra, tốc độ còn nhanh hơn sí thiên song dực của Trầm Côn... Xem ra cho dù không sử dụng Hào Long Thiên Tung, tốc độ Thủy Nguyệt Vũ cũng là số một số hai Nhân Gian Giới!
Những sợi tóc lạc này như mọc rễ, đón gió to mà lớn lên, biến thành từng miếng kính màu trắng bạc, chặn đường chạy trốn của Trầm Côn.
Được Thanh Vũ cùng Bạch Tiên Nhi nhắc nhở, Trầm Côn liền đoán được đây là mặt kính mà vũ hồn Đông Thi hiệu tần phục chế, mình có đánh ra mạnh thế nào, cũng sẽ bị đánh trả lại mạnh hơn.
Không thể cùng mặt kính này liều mạng, Trầm Côn liền quay đầu lại, hướng thành Thu Diệp bay đi.
Lần này Thủy Nguyệt Vũ nhíu mày, Thu Diệp thành dân chúng đông đúc, cục diện phức tạp. Một khi Trầm Côn vào thành, dùng dân chúng làm vật chắn mà trốn vào chợ búa ngõ ngách, thì mình cũng không làm gì được. Dù Thủy Nguyệt Vũ thích giết chóc, nhưng hắn cũng không thể giết sạch mọi người trong thành Thu Diệp!
- Vốn hôm nay chỉ muốn nhìn bộ dáng Quang Minh Hoàng một chút, nhưng các ngươi quá không tôn trọng ta... Thôi, ta trực tiếp giết chết Quang Minh Hoàng là được!
Thủy Nguyệt Vũ hừ lạnh một tiếng, nhặt lên một sợi tóc bạc của mình, bắn tới hướng Trầm Côn chạy trốn!
Pa!
Sợi tóc bạc sắc bén nhọn hoắc, đột nhiên chia ra làm hai, hai lại chia làm bốn... ... Càng chia càng nhiều, cuối cùng biến thành nhiều không cách nào đếm nổi, sợi tóc bay đầy trời! Trầm Côn không thể tránh được, đem băng hỏa cửu trùng thiên hai thứ đánh ra, băng huyền, lửa nóng, đem những sợi tóc này đóng băng rồi nổ tung.
Chặn lại chiêu này, Trầm Côn cũng đã tới bầu trời thành Thu Diệp, hắn vừa hạ xuống đường cái liền nắm xe cùng La Ma vọt vào trong hẻm nhỏ.
Thấy một màn như vậy, Thủy Nguyệt Vũ cười lạnh một tiếng
- Thôi, ta để ngươi đi, bất quá... ... Ngươi đem đi một Quang Minh Hoàng đã chết, có gì hữu dụng chứ?
Chết?
Nghe được âm cuối, Trầm Côn hoảng sợ cả kinh, hắn cảm thấy lúc đầu tóc đóng băng, có vài cọng tóc tốc độ quá nhanh, đã phá băng sơn của mình... Hắn không dám kiểm tra ngay, vòng vo vài vòng trong hẻm nhỏ, trở lại chỗ ở của Trầm gia ở hành cung Cận Thiên Cung, mới để La Ma và xe ngựa xuống.
- Ô hô...
Mới vừa rơi xuống đất, Long Thanh Sơn liền nhịn đau kêu lên. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vài cái chân tóc kia quả nhiên đột phá mặt băng, đâm xuyên qua móng vuốt Long Thanh Sơn, bộ ngực La Ma cũng bị đâm xuyên qua, may sao bộ vị trọng yếu nhất là trái tim không bị thương.
Đáng sợ hơn là, trên rèm xe có mấy lỗ nhỏ, hiển nhiên tóc đã bay vào trong buồng xe!
Từ từ vọng lại!
Tí tách!
Tí tách!
Máu từ từ chảy trong xe ra ngoài…
La Ma nhìn thấy u mê, hắn không để ý thương thế của mình, gục bên cạnh buồng xe khóc lớn
- Nguyên soái, mạt tướng vô năng, không bảo vệ được ngài...