- Ta nhất định sẽ không hối hận!
Lão chưởng quầy thản nhiên nhìn Trầm Côn cùng A Phúc với thái độ cực kỳ khinh miệt rồi chắp tay trở vào trong phòng khách quý.
- Mắt chó không biết nhìn người!
A Phúc tức khí mắng một câu, chủ tử bị người ta xem là tên khuất cái cùng kẻ lừa gạt đuổi ra ngoài, hắn là người trung gian cũng không tránh khỏi mất mặt!
Cha nó nữa, đúng là người đi thì trà lạnh, nếu A Phúc ta mà vẫn còn là tình nhân của nãi nãi nhị thiếu gia, thử hỏi làm sao ngươi dám đối xử với ta như vậy?
Ôi, đáng tiếc A Phúc ta đã trở về thân phận một tên nô tài rồi, mặt mũi cũng chẳng còn đáng giá nữa…
Ra khỏi cửa, A Phúc làm ra bộ dáng tức giận nói:
- Đại thiếu gia, lão gia hỏa này đúng là không có mắt, không bằng… Ta dẫn người đến một… quán khác?
- Ở Tân Nguyệt thành còn có Giám Định Sư tốt hơn hắn à?
Trầm Côn hỏi ngược lại:
- Không có!
A phúc trầm mặc.
- Vậy không phải rõ rồi sao, Giám Định Sư của Bách Bảo Trai còn không nhận định được linh phù của ta, thì qua nơi khác càng không có khả năng!
Trầm Côn tuy ủ rủ nói nhưng trên mặt lại cười hì hì:
- Bất quá không cần phải lo, ta cam đoan trước buổi tối hôm nay, lão gia hỏa này sẽ tìm ta quay lại và ra giá cao để mua tấm linh phù này!
- Đại thiếu gia, ngài có biện pháp giáo huấn lão gia hỏa kia sao?
Hai mắt A Phúc sáng lên.
- Biết tại sao ta chỉ để lại một tấm linh phù không?
Trầm Côn quơ quơ tấm linh phù còn lại.
- Đây chính là biện pháp, hắc hắc, ta muốn lưu lại tấm linh phù này để quảng cáo, chờ khi linh phù của ta tạo được danh tiếng, chẳng phải lão gia hỏa này sẽ đon đả mời ta quay lại sao?
- Quảng cáo?
A Phúc trước giờ vẫn chưa nghe tới loại từ mới mẽ như vậy.
Trầm Côn cũng không giải thích nhiều, hắn lôi A Phúc tới một quán ven đường, vừa cắn hạt dưa vừa nhìn ngó người qua lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Muốn quảng cáo linh phù, cũng cần phải có một người mẫu thích hợp mới được chứ!
Đúng, nhân tiện bần tăng cũng phải tìm thử xem tiểu tử nào thích hợp làm người mẫu đây?
Trên con đường Bách Bảo Trai dài chừng bốn năm trăm thước, dòng người nhộn nhịp, Trầm Côn quan sát tỉ mỉ từng người qua lại, sau hai canh giờ bỗng mắt hắn sáng lên…
Kia!
Chính là hắn!
Ánh mắt Trầm Côn dừng trên người một ngoại hương nhân( người ngoài thành) nghèo túng đang đi từ đầu đường tới.
Người này mặc một bộ giáp màu đỏ bị phá thảm hại, phần hộ giáp bên vai trái bị lợi nhận(vũ khí sắc bén) cắt đứt, trên ngực lỗ chỗ vài lỗ thủng, hẳn là bị trường cung bắn trúng. Còn phần dưới tệ đến mức không thể nào gọi là quần được nữa, bảy tám chỗ nứt toát ra rồi lại dùng dây để buột chặt lại, lộ ra cả một khối da thịt trắng như tuyết…
Áo giáp này tuy rách nát nhưng lại được tẩy rửa rất sạch sẽ, nếu nói nó "bụi bặm bất nhiễm" cũng không ngoa!
Ngoại hương nhân này hẳn là rất yêu sạch sẽ!
Trầm Côn âm thầm gật đầu, tiếp tục quan sát dung mạo của người này…
Diện mạo của người này khá nghèo túng, một đầu tóc đen tùy tiện xỏa ra, vài nơi vẫn còn dấu vết bị cháy xém, một phần buông thỏng ra sau lưng, một phần buông rủ trước mắt, che khuất hơn phân nữa khuôn mặt. Thông qua khe tóc, Trầm Côn mới thấy người này trên mặt còn đeo nữa khối mặt nạ bằng thiết--- Từ dấu răng cưa trên mặt nạ, hắn có thể đoán được mặt nạ này trước đây vốn che cả khuôn mặt, nhưng lại bị người khác cắt đi một nữa, chỉ còn đủ để che một bộ phận bên mặt trái…
- Lão bản, ta muốn đến nhận việc.
Ngoại hương nhân đến trước một cửa hàng, nơi này đang tuyển bảo tiêu. Nàng vừa nói xong liền cuối đầu, dáng vẻ thẹn thùng như một người chưa bao giờ đi xin việc.
- Ngươi sao?
Lão bản đang sửa sang sổ sách ở trước nghe thấy liền ngẩng đầu lên cười khì khì,
- Vị lão huynh này…, oh, ra là tiểu thư, vị tiểu thư này, chúng ta nơi này mặc dù thiếu người, nhưng cũng không phải ai cũng nhận được, ngươi xem lại bộ dáng của mình kìa, có giấy chứng nhận sao? Có người đảm bảo sao?
- Ta…
Ngoại hương nhân hai má ửng đỏ, đầu cuối càng thấp hơn.
- Không có sao?
Lão bản cầm quyển sổ lật qua trang kế.
- Chúng ta đàm phán không có kết quả rồi, kế tiếp…
- Lão bản, ngươi hết yêu cầu này lại tới yêu cầu khác!
Ngoại hương nhân gấp rút đè quyển sổ xuống.
- Ta thực sự cần công việc này, nếu không ta sẽ chết đói mất!
- Tiểu thư, nơi này của chúng ta không phải nhà từ thiện!
Lão bản không ngừng phất phất tay
- Đi mau, đi mau!
- Lão bản, cho ta một cơ hội được không?
Ngoại hương nhân đau khổ cầu khẩn.
- Ngươi còn không chịu đi sao?
Lão bản nhíu mày, hô:
- Người đâu, đuổi tên điên này đi cho ta, hừ, dám gây rối ở Bách Bảo Trai à, đúng là mắt chó mà!
- Xú nha đầu, không nghe lão bản chúng ta nói gì sao? Biến ngay!
Mười mấy tên đại hán cường tráng vọt từ trong cửa hàng ra, vài người nắm vai ngoại hương nhân đẩy hắn ra khỏi cửa hàng…
Càng quá đáng là, có một tên bì ổi thấy da tay của ngoại hương nhân khá nhẵn nhụi, bèn thừa dịp loạn sờ soạng tới cái eo thon của nàng!
- Đồ vô sỉ!
Chỉ nghe "Xoát" một tiếng liền thấy ngoại hương nhân rút ra một thanh bội kiếm!
Tỉnh táo, tỉnh táo!
Kiếm vừa ra khỏi vỏ, ngoại hương nhân bỗng nhiên do dự, nàng trong lòng cảnh báo chính mình…
A La, ngươi không thể xuất thủ, ngươi đã không phải là A La trước đây rồi, ngươi chỉ là một người đã mất đi võ hồn, không có nhà để về, một nữ nhân lưu lãng sắp chết đói mà thôi!
Nếu ngươi dám động thủ, không chỉ phải chết ở nơi này, mà còn làm bại lộ thân phận của chính mình, đồng thời còn đem đến vô số phiền toái cho ngươi cũng như quốc gia của ngươi!
Nơi này chính là Bách Bảo Trai của vương triều Đại Triệu đó!
Nghĩ tới đây, ngoại hương nhân thu lại bảo kiếm, gượng cười cúi đầu xin lỗi,
- Lão bản, là ta lỗ mãng, thật xin lỗi, bây giờ ta có thể đi được chứ?
Lão bản bĩu môi.
- Đa tạ!
Ngoại hương nhân một lần nữa cúi đầu, trong chiều gió lạnh thổi từng cơn, tiếng bước chân của nàng càng thêm đơn độc…
A Di Đà Phật!
Chứng kiến tràng cảnh vừa rồi, trong lòng Trầm Côn không khỏi bồi hồi,
- Khặc, đối với Bách Bảo Trai, con người cũng không khác gì đồ vật a!
- Đâu chỉ không phải là đồ vật?
A Phúc vỗ vỗ cái bụng,
- Đại thiếu gia, ta dám dùng cái bụng béo này đánh cược với người, việc này vẫn chưa kết thúc, tiếp theo mới càng hấp dẫn!
- Bọn hắn vẫn không chịu buông tha cho ngoại lai nhân đó sao?
Trầm Côn liếc hắn một cái…
Khặc!
Quả là như vậy!
- Đứng lại, lão bản cho ngươi đi, nhưng huynh đệ chúng ta còn chưa đồng ý!
Ngay khi ngoại hương nhân đi đến đầu phố, mười mấy tên tráng hán cầm thiết bổng xông tới, cả bọn cười giễu đánh giá chiến giáp trên người ngoại hương nhân, nhất là nơi quần rách lộ ra làn da trắng nõn.
- Các ngươi muốn gì nữa?
Ngoại hương nhân nhíu mày.
- Quy củ của Bách Bảo Trai, dám ở nơi này động tay thì lưu tay lại, còn dám xuất cước thì lưu chân lại!
Tên tráng hán cầm thiết bổng chỉ vào bảo kiếm của ngoại hương nhân,
- Ngươi dám tại nơi này xuất kiếm thì lưu kiếm lại đây!
- Không được, thanh kiếm này là vật tổ truyền của ta, không thể đưa cho các ngươi!
Ngoại hương nhân lui về phía sau vài bước, nhưng ngón tay nắm chặt chuôi kiếm bởi vì dùng sức quá lớn mà đã đổi thành một màu xanh trắng.
- Không chịu để lại? Hắc hắc…vậy thì không thể để lại mặt mũi cho ngươi rồi!
Tên đầu lĩnh cười ha ha:
- Các huynh đệ, theo quy củ cũ: lột quần áo của nàng, mọi người cùng nhau vui vẻ, sau đó bảo kiếm thì đưa cho chưởng quầy, nha đầu này thì phế bỏ võ công bán vào Túy Phong lâu, bạc thì mọi người chia đều!
Túy phong lâu?
Ngoại hương nhân lần đầu nghe đến địa danh này, trong lòng cũng nao nao. Lúc này một tên trong bọn giơ thiết bổng nhắm trán của nàng đánh xuống.
- Nhẹ tay, nhẹ tay thôi!
Một tên tráng hán khác nói:
- Nha đầu kia trúng phải một gậy không chừng sẽ hủy nhan mất, Túy Phong lâu cũng không nhận kỹ nữ bị hủy nhan đâu!
Túy Phong lâu nguyên lai là kỹ viện?
Đám vô sĩ này, dĩ nhiên muốn đem bản nương bán vào kỹ viện!?
Trong mắt ngoại hương nhân hiện lên một đạo hàn quang, nhìn ánh mắt ấy không khỏi làm tim người lạnh giá, chỉ có những người thường xuyên vào sinh ra tử mới có được ánh mắt này.
- Muốn chết!
Thiết bổng sắp đánh xuống đỉnh đầu, ngoại hương nhân đột nhiên rút ra bội kiếm, trường kiếm vừa ra khỏi vỏ lập tức hiện ra một đoàn hồng quan, khiến mọi người xung quanh khó có thể mở mắt ra được.
Phốc!
Một lúc sau, mọi người đột nhiên nghe được một tiếng đồ xuống nặng nề, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn…
Thiết bổng của tên tráng hán đã bị chém thành hai đoạn, mà bội kiếm của ngoại hương nhân… Đã cắm trong cổ của tên tráng hán đó!