Vũ Toái Hư Không

Chương 324: Trận huyết chiến

Trầm Côn, đừng đánh với hắn.
Tiếng Cổ Nguyệt Hà đột nhiên vang lên trong đầu Trầm Côn :
- Nghe lời ta đi, ngươi khẳng định không phải là đối thủ của Dương vô mệnh. Ngươi đừng làm kẻ lỗ mãng, nghe ta, trước giả vờ nghe hắn, quay về Dương gia, chờ nhận được bồi dưỡng của Dương gia, có được thực lực cường đại rồi chúng ta mới phản Dương gia có được không?
Một đề nghị không tồi !
Thế mà Trầm Côn vẫn lắc đầu, gần đây mọi chuyện dường như đều thuận lợi nên hắn như đã quên mất bản tính của mình. Thế mà đột nhiên gặp phải biến cố thì tính bướng của hắn lại trở lại.
Chịu thua sao ?
Ngày xưa Phù Đồ tháp, bần tăng biết rõ không phải đối thủ của Trầm Trọng mà có từng lép vế?
Đất hoang châu, mười vạn yêu thú Tố Tâm vây thành, bần tăng có từng lép vế?
Nơi mộ tổ Vương gia, Hoàng Hành cùng Hoài Tâm đánh bần tăng hộc máu phải bỏ chạy trối chết mà có từng lép vế?
Nụ cười khóe miệng Trầm Côn càng ngày càng tươi…
Thấy vậy Cổ Nguyệt Hà thầm thở dài, hắn hiểu rằng tính bướng của Trầm Côn lại xuất hiện. Có điều cũng không trách hắn được, một năm qua mục tiêu Trầm Côn phấn đấu chính là đánh bại Trầm Trọng, thế mà Dương Vô Mệnh lại chặn ngang mục tiêu của hắn, nếu là nam nhân đều sẽ không nhịn nổi.
- Cảnh báo!
Tiếng Mặc Ly cũng vang lên:
- Chiến đấu lượng cấp của Trầm Côn ngươi chỉ có ba nghìn sáu, Dương vô mệnh là cường giả không thua gì Đông ca, chiến đấu lượng cấp đã vượt quá mười nghìn, nếu nghênh chiến xác suất tử vong là trăm phần trăm.
- Mặc lão, ta sợ chết sao?
Trầm Côn cười hỏi lại.
Mặc Ly ngẩn ra, cười to nói :
- Hảo tiểu tử, biết rõ không thể làm mà vẫn làm, Mặc Ly ta không tìm lầm chủ nhân. Giết đi, giết ra một con đường, lão thân ta lần trước chưa ghết được Cơ Na, ngươi phải cho lão thân cơ hội để giết nàng.
- Được thôi.
Bả vai Trầm Côn bỗng nhiên nhúc nhích, Sí Thiên song dực đột nhiên giương ra:
- Dương Vô Mệnh, đến đây đi.
Nhíu mày nhìn Trầm Côn một lúc, Dương vô mệnh đấm đấm lồng ngực mình:
- Tuy rằng ta hôm nay nhất định giết ngươi nhưng dũng khí của ngươi xứng đáng làm nam nhân Dương gia, đáng được ta tôn kính.
Sau lưng hắn đột nhiên hiện ra một đầu chiến mã màu đen:
- Như vậy, ta sẽ dùng chiêu cực mạnh của ta, cho ngươi vinh danh anh hùng đến chết.
- Phách giả vô song !
- Ẩn tàng thuộc tính. - Khí phách tuyệt !
Một nắm tay chợt từ sau lưng chiến mã gào thét đánh tới ngực Trầm Côn .

Lần đầu tiên nhìn thấy Dương Vô Mệnh, Trầm Côn đã biết Phách giả vô song là vũ hồn cấp Vũ tôn, thế mà thực lực của hắn lại không thua gì Vũ thần cấp lý do chính là ở Ô Chuy Mã có thể mượn một phần lực lượng của Sở bá vương.
Lực lượng của Sớ bá vương a!
Không có Ôn Hầu Thiết Kích như Yến Nan Quy, không có Thiên Kỵ Định Giang Sơn như Huyền Dận, không có thực lực Võ hoàng cấp với chiến đấu lượng cấp hơn mười nghìn điểm như Đông ca, lấy gì để đỡ?
Một quyền này của Dương Vô Mệnh cũng không nhanh, có điều từ khi tay hắn đánh ra, Trầm Côn như chợt rơi vào một vũng bùn, không thể nâng nổi tay chân lên, ngay cả suy nghĩ dường như cũng trở nên chậm chạp.
- Lão đại, đây là Phách vương tuyệt của Hạng vũ, tâm thần của ngươi cũng đã bị khí phách áp chế, không thể chiến thắng được.
Cổ nguyệt hà khẩn cấp nhắc nhở:
- Bỏ qua phòng ngự thân thể đi, từ xưa đến giờ có mấy ai có thể đỡ được một chiêu của Sở bá vương? Bỏ qua phòng ngự thân thể, tiến vào linh hồn. Phách vương, chỉ có ở trong linh hồn so chiêu cùng hắn ngươi mới có thể chiến thắng.

So chiêu ở trong linh hồn?
Trầm Côn từng thử nghiệm quá một lần, đó là thời điểm đối chiến Tiếu Đông Phong, hắn đã từng bị Tiếu Đông Phong đánh đến không còn lực trả đòn trong linh hồn, cuối cùng, vẫn là Trung Nghĩa Thiên Thu.
Đúng vậy a!
Trung Nghĩa Thiên Thu.
Trầm Côn đột nhiên hiểu ra ý của Cổ Nguyệt Hà, trong hiện thực khẳng định không đánh lại Sở bá vương, nhất là sau khi tiến vào linh hồn… Hắn còn có Quan Vân Trường.
- Dương vô mệnh, ta từ bỏ thân thể, có can đảm thì vào thế giới linh hồn giết ta a!
Trầm Côn ha hả cười, bỏ qua toàn bộ phòng ngự thân thể, tất cả lực lượng đều thu vào trong U Minh hồn phủ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trong thế giới linh hồn .
Trầm Côn vừa tiến vào đã có cảm giác vô cùng tin tưởng, sáu đại vũ hồn liền đứng sau lưng hắn, Sí Thiên song dực cũng bị Huyền Si mang theo vào, còn có Bất Sắc, còn có Quan Vân Trường. Tất cả mọi người đều ở đó, đánh hội đồng còn lo không thắng một gã Dương Vô Mệnh sao?
- Đây là…
Phách Vương Tuyệt của Dương Vô Mệnh quả nhiên có thể đánh vào linh hồn, cũng đuổi theo tiến vào, hắn vừa nhìn thấy Trầm Côn biến thành hóa thân Phật tượng, còn có nhiều Vũ hồn như thế nên không khỏi sửng sốt.
Lập tức, hắn nở nụ cười.
- Như vậy mới hứng thú .
Nói rồi hô to:
- Phách giả vô song, xung phong.
Nói xong, lại một quyền đánh về phía ngực Trầm Côn , hơn nữa con Ô Chuy mã cũng giơ móng trước lên giẫm về phía đỉnh đầu Trầm Côn.
Một chiêu này vẫn là Phách Vương Tuyệt, vẫn là khí phách cực mạnh kinh sợ hết thảy thế gian, một quyền đánh tới, Vương Kiêu bị đánh bay, độc dược của Huyền Si bị đánh tan, cơ quan thuật của Mặc Ly không cách nào dùng được, Cổ Nguyệt Hà chỉ có cười khổ, linh hồn Lý Mục chấn động, thoái hóa thành một đứa trẻ ngây ngốc…Đinh
Ngay tại lúc vó ngựa sắp giẫm trúng Trầm Côn, nắm tay cũng muốn đánh trúng ngực Trầm Côn chợt một thanh Thanh Long Yến Nguyệt đao chặn lại vó ngựa, một bàn tay thật lớn bắt lấy quyền kia.
- Tọa kỵ cùng chiêu thức của Sở bá vương. Ta khát chiến đã lâu rồi.
Quan Vân Trường rốt cục đã ra tay.
- Ngươi là…Quan thánh đế quân?
Dương Vô Mệnh không thể không kinh hãi nhìn thoáng qua Trầm Côn, rời khỏi Dương gia mấy năm nay hắn đã gặp phải những kỳ ngộ thế nào, những vũ hồn kia không nói, thế mà Quan thánh đế quân cũng giúp hắn.
Có điều…Quan thánh đế quân thì sao?
Dương Vô Mệnh ta, chính là đấu ngang tay với Tôn Bá Phù, đối mặt Lữ Phụng Tiên cũng có lòng tin đánh lại a.
- Phách giả vô song, ẩn dấu thuộc tính tầng thứ hai, Phách vương ý.
Nếu như nói chiêu thứ nhất chính là một chút khí phách của Sở bá vương thì chiêu thứ hai Phách vương ý chính là vũ ý, bá ý của Sở bá vương.
Đối mặt đối thủ như Quan thánh đế quân, Dương Vô Mệnh rốt cục sử dụng ra bản lĩnh thực sự, Phách vương vũ ý thì triển ra, thiết quyền tung hoành, vó ngựa phấn khởi, nhất thời nhanh đến khiến Trầm Côn không thể nhìn rõ động tác của hắn. Trong U minh hồn phủ cũng khiến trời long đất lở, từng đợt ánh đao cùng quyền ảnh, chỉ thấy một thân ảnh mầu đen khí phách vô cùng, nắm tay cùng vó ngựa liên tục phóng ra, mà một thân ảnh khác màu xanh biếc múa trường đao như một đầu cuồng long .
%$#@$$!
Trầm Côn nhìn đến đau cả mắt, không thể không nhắm mắt lại:
- Đây là vũ thần cấp chiến đấu sao? Dương Vô Mệnh đã như vậy, Dương Vô Tuyệt…còn mạnh đến mức nào ?
- Đây là thần cấp chiến đấu.
Tiếng Dương Vô Mệnh chợt vang lên sau lưng Trầm Côn, lạnh nhạt nói:
- Còn Dương Vô Tuyệt mạnh đến mức nào. Ta cũng không biết chính xác, từ lần đầu tiên gặp hắn, ta đã biết hắn không thuộc về nhân gian giới, cho dù có được tọa kỵ của Sở bá vương, ta cũng tuyệt không phải là đối thủ của hắn dù chỉ một chiêu.
- Ngươi.
Trầm Côn xoay người lại, rõ ràng nhìn thấy nắm tay của Dương Vô Mệnh đã đặt sẵn lên đằng sau lưng hắn.
Dương Vô Mệnh không ngờ để Ô Chuy mã ngăn cản Quan Vân Trường còn chính hắn tới giết Trầm Côn .

Sáu vũ hồn, không ai biết được là Dương Vô Mệnh làm thế nào tới được, cũng không ai có thể chạy tới giúp được dù là chỉ một chiêu một thức.
Bên kia Quan thánh đế quân đã vững vàng kìm Ô Chuy mã dưới chân, chính là một câu đùa, lịch sử chứng minh rằng, Quan Vân Trường lúc chiến đấu có một đặc điểm, hoặc là trong vòng ba chiêu giết địch, hoặc là vĩnh viễn đánh giằng co.
Muốn đánh bại Phách giả vô song, hắn còn cần một ít thời gian, cũng không kịp trợ giúp Trầm Côn .
Trong U minh hồn phủ, bên cạnh Trầm Côn đột nhiên lại im lặng đến quỷ dị, chỉ có tiếng Mặc Ly thở dài, linh hồn chiến đấu lượng cấp, Trầm Côn năm mươi tám nghìn điểm.
Trong hiện thực Trầm Côn chỉ có hơn ba nghìn điểm chiến đấu lượng cấp, chính là có được Hồn kinh, linh hồn chiến cấp lại tới gần sáu mươi nghìn điểm, tương đương với trình độ Thiên mệnh vũ thánh cảnh giới thứ sáu.
Đây là một con số cực kỳ khủng bố.
Có điều…
Dương Vô Mệnh, khởi động vũ hồn thuộc tính ẩn dấu thứ ba, Phách vương hồn…Linh hồn chiến đấu lượng cấp cũng có gần một trăm ba mươi nghìn điểm, Vũ thần cấp.
- Trầm Côn, ngươi rất mạnh, linh hồn của ngươi thực sự cũng rất mạnh, nhìn khắp đại lục, người dám nói có thể phá hủy linh hồn của ngươi chỉ có vài gã Vũ thần cấp ít ỏi..
Nắm tay dán vào ngực Trầm Côn, Dương Vô Mệnh nói từ đáy lòng :
- Có điều thực đáng tiếc, ta chính là một trong mấy người ít ỏi kia.
Nắm tay đẩy mạnh vào lưng Trầm Côn .
- Các vũ hồn của ngươi cũng rất mạnh, tuy chỉ có cấp võ tôn nhưng tiềm lực rất lớn, cực kỳ lớn.
Dương vô mệnh cảm thán nói:
- Cho bọn hắn một cơ duyên, bọn hắn đều có thể trở thành vũ thần cấp, còn có Quan thánh đế quân, nói thực ra, dù là ta có thể phát động một bộ phận lực lượng của Sở bá vương, ta cũng không phải Sở bá vương, nên chống lại đối thủ như Quan Vân Trường thì ta chỉ có bại.
- Có điều.
Hắn quát lên:
- Ta có một người một ngựa mà ngươi chỉ có mình Quan Vân Trường.
- Như vậy, chết đi.
Bình!
Một tiếng nổ vang lên, U minh hồn phủ của Trầm Côn bị một quyền này chấn sụp đổ.
Mà Phật tượng Trầm Côn cũng tan thành mây khói trong quyền này, linh hồn chia năm xẻ bảy.
Uy lực một quyền này, thậm chí từ linh hồn lan đến hiện thực, chỉ thấy trong Phù đồ tháp của Trầm gia sơn trang nơi Tân nguyệt thành đột nhiên tách ra một hố đen mang nghìn vạn đạo quyền phong, chấn nát Phù đồ tháp, cả Trầm gia sơn trang cùng một nửa Tân nguyệt thành.
Trầm côn linh hồn bị đánh nát, đã chết.
Mẫy vũ hồn cũng trở thành vũ hồn lưu lạc vô chủ, bị quyền phong quấy động, bắn về khắp bốn phương tám hướng.
Thấy cảnh này, mấy người đang hướng Phù Đồ tháp đi tới chợt choáng váng, ngây ngốc.
Một lúc sau, Dương Vô Mệnh mang theo một thi thể tàn tạ đi từ đống hoang tàn bước ra.
- Lão thái quân, Dương Vô Mệnh may mắn không làm nhục mệnh.
Hắn hướng về phía Phù đồ tháp nơi Trầm Côn chết trận hơi hơi cúi đầu, chào Trầm Côn lần cuối rồi mang theo thi thể Trầm Côn đi về nơi xa.
Cách đó không xa, một thân ảnh đang chờ ở trên đường, hoảng sợ nhìn thấy thi thể Trầm Côn không còn nguyên vẹn, bị Dương Vô Mệnh nắm trong tay, kinh ngạc nói :
- Trầm Côn, đã chết?
- Chết trận, chết dưới Phách Giả Vô Song.
Dương vô mệnh cười cười trả lời.
- Vậy vũ hồn cùng binh khí của hắn đâu?
- Hồn lực khuấy đọng, không biết bị bắn đến chỗ nào rồi, tất cả đều thành vũ hồn lưu lạc rồi.
Dương Vô Mệnh cười nói như trước.
- Vậy sao ngươi lại mang theo thi thể của hắn ?
Bóng người ấy vươn tay ra:
- Cho ta chút thể diện, để thi thể Trầm Côn cho ta, trước mặt lão thái quân, ta sẽ nói rõ việc này.
- Nếu người đã nói thế….
Dương Vô Mệnh buông thi thể xuống nói:
- Được rồi, thưa ….dì Nguyên Quân.
Đợi sau khi Dương Vô Mệnh rời đi, Nguyên quân mới ngồi bên cạnh thi thể Trầm Côn, bất đắc dĩ lắc đầu:
- Ngươi a, đúng là người nôn nóng, sao lại không nghe nốt lời của ta. Ta đã muốn nói cho ngươi, Trầm Trọng sẽ không thực hiện lời hứa, Dương Vô Mệnh đang ở Phù Đồ tháp đợi lấy tính mạng ngươi .
- Có điều như vậy cũng tốt….
Nguyên quân không hiểu vì sao lại bật cười, hướng về phía bầu trời đêm mờ mịt nói:
- Các vũ hồn của Trầm Côn, chủ nhân của các ngươi có từng nói, trong vòng ba năm muốn trở thành Vũ hoàng truyền thuyết. Như vậy ba năm sau, ta hy vọng các ngươi một lần nữa quay lại với Trầm Côn. Hắn không chịu quay về Dương gia, vậy để ta bồi dưỡng cho hắn ba năm vậy.