Vũ Toái Hư Không

Chương 29: Đệ nhị màn huyết tinh

Thu thập xong, Trầm Côn ra khỏi nhà xí.
- Lão tam, sao giờ ngươi mới xuất hiện, nhanh lên, màn thứ hai sắp bắt đầu rồi!
Một diễn viên đóng vai trưởng lão đang chờ bên ngoài vội vàng lôi kéo Trầm Côn lên sân đấu.
- Màn thứ hai có lời thoại và điệu bộ rất khó, ngươi nên cẩn thận một chút, nhất là đoạn đánh nhau, ngươi nhất định phải phối hợp với Trầm thiếu gia cho tốt, Trầm thiếu gia chính là Vũ Tông cường giả chân chính, nếu động tác đánh võ của ngươi không tốt, khán giả sẽ nhận ra ngay...
- Yên tâm, ta nhất định làm cho khán giả vừa lòng mà!
Trầm Côn cười hì hì tiến lên sân khấu.
"Đây không phải giọng của lão tam a, đổi diễn viên khi nào thế nhỉ?"
Tên kia có chút kỳ quái, nhưng lúc này bên ngoài đã truyền đến tiếng hoan hô của khán giả nên hắn không thể gọi Trầm Côn lại mà hỏi được.
- Màn thứ hai, anh tài ngút trời!
Người giới thiệu thông báo màn thứ hai đã bắt đầu, khán giả hoan hô vang dội, Trầm phu nhân đang ngồi sau tiểu quận chúa cũng lộ ra nụ cười thản nhiên.
"Trầm Côn, tên tạp chủng ngươi có nhìn thấy không?"
"Thể diện của Trầm gia bổn phu nhân cũng không cần, ta phối hợp với Tô gia hoàn thành màn kịch này thì ngươi sẽ mất hết danh dự, không bao giờ có thể không ngẩng đầu lên tại Tân Nguyệt thành này!"
"Xem đi, nghe đi, ngươi xem coi có bao nhiêu người hoan hô tại đây, mấy chục vạn người của Tân Nguyệt sẽ không ai không biết Trầm Côn ngươi là mộ tên tạp chủng hèn mọn, vô sỉ, yếu đuối, nhát như chuột hahaha... là mấy chục vạn người đó!"
"Hả? Đây là chuyện gì?"
Khóe miệng tươi cười của Trầm phu nhân đột nhiên cứng lại!
Dựa theo kịch bản, màn thứ hai có ba phân đoạn tất cả: Đoạn thứ nhất, diễn viên sắm vai Trầm Côn sẽ phải quỳ xuống nhận hắn sai lầm, cầu xin các trưởng lão tha tội cho hắn, nhưng các trưởng lão không ai đồng ý. Đoạn thứ hai, Trầm Trọng đưa cho Trầm Côn một tí ngân lượng, tỏ vẻ đệ đệ nhân từ, nhưng Trầm Côn lại không biết điều, ra tay đánh lén Trầm Trọng. Đoạn thứ ba, Trầm Trọng thể hiện võ đạo thiên phú hơn người, đánh bại Trầm Côn...
Màn thứ hai đã xong phân đoạn thứ nhất, hiện tại sắp diễn đoạn thứ hai, đấu võ!
- Nhị thiếu gia, các trưởng lão, mọi người thật sự không thể buông tha ta sao?
Diễn viên sắm vai Trầm Côn ngồi trên mặt đất.
- Ta van các ngươi tha cho ta đi, cho ta thêm một cơ hội nữa thôi!
- Trầm Côn, chúng ta tha cho ngươi thì quá có lỗi với liệt tổ liệt tông của Trầm gia!
Các trưởng lão ai cũng luôn mồm mắng chửi, Trầm Trọng cũng đứng lên, bi thương rút ra một túi vàng bạc lớn.
- Đại ca, chuyện tới nước này, đệ cũng không thể giúp gì cho huynh, đây là năm trăm lượng bạc của ta, huynh cầm lấy rồi rời khỏi Trầm gia đi!
- Không, ta không đi! Những tên hỗn đản các ngươi đều đáng chết a!

Diễn viên đóng vai Trầm Côn đột nhiên hét to, hắn dùng tay đẩy túi vàng ra, song chưởng mở ra tấn công Trầm Trọng!
Trong kịch bản, một chưởng này Trầm Trọng không cần né tránh...
Vì thế, Trầm Côn nở nụ cười, hắn đột nhiên gia tốc, song chưởng đột nhiên hiện ra một đoàn bạch sắc quang mang đậm màu!
Diễn viên này không ngờ là Bạch Nguyên Vũ Tông?
"Hắn lấy lực lượng của Bạch Nguyên Vũ Tông tấn công Trọng nhi?"
Nhìn đến đây, Trầm phu nhân chỉ cảm thấy cột sống lạnh ngắt, thất thanh hét lớn:
- Trọng nhi, cẩn thận!
Quá muộn!
Trầm Trọng cứ theo kịch bản mà diễn, lại không ngờ diễn viên bị tráo, mà người này lại có thể dùng lực lượng Bạch Nguyên Vũ Tông đánh lén hắn! Hắn cơ hồ chưa kịp làm ra bất cứ phản ứng nào thì ngực đã bị song chưởng đánh trúng, hộc máu bay ra xa, đập cà người vào cọc gỗ dựng sân khấu.
Rắc!
Cậy cọc to bằng miệng chén bị Trầm Trọng đụng phải gãy lìa!
Chuyện gì thế này?
Trầm Trọng giãy dụa cố đứng lên, trợn mắt ngạc nhiên mà nhìn tên diễn viên... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Kịch bản rõ ràng không phải như vậy a, mà tên diễn viên này theo kịch bản không làm Trầm Trọng ta bị thương a!
Đáng chết!
Nhất định là có người có người giả mạo diễn viên, muốn nhân cơ hội giết mình a!
- Đê tiện!
Trầm Trọng tức giận mắng một tiếng, trong lòng biết đây không phải là lúc nên suy nghĩ, lập tức chuẩn bị nghênh chiến!
Hắn quát lên một tiếng, trên người cũng phát ra đạm bạch sắc của Bạch Nguyên Vũ Tông hạ đoạn, sau đó gọi Yêu Nguyệt Phi Thăng xuất hiện, hắn liên tục tăng lên ba cấp, toàn thân bao phủ lực lượng của Hoàng Nguyên Vũ Tông hạ đoạn!
Lúc này, diễn viên Trầm Côn sau một kích đắc thủ cũng đã áp sát Trầm Trọng!
- Chỉ bằng lực lượng Bạch Nguyên Vũ Tông của ngươi mà muốn giết ta?
Trầm Trọng không phải là một tên dễ chơi, hai tay hắn vung thành hình một vòng tròn, hai lòng bàn tay hướng vào nhau, từ đó xuất hiện một quang cầu màu vàng nhạt, rồi oanh một tiếng bay tới tấn công Trầm Côn, đây đúng là chiêu "sóng xung kích Hoàng Nguyên" lần trước hắn đả bại Trầm Côn!
"Hả? Lại vẫn là chiêu cũ sao?"

Trầm Côn nở nụ cười!
Mấy ngày hôm trước ngươi còn có thể dùng chiêu này đả bại bần tăng, nhưng hôm nay bần tăng đã có Vũ Hồn mới rồi!
Trầm Côn tin tưởng vô cùng, hai tóc móc ra giấy La Sát, ngay thời điểm sóng xung kích Hoàng Nguyên tiến vào ngực hắn, hắn liền lật cổ tay, dưới tác dụng của Linh Phù Nghịch Thiên, màu sắc võ đạo của hắn của hắn đã biến thành Hoàng Nguyên trung đoạn, cao hơn Trầm Trọng một bậc!
Sưu, sưu!
Hai đạo linh phù bay ra, một cái chặn sóng xung kích Hoàng Nguyên, cái còn lại hung hăng đập vào ngực của Trầm Trọng!
Oanh!
Hai cỗ Hoàng Nguyên lực lượng đụng nau, cả sân khấu to lớn bị đánh tan nác, vụn gỗ bay tán loạn, ầm ầm sụp xuống!
Trầm Trọng không ngờ rằng đối thủ đột nhiên đề cao lực lượng, bị đánh bay vào đám gỗ vụn của sân khấu, chật vật ói ra hai ngụm máu tươi! Nhưng Trầm Côn không có ý định buông tha, lập tức đuổi theo, cưỡi trên người của Trầm Trọng. Bốp! Bốp Bốp... liên tục mười bảy mười tám đạo linh phù, điên cuồng đập thẳng vào đầu của Trầm Trọng!
Mẹ nó!
Trầm Trọng, ngươi không phải muốn diễn trò làm nhục bần tăng sao?
Ngươi không phải có thể phát ra lực lượng Hoàng Nguyên trung đoạn sao?
Nhưng bần tăng lại có Vũ Hồn mới, có thể phát ra lực lượng Hoàng Nguyên trung đoạn a!
Ngày hôm nay, bần tăng ngay trước mặt mấy vạn người, tự ý sửa kịch bản, đánh cho ngươi hộc máu, không còn mặt mũi gặp người khác luôn!
Sự sỉ nhục tại Phù Đồ tháp như được dịp phát tiết, hơn nữa còn được phát tiết trước mặt mấy vạn người, Trầm Côn cảm thấy hưng phấn. Bốp, bốp, bốp.... lại thêm hai mươi mấy đạo linh phù liên tục oanh tạc vào ngực của Trầm Trọng!
Phanh! Phanh!
Ngay lúc Trầm Côn định phát ra đợt linh phù thứ ba, trái tim hắn đột nhiên co rụt lại thật nhanh!
"Hình như là Vương Kiêu trong cơ thể mình ra tay!"
- Vương lão huynh, có chuyện gì thế?
Trầm Côn thầm vận khởi Linh Tự Chân Ngôn, phát ra câu hỏi trong thế giới linh hồn.
- Ta muốn nhắc nhở ngươi, đến lúc thu tay rồi!
Vương Kiêu tại đỉnh đầu của Trầm Côn lạnh lùng nói:
- Điều cần thiết đầu tiên trong chiến đấu chính là phải hiểu được hai chữ "tiến thoái"! Ngươi đã đem chủ nhân của Yêu Nguyệt Phi Thăng đánh đến mức gần chết, nếu còn không thu tay, ngươi sẽ bức Yêu Nguyệt Phi Thăng nổi giận, xuất ra thuộc tính ẩn giấu của nó để đối phó ngươi đó!
- Thuộc tính ẩn giấu?
Trong lòng Trầm Côn khẽ rung.
- Vương lão huynh, ý của huynh là... Yêu Nguyệt Phi Thăng có thể phát ra lực lượng mạnh hơn nữa?
Hắn lơ đãng liếc nhìn Trầm Trọng đang nằm trên mặt đất...
Hắn dùng Minh Vương chi nhãn mà nhìn, Trầm Trọng té trên mặt đất, xương sọ cơ hồ đều bị đánh nát, máu tươi chảy đầy toàn thân, đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu! Tuy nhiên, bên trong cơ thể của Trầm Trọng có thêm một hồn phách của nữ nhân vô cùng lạnh lùng đang chậm rãi đứng lên, nàng ta khoảng hai mươi tuổi, đôi mắt âm lãnh cực độ, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng đủ làm cho lòng người phát run!
- Yêu Nguyệt Phi Thăng đã bắt đầu tụ tập lực lượng, chuẩn bị phát động thuộc tính ẩn giấu, Trầm Côn, ta không sợ Yêu Nguyệt Phi Thăng này, nhưng thực lực của ngươi hiện nay thì không được, tút lui nhanh lên!
Vương Kiêu thúc giục nói.