Vũ Toái Hư Không

Chương 286: Giây trước địa ngục, giây sau thiên đường

- Lão huynh, cái này được coi là chuyện đại bí mật sao ?
Trầm Côn cùng các vũ hồn cùng cười ầm lên. Nghĩ kỹ mà xem, Lệ Thiên làm một con thằn lằn, Khuê La vốn là một con nhím béo ú, còn Cơ Na là hỗn huyết hỏa kinh điểu (con chim lửa), Trầm Côn cùng mấy vũ hồn không nhịn được cười. Hóa ra mấy nhân vật cao tầng của Hoàng Kim huyết tộc đều không phải nhân loại. Đây hóa ra cũng không phải là bí mật kinh khủng gì lắm.
Nhưng lời nói tiếp theo của Huyền Si làm cho nụ cười của bọn hắn dần dần biến mất:
- Thành viên trọng yếu của Hoàng Kim Huyết tộc không chỉ bảo trì thân thể động vật của mình mà còn bảo lưu cả tập tính của chúng. Giống như Hoàng Kim thánh nhân Đông Ca, hắn lai giòng máu của cả nhân loại và sư tử vàng: Nhân loại thì uy phong nghiêm nghị, uy nghiêm của sư tử thì có thể ép tới người người không thở nổi. Nhưng mà hắn lại giống như tất cả những con sư tử khác: Đầy hiếu chiến, thích lấy nhân loại làm thức ăn. Thậm chí hắn còn sáng tạo ra một món ăn nổi tiếng trong Huyết tộc: Hoàng bì nhân canh (hình như là canh da người ().
Trầm Côn nhất thời nghe không hiểu:
- "Hoàng bì nhân canh"????
- Đúng thế! Dùng linh khí ép xương cốt, nội tạng của nhân loại thành nước tương, nhưng giữ lại nguyên bộ da. Khi ăn, chỉ cần cắm vào đầu người một cái ống hút, một hơi là có thể hút khô toàn bộ cốt nhục của một người!
Trầm Côn hít một hơi khí lạnh. Cửu Châu thời loạn, người giết người như đồ tể, trên tay mình cũng đã dính máu tươi của mấy trăm người. Nhưng cho dù là đánh giết như thế nào chẳng qua cũng chỉ là do mâu thuẫn về lợi ích, chứ không giống như Hoàng Kim Huyết tộc giết người, bắt người làm thức ăn!
Kẻ ăn thịt người thì không thể gọi là người !!
Lời của Huyền Si chạm đến tâm khảm của Trầm Côn:
- Loạn thế chinh phạt, ai có thể không giết người? Ai có thể không bị giết? Nhưng giết tới giết lui chẳng qua cũng là huynh đệ đồng tộc phân tranh thôi. Hoàng kim Huyết tộc cùng nhân tộc cũng không phải một tộc, bọn chúng chính là đại địch của Viêm Hoàng huyết mạch!
(Biên: Ta kháo, không biết nên khen lão Bánh Bao là thuộc làu làu lịch sử Trung Quốc, hay là nên chê lão không có tí sáng tạo nào, tại sao thằng Trầm Côn đã xuyên việt rồi mà dân nơi hắn đến vẫn cứ là con cháu Viêm Hoàng- là người Trung Quốc như thế. Chả lẻ cứ xuyên là xuyên đến Trung Quốc sao?)
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Những lời này cũng là Ca Thư Ứng Long nói! Vốn là bần tăng cũng không tin, nhưng là vừa rồi Cơ Na muốn đem Y Y nữ thí chủ vào hậu trù phòng, bần tăng đã không thể không tin rồi. Hoàng Kim Huyết tộc lấy nhân loại làm thức ăn .... Chúng quả nhiên là súc sinh!
Trong lúc Trầm Côn cùng các võ hồn khác nói chuyện, Y Y cùng Cơ Na đã đánh nhau!
Nguyên Quân trọng thương còn Dương Ngũ thì không ở chỗ này, nên Y Y chỉ có thể tự mình động thủ. Tay phải nàng kéo Trầm Côn lui về phía sau mấy bước, tay trái thì khống chế phi đao bay ra ngoài theo đường vòng cung cực kì quỷ dị. Cơ Na mặc dù nhanh nhẹn tránh ra được nhưng ba Hoàng Kim binh lính đã bị cắt đứt cổ họng.
- Con heo người kia! Ngươi dám giết hộ vệ của ta?
Cơ Na giận tím mặt, một đôi cánh hỏa hồng sắc đột nhiên hiện ra sau lưng. Mà Y Y gọi diễn viên ở phụ cận đem cổ cầm đưa tới. Hướng tới Trầm Côn nhỏ giọng nói:
- Tên mắt híp nhà ngươi, đừng có xuất thủ, nếu không ngay cả ngươi Cơ Na cũng ăn!
Trầm Côn cười quái dị nói:
- Mỹ nữ, có phải ngươi quá xem thường ta không?? Dường như là Cơ Na đang đi về phía ta đó.
Để một tiểu nha đầu như ngươi khiêu vũ trước mặt, ta liệu còn mặt mũi trong giới văn nghệ sao? Vừa nói hắn vừa đẩy Y Y ra phía sau còn hắn thì tiến đến trước mặt Cơ Na rồi cười híp mắt..
Nhìn thấy Trầm Côn ra mặt, đôi mắt tràn đầy hỏa quang của Cơ Na lâp tức không có bóng dáng của Y Y.
Nàng chỉ vào Trầm Côn nói:
- Ngươi nghĩ thông suốt? Nguyện ý đi theo ta rồi?
- Mỹ nữ ..... Ách mỹ điểu? Ai! Không rõ xưng hô với Hoàng Kim cao tầng các ngươi như thế nào! Vậy ta gọi ngươi là công chúa điện hạ đi. Công chúa điện hạ cho mời, ta có thể cự tuyệt sao. Diễn xuất vừa rồi do ta đạo diễn, kế hoạch của ngươi cũng là do ta phá hư, vậy ta phải đi theo ngươi thôi. Muốn chém giết, muốn róc thịt thì tùy ngươi!
Nói xong hắn đưa hai tay ra, mặc cho hoàng kim binh lính trói mình lại.
- Công chúa điện hạ, ta nể tình ngươi, ngươi cũng nên cho ta một chút mặt mũi, đừng so đo cùng đoàn nghệ thuật này nữa!!??
- Được, bổn công chúa sẽ mặc kệ bọn họ!
Cơ Na căn bản cũng không nhìn tới ba binh lính vừa bị giết. Nàng hưng phấn vung tay lên:

- Áp giải Trầm Côn lên đường.
- Ngươi quay lại cho ta!!
Y Y vội vàng đuổi theo, nàng hiểu rất rõ tính tình của Cơ Na. Kế hoạch của chó điên này bị Trầm Côn phá hư, khẳng định trong lòng đang nghẹn một cục tức. Có lẽ ả muốn đem Trầm Côn ăn sống nuốt tươi, có lẽ muốn hấp sống hắn, cũng có thể định băm hắn ra thành từng mảnh để nhúng lẩu.
Nhưng là bất kể Y Y ngăn trở như thế nào, Trầm Côn vẫn cười hắc hắc dưới sự áp tải của Hoàng Kim binh đi ra khỏi doanh địa.
- Lý lão huynh!
Trầm Côn ở trong linh hồn, lặng lẽ gọi Lý Mục:
- Ngươi hiểu biết sâu sắc nhất về thú nhân, nên đợi đến lúc đi vào hẻm nhỏ, ta cùng Huyền Si sẽ dụng độc giết hết Hoàng Kim binh lính, ngươi đi ra ngoài giết chết Cơ Na… Ân, trong vòng mười lăm giây, ngươi nắm chắc thành công không?
Lý Mục cười hào sảng:
- Ta chỉ cần năm giây là đủ.
- Vậy cứ thế đi.
Trầm Côn cười cổ quái. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Có một số việc là không thể nhẫn nhịn, từ lúc Cơ Na mắng ra ba chữ "con lợn người" hắn đã tính toán xem giết chó điên này như thế nào... Hiển nhiên giết người trong doanh địa là không được. Không nói sẽ làm liên lụy đến Y Y, suy cho cùng, ở nơi này động thủ xong cũng khó chạy trốn được. Biện pháp tốt nhất chính là giả vờ đi theo Cơ Na, ở trên đường hạ sát thủ.
Thực lực của Trầm Côn lúc này đã tiến vào Lam Nguyên vũ tông hạ đoạn, nên chỉ cần tìm một địa phương thích hợp để có thể hạ thủ là hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay giết chết ả, sau đó thong dong rời đi!
Tiếc nuối duy nhất chính là: Sau khi giết Cơ Na xong, việc đoạt lại Cơ Quan Hoàng Mặc Ly cũng khó hơn nhiều... Một mặt Trầm Côn cười híp mắt bước đi, một mặt hắn tìm kiếm địa phương thích hợp để hạ thủ. Nhưng dần dần chân mày hắn bắt đầu cau lại.
Đường đi đến hành cung của Cơ Na tổng cộng cũng chỉ có mười mấy phút đồng hồ. Dọc đường cũng chỉ đi qua đường lớn phồn hoa, buôn bán sầm uất, nhà lầu san sát nhau, Hoàng Kim Huyết tộc binh lính lục tục đi qua bên cạnh, hắn hoàn toàn không có cơ hội hạ thủ. Hơn nữa đại lộ này xây dựng xung quanh Đoạt Nhật lâu, chỉ cần phát ra một chút động tĩnh khác thường, cao thủ trong Đoạt Nhật lâu sẽ lập tức xông ra hỗ trợ Cơ Na..... Nên mạnh mẽ động thủ, hay là tiếp tục tìm cơ hội bây giờ?
Đang lúc Trầm Côn chần chờ, Cơ Na đã tiến đến một cung điện nhỏ, xa hoa phía trước.
- Cung nghênh công chúa điện hạ hồi cung!
Hai hàng người hầu đã đứng đợi ở cung điện từ sớm. Nhìn kĩ, mặc dù y phục của bọn họ cũng chỉ giống như y phục của người hầu bình thường. Nhưng huyệt thái dương mơ hồ nhô lên, bàn tay lại có vết chai, rõ ràng là hộ vệ tinh nhuệ đã trải qua huấn luyện nhiều năm. Một cơ hội hạ thủ cũng hoàn toàn không có.
Cơ Na nâng cằm, cao ngạo nói:
- Tình hình trong cung thế nào?
- Hồi bẩm công chúa, Đại thiếu gia Dạ gia có ghé qua và dâng tặng người một viên Nam Hải minh châu, Huyền lão gia tử cũng đến và dâng tặng một con cơ giới Phong Phượng Hoàng…
Người hầu cúi đầu nói ra mấy cái tên, cuối cùng cười nói:
- Còn nữa, Khuê La thành chủ còn đang chờ người ở bên trong, hắn bảo là muốn cùng người thương lượng một chút: Tiệc mừng sinh nhật mười sáu tuổi của người nên cử hành như thế nào.
- Khuê La cũng ở chỗ này??
Ánh mắt Cơ Na sáng lên, vỗ tay nói:
- Đúng lúc quá, lập tức gọi trù phòng (phòng bếp) chuẩn bị tiệc rượu. Bổn công chúa đã mời đến đây một vị khách, liền để cho Khuê La tiếp hắn!
Khuê, Khuê La! ?
Trầm Côn chỉ cảm thấy trái tim mình có chút xíu trầm xuống. Trên đường không có cơ hội, trước cửa không có cơ hội, hiện tại vào trong cung điện rồi lại có Khuê La chấn giữ..... Từ khi biết Khuê La, Trầm Côn đã biết heo mập này sở hữu huyết mạch của nhím (hào trư huyết mạch), võ công của hắn cương mãnh tuyệt luân quyết không thua kém Lệ Thiên!
Mẹ nó!
Quanh đây cũng không có cơ hội nào mà hạ thủ cả. Chẳng lẽ bần tăng phải chết ở chỗ này sao. Đang lúc Trầm Côn suy nghĩ, Khuê La đã cười ha hả từ trong cung điện đi ra:

- Công chúa điện hạ, mạt tướng mang đến cho ngươi một tiểu lễ vật vô cùng thú vị a...
Chợt hắn nhìn thấy Trầm Côn:
- Đây không phải là diễn viên của Nguyên Quân tiểu thư sao?? Tại sao lại bị điện hạ bắt trói tới đây?
- Đừng nói nữa, nhắc tới tên khốn này, bổn công chúa vẫn còn đang tức đầy bụng đây!
Cơ Na đem chuyện vừa rồi nói một lần, cuối cùng nói:
- Nếu không phải tại tên khốn khiếp này, bổn công chúa đã có thể phế đi Nguyên Quân, Thay thế thủ lĩnh đoàn nghệ thuật. Chết tiệt! Khốn kiếp!
- Hắn cũng chỉ là một con lợn đội lốt người thôi mà, công chúa cần gì tức giận như vậy?
Khuê La cười ha hả một tiếng, miệng hắn biến ảo thành miệng của con nhím to như một chậu máu:
- Nếu công chúa chán ghét hắn như vậy, mạt tướng liền ăn sống hắn vậy. Vừa lúc, đã lâu không có nếm qua thịt người rồi...
Vừa nói, Khuê La vừa đè lại bả vai của Trầm Côn, đầu hắn từ từ cúi xuống, miệng hắn hướng muốn cắn đứt đầu của Trầm Côn:
- Lý lão huynh, động thủ!
Nếu Trầm Côn chờ đợi thêm chút nữa, chỉ sợ kết cục chính là bị Khuê La ăn sống nuốt tươi. Hai tay hắn chế trụ vài chục đạo linh phù, để Lý Mục ra ngoài nghênh chiến với Khuê La. Nhưng là khi hắn còn đang suy nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào, Cơ Na đã giáng cho Khuê La một cái tát, tức giận chửi ầm lên:
- Đồ con chó đui mù, đồ con lợn ngu dốt, bổn công chúa nếu muốn giết hắn thì đã sớm giết từ lâu rồi, cần gì phải mang về nhà?
Khuê La bị đánh đến sửng sốt rồi! Trải qua thời gian dài, cao tầng quan viên trong Hoàng Kim Huyết tộc đã tạo thành một thói quen: chỉ cần Cơ Na không vui, vậy thì lập tức giết người dỗ nàng vui vẻ. Nếu không chó điên này sẽ hành hạ đến mức cả nhà ngươi cũng sống không yên. . Cho nên mới vừa rồi, khi nghe giọng nói của Cơ Na có chút không vui, Khuê La liền theo bản năng ra tay với Trầm Côn... Nhưng là bây giờ, Cơ Na dường như không có vẻ gì là tức giận a!!!
Không!
Nàng không chỉ không tức giận, ngược lại còn hơi cúi đầu, ngượng ngùng nhìn vào mắt Trầm Côn…
Nha đầu này làm sao vậy??
Trong lòng Trầm Côn nổi lên một cỗ nghi ngờ. Nếu còn chưa tới lúc phải liều mạng, hắn cũng liền tiếp tục giả ngu quan sát tiếp.
- Công chúa điện hạ, người không giết hắn, chẳng lẽ là muốn...
Khuê La thử dò xét hỏi.
Cơ Na ngượng ngùng cười một tiếng:
- Người này mặc dù ghê tởm. Nhưng khả năng ca xướng cũng không tệ.
Trầm Côn suy nghĩ lại, lúc hắn bắt đầu hát, chính hắn cũng đang trong trạng thái khác thường, vừa kích động, vừa mê mang, vừa bi thương, các loại tình cảm đan xen cùng một lúc tạo thành tư vị hết sức tuyệt vời. Cơ Na liền lớn tiếng nói:
- Bổn công chú quyết định : muốn người này làm lão sư âm nhạc (thày dạy âm nhạc) của bổn công chúa!
- Cái gì! ?
- Cái gì!?
Khuê La chợt giật mình:
- Công chúa, hắn chính là con lợn người đê tiện nhất đó! Bái hắn làm lão sư là làm nhục thân phận người a! Nếu ngài muốn bái sư, trong hoàng kim Huyết tộc cùng Đại Chu cung đình hoàng thất, nghệ nhân bậc nào mà chẳng có…
Ba!
Khuê La còn chưa nói hết lời, Cơ Na lại giáng thêm cho hắn một cái tát nữa.
- Bổn công chúa làm việc, còn cần ngươi đến dạy sao?
- Hừ, bổn công chúa không phải người mù. Nhìn hắn đúng là hoàng bì trư (heo da vàng), nhưng là ngươi tự nghĩ mà xem, tiếng ca của hắn như thế nào? Âm nhạc gia trên Cửu Châu đại lục không ít, nhưng có người nào có thể hát hay hơn hắn sao???
Cơ Na đích thân cởi trói cho Trầm Côn, tư thái kiêu ngạo tựa hồ như đang tuyên bố vận mệnh của Cửu Châu đại lục:
- Cứ như vậy đi, từ nay trở đi, hắn chính là lão sư âm nhạc của bổn công chúa, Hoàng Kim đạo sư, Cung đình Tế Tửu của Đại Chu hoàng thất!
Khuê La khóe miệng có chút co quắp rồi... không cam lòng hướng về Trầm Côn chắp tay:
- Tế tửu đại nhân, xin nhận một lễ của Khuê La ta!
Chuyện gì xảy ra ?? Trầm Côn còn chưa kịp phản ứng, một giây trước hắn còn đang là một tên tù binh chờ chết, nhưng giây sau, hắn đã trở thành cái gì Cung đình Tế tửu??
Lại nói, chức quan này một năm có thể kiếm được bao nhiêu bạc?