- Nguyên Quân
- Nguyên Quân
- Nguyên Quân
Sáu giờ tối, buổi biểu diễn còn nửa giờ nữa mới bắt đầu, nhưng một trăm mười ba nghìn khán giả đã vây kín sân khấu biểu diễn, tiếng la hét chói tai, tiếng binh sĩ duy trì trật tự quát lớn, tiếng nhạc dạo đầu, các loại âm thanh trộn lẫn vào nhau. Nửa Xuất Vân Hải thành đều chìm đắm trong sự cuồng nhiệt.
Sân khấu này là do Công Thâu gia tự tay dựng lên, dựa theo chủ đề của buổi biểu diễn đêm nay, bọn họ sửa sân khấu thành một loạt những ngọn đồi, doanh trại đổ nát rải rác khắp nơi, xa xa tràn ngập khói thuốc, ở gần thì có tiếng gào khóc của thương binh, các tướng lĩnh đi qua đi lại trong doanh trại, thỉnh thoảng lại vỗ vai thương binh, nhìn ra đại giang mênh mông ở phía Đông xa xa.
Chủ đề của buổi biểu diễn là Bá Vương Biệt Cơ!
Về mặt tình tiết thì không cần nói nhiều, đơn giản là có ba phần, phần thứ nhất tên là Tứ Diện Sở Ca do dàn nhạc hợp tấu, tạo ra bầu không khí khốn đốn của quân Sở sau khi mắc kế thập diện mai phục của Hàn Tín. Phần thứ hai là Bá Vương Biệt Cơ, Trầm Côn sẽ đơn ca bài Cai Hạ Ca danh chấn thiên cổ, Y Y sẽ giả làm Nguyên Quân, diễn lại cảnh mỹ nhân tự tử.
Mà phần thứ ba, tên là Ô Giang Bi Ca, đương nhiên chính là kể lại việc Tây Sở Bá Vương không chịu qua Giang Đông, tự vẫn ở cầu Ô Giang.
Thành thật mà nói, Trầm Côn không rõ vì sao Nguyên Quân lại lựa chọn một cố sự như vậy làm bối cảnh. Thế nhưng hắn lại phát hiện một chỗ rất thú vị trong kịch bản: trận chiến Ô Giang, Sở Bá Vương tuy rằng bị thua mà tự vẫn. Nhưng trước khi chết vẫn kịp dẫn hai mươi tám kỵ binh quay lại tiếp chiến, tùy ý lấy đầu thượng tướng của quân Hán. Hơn nữa ông ta còn nói một câu nói vô cùng nổi tiếng trong lịch sử: "Đó là trời hại ta, chứ không phải do ta đánh không giỏi. Độ chính xác của những lời này tạm thời không nói tới, chỉ lấy nhãn quang của diễn viên để nhìn, câu nói này đã thể hiện toàn bộ tính cách tự phụ của Tây Sở Bá Vương. Đây chính là điểm nhấn của cả vở kịch, chắc chắn phải nhấn mạnh.
Thế nhưng...
Câu nói này đã bị Nguyên Quân bỏ qua, đổi thành Sở Bá Vương chỉ Hàn Tín ở trong quân địch mà mắng:
- Chấp Kích Lang, ngày trước nếu ta bái ngươi làm đại tướng, có thể rơi vào tình thế thập diện mai phục như ngày hôm nay không?
Chấp Kinh Lang, Hàn Tín từng đầu nhập dưới trướng Tây Sở Bá Vương, kết quả chỉ dành được một chức Chấp Kích Lang, trên cơ bản chẳng khác gì một tên lính quèn.
Chính vì cái chức vụ bỏ phí anh tài này, Hán Tín mới phản chủ mà đi đầu quân dưới trướng một tên lưu manh.
Nguyên Quân sửa kịch bản thành như vậy.
- Nguyên Quân!
- Nguyên Quân!
- Nguyên Quân!
Sắp sửa bắt đầu, tiếng hò hét của khán giả càng thêm điên cuồng, vỏn vẹn hơn hai nghìn binh sĩ Hoàng Kim dần dần đã không thể khống chế nổi tình hình. Không ngừng có tướng lĩnh ra ra vào vào ở hậu trường, yêu cầu đoàn biểu diễn lập tức bắt đầu.
Cơ Na chiếm một chỗ ở gần sân khấu nhất, ả ta vừa kiêu ngạo gặm hạt dưa, nhỏ võ lên sân khấu, vừa vỗ lên trường kỉ hô to:
- Bắt đầu, mau bắt đầu, Nguyên Quân đừng ra vẻ đáng thương, giả bộ rùa đen, giờ là mấy giờ rồi mà còn chưa ra?
Một khán giả có thể là fan cuồng của Nguyên Quân nghe Cơ Na nhục mạ Nguyên Quân trước mặt mọi người, cầm một bình đồ uống hất về phía Cơ Na. Thế nhưng, bên người hoàng kim công chúa giấu bao nhiêu cao thủ, bình nước uống vừa ra khỏi tay, hai hắc y nhân liền xuất hiện phía sau tên khán giả này, một người che miệng hắn, một người cầm dao găm cắt cổ hắn, rồi kéo đi chỗ khác.
- Lợn da vàng!
Khóe miệng Cơ Na chứa một nụ cười lạnh khinh thường.
Phụ cận không hề ít khán giả đều thấy được cái cảnh này, cũng nghe được Cơ Na chửi bới, mấy khán giả phẫn nộ đứng lên, thế nhưng lập tức có người kéo tay áo bọn họ.
Giống Lệ Thiên và Khuê La, Cơ Na cũng không phải nhân loại thuần chủng, ả ta có tóc màu đỏ và da màu nâu, rõ ràng là người lai với hỏa linh điểu, có thể thấy rõ điểm đặc thù nửa người nửa thú này. Trên địa bàn của Hoàng Kim huyết tộc, bị ả mắng cũng phải nhịn, nếu không sẽ đắc tội Hoàng Kim huyết tộc cao quý, mang họa cho vợ con.
Khán giả nén giận ngồi xuống, mà Cơ Na thì bĩu môi khinh thường.
- Dân đen, còn dám khiêu khích bản công chúa sao?
Nói xong ả cũng chẳng buồn để ý mấy người này.
- Bọn hạ đẳng da vàng đê tiện.
Vỗ cái ghế hô lớn:
- Nguyên Quân, *** mau lăn ra đây cho ta, làm chậm trễ thời gian của bản công chúa, bản công chúa sai người đập nát sân khấu của ngươi!
Vừa nghĩ đến việc sau khi buổi biểu diễn bắt đầu, mình có thể vạch trần chân tướng việc Nguyên Quân hủy dung, Cơ Na liền hưng phấn giống như một con gà trống cáu kỉnh.
Thế nhưng mặc kệ Cơ Na chửi bậy như thế nào, khán giả điên cuồng ra sao, đại môn hậu trường cứ đóng kín. Đang lúc tâm tình khán giả bị đè nén tới cực hạn.
Tùng, tùng, tùng!
Trong doanh trại hoang tàn vang lên tiếng trống thê lương, sau đó, mặt trời lặn xuống, đêm tối tràn ngập đại địa, trong doanh trại tối thui từ từ lóe lên một vòng đuốc.
Y Y quần lê trên đất, tóc rũ xuống vai, đứng ở giữa vòng đuốc, đứng trên chiếc trống lớn, dáng người thướt tha mềm mại, hai tay áo phấp phới, hai chân theo bước múa mà đánh lên mặt trống, tiếng trống nặng trĩu mà du dương truyền khắp đại địa. Đúng là một điệu múa trên mặt trống mà không phải vũ giả đẳng cấp thì không thể khống chế.
Tùng, tùng, tùng... Hơn nửa khúc, tiếng trống đột nhiên từ sự ấm ức ban đầu chuyển thành sục sôi oanh liệt, vũ bộ của Y Y cũng nhanh hơn, thân thể hết sức sống động càng lúc càng nhanh, chỉ dùng nửa điệu múa còn lại, liền hấp dẫn tâm tình của khán giả vào trong chiến trường cổ đại bát ngát thê lương, thính phòng mười mấy vạn người đột nhiên yên lặng, sắc mặt Cơ Na cũng trở nên có chút trầm trọng.
- Tần thất kỳ lộc ( Đốt cung nhà Tần), thiên hạ cộng trục chi!
Một điệu múa khác bắt đầu, động tác của Y Y từ từ chậm lại, môi đỏ khẽ nói, đèn đuốc bên người nàng cũng dần dần tối lại, nhưng trong những ngọn đồi xa xa đột nhiên phát ra một mảnh đuốc lớn, vô sô sĩ binh giáp đỏ giết tới, tạo thành một cái đại trận thập diện mai phục trong lịch sử chân thật.
- Hương Đại Trạch, phong yên sậu khởi.
- Thành Ngô Trung, hạng vương cử binh.
- Thành Cự Lộc! Phá phủ Trầm Chu.
- Thành Hàm Dương, lửa thiêu A Phòng.
Y Y dùng tiếng ngâm xa xăm kể lại từng chiến tích của Sở Bá Vương, nhưng đại đội binh sĩ ở mặt đồi khác cũng đang nhanh chóng bố trận, sát khí đánh thẳng tới binh doanh vắng vẻ lạnh lẽo sau khi đại bại, một mặt là thành tích muôn đời, một mặt là anh hùng bại trận, cô đơn lạnh lẽo mà sống động.
- Hồng môn yến, thả đi cường địch.
- Tuy thủy chiến, sơn hà biến sắc.
- Thề Hán Sở, tiểu nhân bội ước.
- Cửu lý sơn, Bá vương cùng đồ .
Hết một khúc, thanh âm của Y Y im bặt, binh đoàn khổng lổ cũng đã vây quanh doanh trại đổ nát, đèn dầu đột nhiên sáng lên, mười mấy thân ảnh xuất hiện dưới cờ quân Hán,, trông về bá vương quân doanh đã không còn chỗ nào để chạy, sắc mặt lại buồn rầu.
- Hán tương Tiêu Hà, lưu hầu Trương Lương, mưu chủ Trần Bình, Lương vương Bành Liệt, đỉnh diện Anh Bố, binh tiên Hàn Tín .
Y Y liệt kê ra một loạt những cái tên danh vang thiên sử.
- Bằng sức của bản thân, áp chế những cái tên này cả một thời đại, công vô bất khắc( nên dịch rõ nghĩa hơn… Tà ca dịch lại em câu này nhé ), đánh đâu thắng đó, cuối cùng tiểu nhân phản bội, mới rơi vào cảnh binh khốn ở núi Cửu Lý, bá vương bảo thủ ư, Bá vương đau buồn ư, Bá vương oai phong ư?
- Đừng lấy thành bại luận anh hùng!
Đèn bên người Y Y hoàn toàn tắt nhúm, đem sân khấu biểu diễn nhường lại cho quân cầm cờ Hán ở phía dưới.
Có thể đoán được, đội cờ này, tự nhiên là diễn Tứ Diện Sở Ca.
Khán giả im lặng thưởng thức, mà Trầm Côn đã thay áo giáp của Bá Vương, ngồi trong trướng bồng bị phong bế, ngựa Ô Chuy hí vang ngoài trướng, Bá Vương Kích dựng thẳng bên tay. Sau khi hoàn thành phần của mình, Y Y cũng chui vào trướng bồng , nhanh chóng hóa trang thành Ngu Cơ.
Cơ hồ là đồng thời, một tên tướng lĩnh tới sau lưng Cơ Na, hạ giọng nói:
- Thám tử hồi báo, Y Y sau khi hoàn thành phần của mình liền quay lại trướng bồng, rõ ràng là muốn giả Nguyên Quân mà diễn Ngu Cơ rồi!
- A a a~
Cơ Na giơ lên một cái kèn đồng lớn.
- Bảo binh lính bắt đầu chuẩn bị, thấy ta quẳng kèn đồng, liền lập tức xông vào hậu trường!
- Tuân lệnh!
Tên tướng lĩnh lén lún dùng tay ra hiệu một cái, lập tức, mười đôi mắt đang chăm chú nhìn vào đây liền trở nên nóng bỏng.
Tự tay vạch trần trò hề của Nguyên Quân, đem ngôi sao nổi tiếng nhất Cửu Châu đẩy vào chỗ vạn kiếp bất phục, đây cũng là một loại vui vẻ khác thường nhỉ!
Phần diễn Tứ Diện Sở Ca nhanh chóng hoàn thành. Trương Tử Phòng hiến kế, quân Hán hát nhạc buồn khắp nơi, binh lính trong doanh trại của bá vương cũng từ từ ít đi, có tên đầu hàng quân Hán, có tên chạy theo đường nhỏ mà quân địch cố ý để lộ ra, một lúc sau, trong quân doanh đổ nát chỉ còn lại mấy trăm binh sĩ.
- Bá vương, lòng quân đã mất!
Một thanh âm bi thương vang lên trong doanh trại.
Quân doanh tịch mịch không tiếng động.
- Bá vương, lòng quân đã mất!
Lính liên lạc quỳ gối trước trướng bồng ngẩng đầu lên, nghẹn ngào rống to hơn:
- Quân ta đã mất phần thắng, xin Bá vương mau mau đột phá vòng vây!
Trong trướng bồng vẫn là một mảnh trầm tĩnh. Thật lâu sau, quân Hán đã nhịn không được phát động tấn công, tên lửa đầy trời bắn tới, xung quanh trướng bồng khói lửa tràn ngập, liệt hỏa hừng hực.
Đúng lúc này!
- Phách vương, thần thiếp là phận nữ lưu, chỉ có một khúc kiếm vũ, vì Bá vương mà thôi. Nguồn: https://truyenfull.vn
Một giọng nữ thê lương đí rõ ràng truyền ra, trướng bồng theo đó mà từ từ bị kéo lại, trong ánh lửa, một thân ảnh mặc áo trăng xinh đẹp khẽ nâng trường kiếm, từ từ múa trong chiến hỏa hùng hùng, ánh lửa chiếu lên thân kiếm, đập vào mặt, mà đôi mắt đẹp lại đang đau khổ nhìn Bá vương trên bảo tọa, một thân ảnh hào hùng, bất động như pho tượng.
Từ từ, thân ảnh ấy đứng lên, mang theo trường kích xông ra ngoài. Hét dài một tiếng.
Tùng, tùng, tùng.
Hắn nặng nè gõ vài nhịp trống.
- Lực bạt sơn hề.
Tiếp mục đơn ca của Trầm Côn bắt đầu rồi.
- Không đúng!
Tiếng nghị luận của khán giả lập tức vang lên.
- Đoạn này không phải là Nguyên Quân chủ xướng, tên sắm vai Bá vương phối âm sao? Sao lại đổi thành hắn hát rồi.
- Đúng a, Nguyên Quân vì sao không hát chứ? Lẽ nào biểu diễn không phải Nguyên Quân, Nguyên Quân sửa lại kịch bản, còn tìm người đóng giả?
Nghe được tiếng nghị luận của khán giả, Cơ Na hưng phấn mà giơ cao kèn đồng lớn, nghe Trầm Côn hát từng âm tiết một, chỉ cần Trầm Côn hát sai nửa âm tiết, ả liền có đủ lý do kích động khán giả làm khó dễ.
Thế nhưng!
Một giây sau, động tác của Cơ Na bỗng nhiên trở nên cứng ngắc.
Ánh mắt của nàng bỗng nhiên mê man
Tâm tư của ả nàng bỗng nhiên dừng lại.
Keng, trong lúc Cơ Na thất thần, kèn đồng trong tay nàng rơi xuống, tuyệt không cố ý, nhưng nghe thấy ám hiệu này, binh sĩ lại không có phản ứng, ngây ngốc nhìn Trầm Côn. Tiếng Nghị luận của khán giả cũng bỗng dưng im lặng như tờ. Bởi vì trong lúc tiếng ca của Trầm Côn cất lên, một cỗ lực lượng si mê thần hồn, làm say lòng người phát ra, chui vào tai mỗi người, thâm nhập vào tâm linh bọn họ. Đều nói chín người mười ý, nhưng thanh âm này lại khiến cho mười mấy vạn người đồng thời cảm thấy một cỗ tình tự Bá vương cô đơn, không nỡ xa Ngu Cơ, mà lại hào khí vân thiên.