Vũ Toái Hư Không

Chương 26: La Ma Nhân Vương cùng A Phúc

Phanh! Phanh!
Sau khi tuyết rơi hết, bầu trời Tân Nguyệt thành lại phóng lên hai luồng pháo hoa sáng như ngọc, dưới pháo hoa, cư dân Tân Nguyệt thành đều đi ra khỏi nhà, dán giấy đỏ, treo hình trẻ trên cửa, nhìn thấy hàng xóm thì chắp tay cười ha ha chào, không khí ngày lễ rất vui sướng, hân hoan......
Hôm nay là mồng tám tháng chạp, lễ Laba (Chú thích: lễ LaBa hay còn gọi là lễ mồng tám tháng chạp, vào lễ này người TQ sẽ ăn một loại cháo gọi là cháo Laba)
"Cư dân Tân Nguyệt thành nghe đây, thành chủ muốn nói cho mọi người biết một tin tức tốt......"
Hai kỵ sĩ đội mũ hồng vui sướng vọt vào, tới trước đám người đang vui vẻ chúc mừng, một kỵ sĩ hô lớn nói: "Mọi người biết không? Trưởng nữ của Bắc Địa vương phủ, Bắc Địa quận chúa Triệu Lạc Trần, đã tự mình giá lâm đến Tân Nguyệt thành rồi! Các vị hương thân, Bắc Địa quận chúa là cái thân phận gì, hẳn không cần ta phải nói nhiều lời? Haha, vỗ tay hoan hô đi, đường đường là Bắc Địa quận chúa, mà lại đến cùng các ngươi đón mừng năm mới kìa!
"Tiểu quận chúa là đại nhân vật số một số hai ở phương Bắc, nàng sao lại tới?"
"Quản chuyện đó làm gì? Tiểu quận chúa tới, phủ thành chủ khẳng định sẽ phát nhìn thịt heo quay mừng năm mới, haha, năm nay lời rồi!"
"Phải, phải, nhanh nhanh đến phủ thành chủ lấy thịt đi!"
Không khí tưng bừng trên mặt mọi người lập tức tăng thêm vài lần, có mấy cư dân cơ trí đã nhanh chóng chuẩn bị tốt rổ đựng thức ăn rồi......
"Bình tĩnh, bình tĩnh, còn có một tin tức tốt khác nữa đây!"
Kỵ sĩ cười ha ha tiếp tục nói: "Các vị hương thân, vì để hoan nghênh Bắc Địa quận chúa giá lâm, tam đại gia tộc của Tân Nguyệt thành chúng ta ------- Trầm gia, Tô gia, Công Tôn gia, đã liên thủ chuẩn bị một buổi khánh điển long trọng hoan nghênh, sau nửa canh giờ, khánh điển sẽ bắt đầu ở trước phủ thành chủ! Hễ là ai đi tham gia khánh điển, hoan nghênh tiểu quận chúa, đều có thể nhận được một bộ quần áo mới mừng năm mới a!"
"Hoan hô!"
Cư dân Tân Nguyệt thành oanh động rồi, mấy ngàn người cùng tuôn ra đường cái, nhất thời, một thiếu niên đầu chọc bị chen đẩy cho ngã trái ngã phải, cả giầy cũng bị giẫm rớt mất, quần thì bị xé rách nát, té lăn ra mặt đất, trên cái đầu bóng lưỡng cũng hiện ra hai cái dấu giầy thật lớn......
Nữa!
Chẳng phải chỉ là một bộ quần áo mới thôi sao? Đâu cần phải cấp bách đến vậy chứ?
Kẻ bị xô ngã đúng là Trầm Côn!
Hôm qua sau khi thu lưu kiếm hồn Tâm Tâm xong, hắn cũng hao hết thời gian một phút của pháp tướng, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Tân Nguyệt thành.
Lúc này, hắn mới xám xịt bò lên, hướng về đám người đang hung hăng lao tới phía trước vung ngón giữa!

Mới vừa rồi vào thành xém chút là bị đạp chết, bần tăng xíu nữa không về được nhà rồi!
Được rồi!
Thành chủ ở chỗ này phái người phát quần áo mới, sang năm, thị trường trang phục của Tân Nguyệt thành khẳng định sẽ tiêu điều, bần tăng nếu nhân cơ hội này vơ vét, nhận mua mấy cửa hàng may đồ thì......
Thôi, lại lan man nữa rồi!
Trầm Côn hung hăng vỗ mạnh một chút lên cái đầu bóng lưỡng của mình, vội vã bước nhanh về phía trước.
Hắn không dám trì hoãn, đài thú tôn bị hủy, kế tiếp khẳng định là yêu thú sẽ làm loạn, nhưng mà cao tầng vương triều không ngờ lại che giấu tin tức, không để cho dân chúng biết bọn họ đang gặp đại họa lâm đầu...... Ài, bần tăng không quản không nổi người khác, nhưng mà dù sao cũng phải nhanh chóng cho nghĩa phụ biết a!
"Làm phiền, lão huynh cho qua một chút!" Trầm Côn ở trong đám người gian nan bước tới, cái trán cấp bách đến nỗi toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
"Đại thiếu gia, Đại thiếu gia!"
Đang lúc này, có một người ở bên cạnh lặng lẽ túm lấy góc áo Trầm Côn, Trầm Côn quay đầu lại nhìn, là một tên mập mạp tuổi còn trẻ, vẻ mặt béo ú, xương mũi thì hơi lõm một chút.
"Vương mập mạp?" Trầm Côn nhận ra, người này chính là Vương mập mạp dẫn hắn tới Phù Đồ Tháp, "Ngươi còn chưa có chết sao? Sau chuyện ở Phù Đồ Tháp, Trầm phu Nhân xuống tay diệt khẩu, mấy chục tư binh biết được chân tướng đều đã chết, ngươi không ngờ lại......"
"Đại thiếu gia, ta cũng mém chút bị diệt khẩu a!"
Vương mập mạp lén lén lút lút lôi kéo Trầm Côn chui vào một cái hẻm nhỏ, khóc lóc nói: "Sau khi đưa ngươi tiến vào trong Phù Đồ Tháp, ta đột nhiên đau bụng phải đi vệ sinh. Đến lúc ra ngoài thì, cha mẹ nó ơi, toàn bộ tư binh thấy được ngươi xông vào Phù Đồ Tháp đều đã chết, khắp nơi trên mặt đất đều là thi thể a, ta vừa nhìn là biết chuyện không ổn, nên lập tức trốn vào trong nhà một nha hoàn thân mật......"
"Ái chà, lão huynh vận khí không tệ a!" Trầm Côn cười hì hì nói
"Ài, thôi trước không nói tới cái vận *** chó của ta, đại thiếu gia, ta tìm ngươi đã mấy ngày rồi, ngươi đi đâu vậy?" Hết nhìn đông tới nhìn tây xong, Vương mập mạp nhỏ giọng nói: "Đại thiếu gia, ngươi sớm không hiện, trễ không hiện, như thế nào hết lần này tới lần khác lại trở về ngay lúc này? ta nói cho ngươi biết, đã xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Chuyện gì?" Trầm Côn sửng sốt.
Vương mập mạp đột nhiên nhăn nhó nở nụ cười, đôi mắt nhỏ giống như kẻ trộm liếc qua liếc lại, trong xảo trá lại lộ ra chút đáng yêu, "Đại thiếu gia, ta...... ta bây giờ còn đang bị đội chấp pháp của gia tộc truy nã a!"
"Ồ? Vậy ngươi muốn làm giao dịch à? Có chỗ tốt gì không?" Trầm Côn nhất thời nổi hứng thú.

"Cũng không phải là giao dịch, mà là......" Vương mập mạp quỳ xuống, "Đại thiếu gia, ta không dám cùng ngươi cò kè mặc cả, nhưng nếu như ngươi không giúp ta, ta thật không còn đường sống nữa rồi!" Hắn ngẩng đầu lên, lộ vẻ đáng thương cầu khẩn, "Van xin ngươi đó, nhận ta làm nô bộc thiếp thân của ngươi được không? Chỉ có đi theo ngươi, ta mới có thể thoát được đuổi giết của đội chấp pháp gia tộc a!"
Dạo này sao vậy trời? Đầu tiên là một vũ hồn cà lăm muốn đầu nhập vào bần tăng, bây giờ lại tới một tên mập?
"Yên tâm đi, sau này cứ việc theo ta!" Trầm Côn gật đầu ra vẻ không sao hết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
"Đại thiếu gia, ngươi quả là cha mẹ tái sinh của ta, là Bồ Tát sống a!"
Vương mập mạp khoa trương kêu to lên, nước mắt nước mũi khóc ròng nói: "Ta thề, La Ma Nhân Vương ta nhất định sẽ cố hết sức tận tâm hầu hạ ngươi, còn sống là nô bộc của ngươi, chết là quỷ nô của ngươi, cho dù không chết không sống, cũng muốn làm bàn chân trung tâm nhất của ngươi......"
"Đừng nói nữa nổi hết da gà rồi...... Được rồi, ngươi vừa nói ngươi tên gì?" Nghe Vương mập mạp báo tên xong, tâm lý Trầm Côn chợt lộp bộp một chút.
"La Ma Nhân Vương!" Vương mập mạp vội vàng nói: "Đại thiếu gia, ta có một nửa là huyết thống của người Man, nên tên hơi khó đọc chút, hắc hắc, sau này ngươi gọi ta là Vương mập mạp cũng được, nếu không thì gọi là tên người Hán do quản gia đặt cho ta, Vương Đại Phúc, hoặc A Phúc, đều được hết!" (Người Man: dân tộc ở phía nam Trung Quốc thời xưa)
La Ma Nhân Vương! A Phúc!
Rõ ràng là hai cái tên cực kỳ trái ngược, Trầm Côn âm thầm dựng ngón giữa, "Bây giờ có thể nói rồi chứ, xảy ra chuyện gì?"
"Đại thiếu gia, ngươi không phải đã nói, ngươi quên mất rất nhiều chuyện trước kia sao, vậy ngươi còn nhớ rõ tam đại thế gia của Tân Nguyệt thành không?" Vương mập mạp ngượng ngùng cúi đầu.
Tam đại thế gia của Tân Nguyệt thành, chính là chỉ Trầm gia, Tô gia, và Công Tôn gia!
Ba nhà này đều là cự đầu một phương của Tân Nguyệt thành, Trầm gia khống chế khoáng sản bạc ngoài thành, Tô gia khống chế toàn bộ trang bị binh mã trong thành. Công Tôn gia dường như khá đặc thù, nghe nói là một chi quý tộc nghèo túng, vài chục năm trước mới đến Tân Nguyệt thành, rất ít người biết được chi tiết của họ.
"Tam đại thế gia thì sao?" Trầm Côn hỏi ngược lại: "Chả nhẽ họ không liên thủ hoan nghênh Bắc Địa quận chúa à?"
"Chính là bởi vì hoan nghênh Bắc Địa quận chúa nên mới xảy ra chuyện!"
Vương mập mạp cẩn thận quan sát sắc mặt Trầm Côn một chút, "Nghe nói đến Công Tôn gia, sắc mặt của ngươi cũng không đổi...... Ngươi thật sự đã quên rồi sao?" Sau đó hắn vội vã cúi đầu, "Đại thiếu gia, ngươi nghĩ không ra, ta cũng không dám nói lung tung, vậy tốt lắm, ngươi theo ta đi tham gia buổi khánh điển hoan nghênh đi, tận mắt nhìn thử?"
Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, khiến cho A Phúc sợ đến nỗi ngay cả nói cũng không dám nói?
Mang theo nghi hoặc, Trầm Côn cùng A Phúc đi tới trước cổng phủ thành chủ.
Vì để hoan nghênh Triệu Lạc Trần, nơi này đã tụ tập tới bảy tám ngàn người, dân chúng trong ngoài thành đều vô cùng cao hứng nhận lấy quần áo, một số ít các đại nhân vật thì đứng ở trước cửa, cười tủm tỉm bố trí hiện trường điển lễ. Ngay lúc này, trong đám người hỗn loạn, Trầm Côn đột nhiên thấy được một thân ảnh mặc bộ váy lãnh đạm màu vàng, là một thiếu nữ tuyệt mỹ khoảng mười sáu mười bảy tuổi......
Hử!!!!!!!
Thấy bộ dáng của thiếu nữ đó, trái tim của Trầm Côn thiếu chút nổ tung ra!
"Đại thiếu gia, ngươi nghĩ được gì không?" Vương mập mạp cúi đầu, lặng lẽ đưa ngón tay chỉ về phía thiếu nữ, "Nàng chính là đại tiểu thư của Công Tôn thế gia, vị hôn thê của ngươi, Công Tôn Y......"