Vũ Toái Hư Không

Chương 259: Phong hoa tuyết nguyệt, tham kiến anh hùng

- Đại nhân!
Tựa hồ thiếu niên lạnh lùng đưa ra món đồ nào đó. Trong nháy mắt, Hoàng Kim phong kỵ cùng một lúc đã nhảy xuống chiến mã, thật chỉnh tề quỳ xuống.
Cho dù ở đằng xa đang nhìn đám bầy rắn tìm tòi. Lệ Thiên cũng khẽ cau mày, hắn khom mình hướng về phía xe ngựa. Sau đó phi thân đi tới.
Trầm Côn còn núp ở trong xe, không nhìn thấy phía bên ngoài xảy ra chuyện gì, càng không biết bộ dạng của thiếu niên lạnh lùng kia. Bất quá khi nghe tiếng Hoàng Kim phong kỵ quỳ xuống thì hắn lén lén thở phào, dỏng tai nghe ngóng…
- Không biết Đông ca thánh nhân Hoàng Kim Ngự Thư đang ở chỗ này. Xin thứ lỗi!
Lễ Thiên chạy tới vội vàng khom người hành lễ
- Thứ tội ư? Một câu thứ tội là có thể miễn đi tội của các ngươi sao?
Thiếu niên lạnh giọng hét lớn:
- Ngươi có biết người của ngươi giết chính là người nào không? Bọn họ đều là diễn viên mà tiểu thư nhà ta đã phải cất công chiêu nạp khắp tất cả các vùng của Cửu Châu để mang tới biểu diễn cho khách nhân trong lễ đại điển ở Đoạt nhất Lâu sắp tới. Các ngươi giết bọn họ chính làm trễ nải của việc của tiểu thư nhà ta, tội thật đáng chết vạn lần!
- Như vậy, đại nhân muốn xử lý như thế nào đây? Giết Hoàng Kim phong kỵ để đền mạng cho bọn họ sao?
Lệ Thiên đi tới trước mặt của thiếu niên. Hắn cao hơn ba thước, nhìn từ trên xuống dưới khẽ mỉm cười để lộ ra hai cái răng độc màu xanh nhạt.
- A!
Thái độ cũng thiếu niên cũng hòa hoãn xuống.
- Lệ Thiên tướng quân là một trong tam đại nhân vật của hoàng kim, Chúng ta những thứ diễn viên nhỏ bé này nào dám để cho thuộc hạ của ngài đền mạng.
Hắn cười khan một tiếng, nói tiếp:
- Ta có một cái yêu cầu, các ngươi giết chết bao nhiêu diễn viên cho ta tìm đến bấy nhiêu diễn viên. Thiếu một cái diễn viên ta tựu viết một phong thư đến Đông Ca thánh nhân, thiếu mười cái diễn viên ta thối lưu khỏi đại điển ở Đoạt Nhất Lâu lần này. Các ngươi tìm ai thì thay vào, van xin ai thì tùy các ngươi!
- Không phải là mấy diễn viên sao?
Lệ Thiên phất phất tay.
- Lập tức kiểm kê thân phận những người đã chết.
- Báo! Tổng cộng đã có bảy người chết, trong đó có năm man nhân hẳn là từ vùng Bắc Cửu châu tới. ngoài ra còn có một nam một nữ, bọn họ còn rất trẻ!
- Năm man nhân, hai người trẻ tuổi….
Lệ Thiên gật đầu:
- Hảo, trong vòng mười ngày ta sẽ tìm đủ những diễn viên này…
- Vậy thì đa tạ Lệ Thiên tướng quân rồi! Bất quá nhớ kỹ cho ta, phải là có kỹ năng diễn ngang hàng với diễn viên đã chết.
Thiếu niên đối trọi hết sức gay gắt. Hắn trợn mắt nhìn Lệ Thiên một cái, phất tay ra lệnh đoàn xe lên đường.
- Chờ một chút!
Lệ Thiên chắn ngang đường, hắn cười có chút mềm mại đáng yêu:
- Vị tiểu huynh đệ này, các ngươi có Hoàng Kim Ngự thư, giết người của các ngươi là ta không đúng bất quá… Sách, sách, sách ta cũng là nhận mật lệnh của Hoàng Kim thánh nhân. Các ngươi có thể đi bất quá trước đó mỗi một chiếc xe ngựa của các ngươi phải do ta đích thân đi kiểm tra từng xe một.
- Lệ Thiên ngươi dám kiểm tra xe ngựa của tiểu thư nhà ta sao?
- Đây là công vụ! Tiểu huynh đệ đừng làm khó bổn tướng quân nữa !
Lệ Thiên giơ tay phải lên, Hoàng Kim phong kỵ lập tức tiến lên. Đợt trước bọn họ đã kiểm tra mấy xe ngựa phía trước rồi, lần này bọn chúng trực tiếp đi đến bên xe ngựa mà Trầm Côn ẩn thân.
Xe ngựa đã bị đã bị đạp tung cửa xe. Đi thêm mấy bước nữa là Hoàng kim phong kỵ là có thể nhìn thấy Trầm Côn đang ẩn thân ở trong xe. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL


Ngay tại thời điểm nguy cấp nhất, thiếu niên lạnh lùng kia ném ra phi đao lần nữa, ba cái đầu của hoàng kim phong kỵ nhất thời phóng lên cao, huyết sắc phun tung tóe mà thiếu niên lạnh lung nói:
- Các ngươi là người điếc hay sao? Tránh ra , ta một tay cầm Hoàng Kim ngự thư, một tay là phi đao, kẻ nào xông vào, ta liền giết kẻ đó là một cách quang minh chính đại, danh chính ngôn thuận.
Đoàn xe lại lần nữa lên đường mà Lệ Thiên lại phát ra tiếng thở dài mềm mại:
- Sách, Sách…..!
Hắn thật phát hỏa rồi. Vừa rồi giết người có thể để nguyên nhưng bây giờ đã biết một trong tam đai chiến tướng Hoàng kim hạ mệnh lệnh mà hắn còn dám giết người. Hắn rõ ràng không đem Lệ Thiên hai chữ này để trong mắt rồi.
Bất quá Lệ thiên còn không dám chọi cứng với Hoàng Kim ngự thư, hắn lạnh lùng nhìn đoàn xe đi thật xa, lạnh giọng hỏi:
- Lúc soát kết quả như thế nào?
- Bẩm báo tướng quân…
Hoàng Kim phong kỵ chần chờ nhìn đám mã phu nói:
- Phương viên mười dặm bên trong đã tìm tòi, bên ngoài cũng đã bị Công Thâu gia đã cho phong tỏa toàn bộ vùng hồ… đều không có kết quả. Vậy thì hung thủ chỉ có thể ở đội xe phía trước!
- Nhưng…
- Nhưng là chúng ta không có quyền đi lúc soát xe có Hoàng Kim ngự thư.
Lệ Thiên lần nữa giơ cao tay phải. Lập tức đại bộ phận Hoàng Kim phong kỵ nhanh chóng tập trung ở phía sau lưng hắn.
- Ta không có quyền đi lục soát nhưng là cho dù Đông ca thánh nhân ở chỗ này cũng sẽ không ngăn trở chúng ta ngưỡng mộ một vị đại minh tinh, theo sau một vị tiểu thư.
Hoàng Kim phong kỵ mỉm cười.
- Chúng tiểu nhân!
Lệ Thiên âm nhu cười to nói:
- Toàn quân lên đường, đi theo đoàn xe này. Nếu xung quanh có ai hỏi thì nói cho chúng biết chúng ta ngưỡng mộ đại danh của Nguyên Quân tiểu thư đã lâu, chúng ta tự nguyện bảo vệ đoàn xe cho tiểu thư, ha ha ha ha…
- Đây là đoàn xe của Nguyên Quân tiểu thư sao?
Trầm Côn híp mắt nhỏ lại. Hắn đã hiểu, mới vừa rồi giết người lanh lùng thiếu niên là ai. Chính là vị công tử lần trước…
Đúng, chính là người bảo Trầm Côn nhẫn nại luyện thêm ba năm, tăng tiến mới đi gặp người kia ..
- Được lắm! Tiểu tử vênh váo, dám ngang nhiên giết chết Hoàng Kim phong kỵ. -Trầm Côn bĩu môi nói.
- Có thể không vênh váo sao! Là tùy tùng của Nguyên Quân a!
Nghe được tên của Nguyên Quân, trong mắt A La như sáng lên:
- Ta đã sớm nói với ngươi rồi, ngàn vạn lần đừng có khinh thường lực ảnh hưởng của Nguyên Quân, cô ta là con gái nuôi của lão thái Tây Thục Hán quốc, đệ nhất xướng cá của hoàng kim tộc... Ta nghe nói Đông Ca cùng Ba Sơn Vũ, hai Hoàng Kim thánh nhân rất thích nghe nàng ca hát, gọi nàng là tiên tử, đệ nhất vũ ca của Cửu Châu.
- Dừng!
Đối với những mỹ từ hâm mộ Nguyên Quân của A La, Trầm Côn căm thù đến tận xương tận tủy:
- Mỹ nữ đôi khi ta thật hoài nghi ngươi có phải là tinh thần phân liệt hay không? Lúc giết người, so đồ tể giết bò còn hung ác hơn, lại là người thích sạch sẽ cần phải rửa đến hai canh giờ mới xong. Hiên tại ngươi vừa nghe đến tên của đại minh tinh làm mà làm ngươi giống như một tiểu nha đầu mười ba mười bốn tuổi vậy?
- Nói cái gì vậy?
A La trừng mắt lên.

- Thật là khả ái.
Trầm Côn cười hắc hắc, ánh mắt không tự chủ được liếc về phía đông. Tuy nói Lệ Thiên ở phía sau của đoàn xe, Công Thâu Lâm cũng đã phong tỏa toàn thành nhưng mà hắn vẫn không quên ở kia Đoạt Nhật lâu đang có bảo vật chờ hắn.. "Nếu như mình có thể đem hắn thu làm vũ hồn, tái tạo lai một Mặc thủ thành quy, thì sẽ có trong tay ba cỗ máy chiến tranh siêu cấp.
Dĩ nhiên đây chỉ là mộng đẹp, sự thật là hắn cần phải tránh thoát khỏi kiếp nạn trước mắt, còn phải đối mặt với Ca Thư Ứng Long, Trung Châu võ quân, Phong Bi Dương môn… tập hợp ở Xuất Vân Hải thành Cửu Châu chí tôn cường giả
Sau khi đoàn xe vào thành thì dừng lại ở bên trong một cái sân rộng. Lệ Thiên cùng Hoàng kim phong kỵ lập tức đem đại viện phong tỏa.
Nghe được thanh âm điều động binh lính, trong một bộ áo lông trắng muốt, mặt che một cái khăn lụa mỏng, Nguyên Quân đi ra:
- Y Y, ngươi chọc tức Lệ tướng quân rồi?
- Tiểu thư là Lệ tướng quân không nói đạo lý, giết chính là diễn viên a.
Thiếu niên lạnh lùng phẫn hận nói lại.
-Y Y ư?
Đây rõ ràng tên của một nữ nhân.
Tiểu công tử ngang tàng trong mắt của ta, hóa ra là một nàng… Trầm Côn thầm hô một tiếng nhìn lầm nhầm rồi. Sau đó hắn gọi A La và Long Thanh Sơn thừa dịp mã phu dỡ hàng, nhanh chóng trốn vào trong chuồng ngựa.
Phía ngoài nghe Y Y đang kể lại chuyện đã trải qua, Nguyên Quân cười nhạt:
- Nếu Lệ tướng quân đang thi hành công vụ thì ta cũng không tiện nói cái gì, cho qua đi.
Nàng nói to với Lệ Thiên ở bên ngoài:
- Lệ tướng quân, ngài muốn bao vây viện tử ta không quan tâm nhưng ngàn vạn lần ngài đã đáp ứng điều kiện của Y Y … Trong vòng mười ngày, ta muốn bảy diễn viên có diễn kỷ tương đối khá.
- Tiểu thư, nếu tìm diễn viên có mười mấy năm trong nghề thì căn bản tìm hơi khó, Lệ Thiên có thể tìm được sao?
Đóng kín cửa viên. Y Y vừa đi vừa oán trách:
- Vạn nhất Lệ Thiên tìm không được…
- Hắn tìm không được, ta liền theo lời ngươi nói viết cho Đông Ca thánh nhân một phong thư.
Nhìn về phía đại môn, trong con ngươi Nguyên Quân hiện lên một vẻ lãnh khốc tuyệt đối không thể có ở một diễn viên ca múa.
- Một phong thư của ta mà không giết được cái đầu rắn của Lệ Thiên, hẳn là có thể lột một thân da rắn của hắn …
- Hì hì, nô tỳ cũng biết tiểu thư hẳn sẽ không thua lỗ.
Y Y nở nụ cười.
- Tốt lắm, mặc dù Lệ Thiên ghê tởm, phải dạy dỗ hắn một chút nhưng chúng ta việc biểu diễn không thể trễ nải…
Trong mắt đẹp hàn quang lần nữa hiện lên, Nguyên Quân cười nhạt nói:
- Vậy thì một mặt bổ sung diễn viên, một mặt cho Lệ Thiên tìm chút phiềm toái coi như là đã chết đi bảy diễn viên thu hồi một chút lợi tức!
Nàng không nói rõ phiền toái như thế nào, bất quá Y Y cười híp mắt chui vào trong phòng.
Chốc lát, nàng mang theo hai mươi mấy người hầu đi ra, đẩy đại môn ra, đi tới đại doanh của Lệ Thiên. Nàng ở trong trận doanh treo lên một bố cáo: "Nguyên Quân tiểu thư thông báo với tất cả các diễn viên của Xuất Vân Hải thành, bởi vì có một nguyên nhân, đoàn ca vũ của Nguyên Quân tiểu thư cần tìm bảy diễn viên. Điều kiện: Thứ nhất: tuyển ngoại hình giống man nhân. Thứ hai: một nam một nữ ba mươi tuổi trở xuống, ưu tiên ngoại hình ưa nhìn….
Nguyên Quân trong suy nghĩ của dân chúng Cửu Châu có địa vị gì, nhìn trong đôi mắt mắt A La là có thể biết. Bố cáo này dán ra, trong nửa cah giờ, bá tính ở tây thành Xuất Vân đã chen chúc đầy người, có kẻ còn đẩy Lệ Thiên ra xem bố cáo, còn có người ngang nhiên chạy loạn trong trận, chạy thẳng tới trước cửa ứng thí…. Hơn nữa còn có lão bách tính không biết nguyên nhân gì đang cùng Lệ Thiên tranh cãi. Bọn họ chỉ nghe nói Nguyên Quân cho một đội quân của Hoàng Kim huyết tộc đến hỗ trợ, bọn họ còn tưởng rằng Lệ Thiên là tướng lãnh đội quân bảo vệ Nguyên Quân cho nên không có suy nghĩ rằng đi đụng Lệ Thiên là có hậu quả gì, còn mạnh mẽ muốn tìm Lệ Thiên đi ký tên chiêu sinh, thuận tiên nhét cho Lệ Thiên một thỏi bạc yêu cầu một vé đi diễn xuất… Bọn họ đều nghĩ Lệ Thiên là tên đầu trâu mặt ngựa canh cửa!
- Này con nha đầu chết tiệt đang đùa giỡn mình sao?
Nhìn thấy quân trận bị bách tính làm cho hỗn loạn, trong đôi mắt dài nhỏ của Lệ Thiên hiện lên một tia hàn quang. Hắn dám tàn sát cả một làng chài thì sẽ không ngần ngại ở trong thành giết chết dân chúng.
Nhưng lúc hắn đang muốn cho binh lính xua tan dân chúng:
- Lệ tướng quân, lần đầu tiên giết chết diễn viên, tiểu thư nhà ta không so đo với ngươi nhưng là lần thứ hai, ngươi nếu ở trước mặt tiểu thư mà đánh chết dân chúng…
Thanh âm này cũng không có nói hết nhưng đã làm Lệ Thiên lại đem lệnh tàn sát nuốt trở về.
Trong viện, trên mái hiên có một đại hán mặt thẹo đang nằm ở đó, một tay gối đầu , một tay giơ cao vò rượu hướng miệng mà đổ, mà hắn há to miệng, trên mặt một mặt có vết thương rất sâu từ bên lông mày bên trái đến khóe miệng bên phải lộ ra tận xương, mà cơ bắp của hắn thì như cương cân thiết cốt (mình đồng da sắt ấy mà), cũng có hơn khoảng bảy tám chục vết thương ngang dọc.
Vết thương có đao thương, kiếm thương, bị thú cắn bị thương, bị bệnh độc thối rữa… Trên người hắn có thể thấy rõ vết thương do đánh nhau, không thể tưởng tượng là hắn đã tham gia bao nhiêu cuộc chiến đấu, đánh chết qua bao nhiêu đối thủ!
Ở bên cạnh vị đại hán mặt thẹo dựng một cây hắc thiết trường thương, phía dưới đầu thương ba tấc có khắc một cái nho nhỏ "Dương".
- Phong hoa tuyết nguyệt kiến anh hùng!
Lệ Thiên thật sự rất vinh hạnh. Vẫy tay một cái, Lệ Thiên từ trong tay của một Hoàng Kim phong kỵ lấy một vò rượu, giơ cao, một ngụm uống cạn.
- Vò rượu này, mời người Phong Bi Dương gia, kính Thiên thương bên cạnh ngươi!