Vũ Toái Hư Không

Chương 256: Cuồng bạo tấn cấp (2)

Trầm Côn định thần nhìn lại màu sắc của linh khí, quả nhiên hắn đã tiếp cận Hồng Nguyên trung đoạn đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn cấp!
Hơn nữa, nếu nói về độ đậm đặc, linh khí của Trầm Côn đậm đặc hơn so với A La một chút. Dù sao, hắn cũng tận dụng hết mức, đến linh khí trong thi thể địch nhân cũng rút ra cho bằng hết…
- Chỉ trong mấy ngày mà bạch y nữ nhân và tên tiểu tử ngốc kia đều trở nên mạnh mẽ hơn hẳn…
Công Thâu Thiên bỗng cảm thấy khóc không ra nước mắt. Chẳng lẽ hơn ngàn đệ tử Công Thâu gia lại trở thành đá lót đường cho tên tiểu tử kia tấn cấp hay sao?
Trong đầu nghĩ như vậy, ánh mắt Công Thâu Thiên nhìn Trầm Côn cũng khác hẳn so với trước: "Tên tiểu tử này lấy máu của Công Thâu gia để tấn cấp. Nếu không giết hắn thì ta còn mặt mũi nào để đi gặp liệt tổ liệt tông của Công Thâu gia đây?"
-Con lừa ngốc kia, hãy nhận lấy cái chết đi!
Công Thâu Thiên rống to, hai khối linh kiện tức thì bay lên lượn lờ xung quanh một ngón tay của hắn. Tiếp đó, theo sự điều khiển của tay phải, các linh kiện liên tục biến ảo tổ hợp khiến người ta hoa cả mắt.
Nửa giây sau, cuối cùng tổ hợp cũng hoàn thành. Cánh tay phải của Công Thâu Thiên biến thành một cánh tay máy khổng lồ dài tới hai mươi thước!
- Kim Ngọc Liên Thành, hãy giúp ta giết chết con lừa ngốc này!
Bỗng nhiên một cánh tay khổng lồ phách về phía Trầm Côn. Công Thâu Thiên đã bắt đầu nổi lên sát ý. Hắn không chút do dự thúc giục rồi vũ hồn của mình.
Vũ hồn: Kim Ngọc Liên Thành.
Thuộc tính: Vũ hồn chuyên dụng cho cơ quan sư, cấp bậc Võ tôn.
Năng lực thứ nhất: Cường hóa tốc độ tổ hợp cơ quan chiến khí. Đặc biệt là kim chúc cùng ngọc nhạch làm linh kiện chế tạo cơ quan có thể ở trong khoảng khắc tổ hợp xong.
Năng lực thứ hai: Phụ gia "Từ khống lĩnh vực" trong phương viên một trăm bước tất cả kim chúc cùng ngọc thạch sẽ bị võ giả hấp thu để tự động cường hóa uy lực cơ quan chiến khí của võ giả.
Biến hóa: Tiến hóa thành "Bắc Cực Huyền Từ" cấp Vũ hoàng hoặc tiến hóa thành "Nhất Tiếu Khuynh Thành" cấp Vũ hoàng.
Kim Ngọc Liên Thành toàn lực phát động, Cánh tay khổng lồ chợt tăng nhanh tốc độ.
Oanh.
Cả pháp tháp bị đánh bật lên cao hơn hai mươi mét mà mặt đất cũng xuất hiện vết lõm sâu xuống hai, ba thước hình bàn tay.
Vụtttt!
Trầm Côn dựa vào tốc độ của lang nhân miễn cưỡng tránh thoát được một chiêu này. Nhưng những đao phong do cánh tay máy gây ra cũng khiến hắn rát cả mặt. Ngoài ra, những yêu thú mà hắn triệu hoán đến, trong đó có cả những chiến lang nhỏ tuổi do chạy trốn không kịp nên đã bị đánh nát thành thịt vụn.
Thật là đáng sợ a! Một chiêu thất bại Công Thâu Thiên cười lạnh một tiếng. Lão giơ cao cánh tay cơ khí khổng lồ lên đập nát pháo tháp, tất cả kiến trúc bằng đá và kim loại, mặt đất, nóc nhà có ngọc thạch và tất cả các đồ vật kim khí cùng ngọc thạch khác đều bị hút hết vào cánh tay cơ giới của Công Thâu Thiên.
Mà khi hắn giơ cánh tay lên hết cỡ, cánh tay máy khổng lồ đó đã cường hóa đến mức dài hơn bảy tám chục thước và to hơn mười thước; trông tựa như một quái thú khổng lồ đỉnh thiên lập địa!
Đây chính là vũ hồn của Công Thâu Thiên: Kim Ngọc Liên Thành.
- Con lừa ngốc kia còn muốn trốn sao?
Công Thâu Thiên cười lạnh nói:
-Vũ hồn của ta là Kim Ngọc Liên Thành, mỗi lần ra chiêu phụ cận tất cả chiến khí sẽ bị Kim Ngọc cưòng hóa, ngươi trốn không thoát đâu chi bằng hãy chết cho sớm còn được siêu sinh ha ha ha…
Vừa nói cánh tay khổng lồ của hắn lại phách thêm lần nữa.
Trầm Côn lần nữa mượn tốc độ lang nhân lần nữa né tránh thành công nhưng là cánh tay của Công Thâu Thiên lại tiếp tục giơ lên. Hắn lại hấp thu mười mấy khối kiến trúc làm cho cánh tay của hắn lại tráng kiện gấp đôi. Sau đó hắn lại lần thứ ba phách xuống.
- Lần thứ tư!
- Lần thứ năm!
- Lần thứ sáu!

Trầm Côn liều mạng tránh thoát lần thứ bảy công kích nhưng là khi ngẩng đầu nhìn lại, cánh tay của Công Thâu Thiên đã dài bằng cả một tuyến phố và rộng như hai mươi mấy căn. Mà khi cánh tay khổng lồ chụp xuống thì giống như cả tòa thành từ trên trời giáng xuống, cho dù tốc độ của Trầm Côn có nhanh hơn nữa cũng không tránh thoát khỏi phạm vi công kích rộng lớn như vậy.
- Tránh không thoát rồi!
A La đi tới sau lưng của Trầm Côn cắn răng nói:
- Ta và ngươi liên thủ cùng phá vỡ cánh tay khổng lồ kia và nghĩ biện pháp tấn công thân thể của Công Thâu Thiên.
- Phá vỡ cánh tay ư?
Nghe được kế hoạch của A La, vẻ mặt Công Thâu Thiên hiện lên vẻ khinh miệt. Hắn thân kinh bách chiến nên không khinh địch nhưng cũng không nhịn được ý muốn giễu cợt ý định của A La. "Cánh tay khổng lồ cấp độ Tử nguyên đỉnh phong có thể dễ dàng phá vỡ sao? Hơn nữa coi như là ngươi phá vỡ được chăng nữa thì liệu có thể tấn công được thân thể Tử Nguyên chi lực của ta sao? Hay là ta đánh các ngươi đây!"
Trầm Côn cũng nghĩ đến điểm này liền nói:
- Mỹ nữ, biện pháp này…
- Biện pháp này vô dụng a.
A La lãnh khốc nói:
- Nếu không làm gì thì chắc chắn chỉ có đường chết nên cũng chỉ còn cách cường công may ra còn có đường thoát thân. Không được quên quyết tâm của dũng giả, nếu không có phần thắng nào thì chúng ta phải liều mạng tạo ra cơ may thắng thôi.
Vừa nói nàng vừa thi triển Nhân kiếm hợp nhất đâm thẳng cánh tay khổng lồ.
Quyết tâm của dũng giả không thể coi thường? Trầm Côn cắn chặt răng phi thân theo.
- Bất Sắc hãy biến thành đại đao.
- Không Sắc, hãy biến thành đại đao răng cưa Phượng Chủy đao…
Phốc…
Vừa kêu biến hóa, Trầm Côn đã nghe thấy phía trước vang lên tiếng động. Ngẩng đầu nhìn lên, A La đã bị cự chưởng phách bay trở lại. Dù sao nàng cùng Công Thâu Thiên cấp bậc cách nhau quá xa không thể liều mạng để giành thắng lợi được.
Thời gian cấp bách, không còn kịp nhìn thương thế của A La, Trầm Côn vung kim sắc Phượng chủy đao lên bổ vào cự chưởng.
Sau đó, hắn cảm thấy từ phía trước ập đến một cỗ áp lực rất lớn. Hắn nhanh chóng dùng tốc độ nhanh nhất lui về về sau.
Đông!
Trầm Côn cũng bị cự chưởng phách bay ra ngoài, đụng phải ba tòa pháo tháp, bị dính vào vách tường của tòa tháp pháo thứ tư.
- Khụ…
Trầm Côn ho ra máu, hắn chỉ cảm giác mình bị khảm tại vách tường đầu váng mắt hoa tứ chi mỏi nhừ, tay phải cầm đao cũng bị thương máu chảy không ngừng.
Khi hắn còn đang choáng váng, cự chưởng đã không nhanh không chậm nhấc tòa tháp lên. Công Thâu Thiên chộp lấy cả tòa tháp cùng Trầm Côn rồi giơ cao lên.
- Con lừa ngốc kia! Hãy đền mạng cho Công Thâu gia.
Vừa nói hắn vừa hung hăng ném Trầm Côn cùng tòa tháp xuống đất. Sau đó hắn nhấc tay lên đập xuống, rồi lại đập xuống, tiếp tục đập xuống lần nữa…
Lúc đó trong lòng của Trầm Côn chợt nhớ tới ở thế giới trước kia của hắn cũng từng có một con khỉ tài phép đầy mình với bảy hai phép thần thông biến hóa lên trời xuống đất không gì không làm được nhưng khi nó đối mặt với Phật Tổ Như Lai thì cũng không thoát kiếp bị đùa bỡn trên tay Phật Tổ. Chắc tư vị cũng như thế này a?
Liên tục bị nện xuống vài chục lần, Trầm Côn cảm giác như xương cốt của mình đã vỡ vụn toàn bộ, hắn chịu không nổi sự thống khổ như vậy đã sắp sửa hôn mê rồi. Trong mơ mơ màng màng, hắn chỉ cảm thấy cự chưởng như chuẩn bị rơi xuống lần nữa.
-Bất Sắc….
Trầm Côn ngã trên mặt đất thất khiếu chảy máu nói:

- Sư phụ không được rồi, ngươi hãy nghĩ biện pháp ngăn cản cự chưởng. Nếu không ngăn được, ngươi hãy mau chạy trốn đi…
- A di đà phật!! Bần tăng cho dù chỉ là con khỉ nhưng khĩ cũng không thể bỏ rơi sư phụ!
Vũ hồn của Bất Sắc chính là Trung Nghĩa Thiên Thu, tuyệt đối không thể bỏ lại sư phụ một mình chạy trốn! Hắn hét lớn :
- Sư phụ mau giơ đại đao lên để đệ tử ngăn cản lần này.
- Ngăn chặn?
Trầm Côn nếu còn khí lực để cầm đại đao thì cũng không để cho chạy trốn một mình. Hắn lấy cái gì để ngăn cản đây! Chợt hắn nghe được thanh âm của Cổ Nguyệt Hà từ sâu trong linh hồn truyền ra:
- Lão đại đừng quên ta nha! Lý Mục có thể dùng vũ hồn để giúp lão đại, ta vẫn đang rảnh rỗi đây!
Trầm Côn ánh mắt sáng lên, hắn lập tức để Cổ Nguyệt Hà ra ngoài.
- Đúng vậy a! Cổ Nguyệt Hà cho dù chỉ là một lão đầu tử vô dụng nhưng mà vào lúc này có thể giúp mình cầm đao a!
Hết thảy chỉ diễn ra trong chớp mắt, Cổ Nguyệt Hà vừa thoát ra thì cánh tay khổng lồ đã áp vào ập xuống trước mặt Trầm Côn. Cổ Nguyệt Hà vội vàng bắt lấy cổ tay của Trầm Côn đồng thời giơ lên Phượng chủy đao lên nghênh đón… Giờ khắc này, Trầm Côn rất muốn cười. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Quá buồn cười, bần tăng quả thật hồ đồ đến ngu xuẩn rồi, cho dù hắn triệu hồi Cổ Nguyệt Hà ra thì thế nào? Cấp bậc của hắn cũng giống mình mà mình còn không ngăn được này Tử Nguyên cự chưởng a!"
Hơn nữa cho dù để Cổ Nguyệt Hà triệu hoán Thiên Khiển thì cũng không còn kịp nữa . Hai lần kinh nghiệm trước đã chứng minh, Thiên Khiển phải bắt đầu từ việc Cổ Nguyệt Hà dẫn phát Lôi Vân, sau đó để Lôi Vân hội tụ rồi phóng ra lôi điện. Quá trình này cũng cần đên một hai phút… Lấy tốc độ của Công Thâu Thiên, hắn sẽ không để cho Trầm Côn hoàn thành quá trình này.
Thôi rồi !
"Sự thật quá tàn nhẫn a! Đành phó thác cho thiên mệnh thôi"
Trầm Côn cười híp mắt lại chờ tử vong phủ xuống… Dĩ nhiên một người có tích cách cứng cỏi như hắn cũng không thể nhắm mắt để chờ chết như thế này, hắn vẫn muốn nuôi một hy vọng cuối cùng, hy vọng được sống. Hắn giành những sức lực cuối cùng cố gắng giúp Cổ Nguyệt Hà vung đao, cố gắng triệu hoán linh khí… Và rồi những cố gắng cuối cùng của hắn đã được hồi đáp. Phượng Chủy đao không đủ dài nhưng từ bên trong nó huyễn hóa ra một ánh đao màu xanh. Đạo ánh sáng này phá vỡ trời xanh, xé rách hư không, dễ dàng cắt nát tất cả những vật mà nó tiếp xúc. Nó dễ dàng cắt đi khuỷu tay, bả vai rồi xuyên thẳng vào bộ ngực của Công Thâu Thiên!
Phốc!
Công Thâu Thiên đã bị một đao chia làm hai nửa!
- Công Thâu Thiên đã chết rồi ư?
Trầm Côn rung động nhảy lên, chỉ thấy Công Thâu Thiên từ vai trái đến eo phải, bị cắt thành hai nửa thật chỉnh tề! Mà một giây sau một luồng linh khí cuồng bạo ào ạt tràn vào cơ thể Trầm Côn. Đầu tiên là chữa trị hết vết thương trên người hắn sau đó linh khí tràn vào cơ thể hắn càng ngày càng nhiều suýt nữa làm cho hắn chống đỡ không nổi mà bạo liệt!
Trầm Côn hiểu đây là tác dụng của Liệt Nguyên sát trận. Công Thâu Thiên vừa chết, toàn bộ linh khí Tử Nguyên đỉnh phong trên người hắn bị Trầm Côn hấp thu, có điều hắn vẫn không rõ Công Thâu Thiên tại sao lại dễ dàng chết như thế? "Bần tăng không phải là A Phúc, không có cái loại vận may *** chó chỉ cần nhổ một ngụm nước miếng cũng có thể giết địch a!"
- Khuynh thế nhất đao!
Cổ Nguyệt Hà cười hì hì nói:
- Lão đại đừng sững sờ nữa người còn không nhớ ra thuộc tính của Bất Sắc vũ hồn sao?
Khuynh thế nhất đao là một loại tuyệt chiêu có xác suất rất thấp nhưng nếu phát động được, nó có thể diệt sạch hết thảy đao pháp, tru diệt hết thảy đối thủ phàm trần… Người thật may mắn một đao có xác xuất thấp như "Khuynh thế nhất đao" mà lại có thể xuất ra!
- #%$^^
Trầm Côn chợt hiểu ra, mình đúng là may mắn lớn, xuất ra một đao xác suất gần bằng không Khuynh thế nhất đao!
- Nhưng là…
Trầm Côn khó có thể tin nói:
- Trùng hợp vậy sao?
- Trùng hợp sao?
Cổ Nguyệt Hà thần thần bí bí cười, chui vào U Minh hồn phủ, mà ở nơi xa, A La rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng lạnh lùng nhìn Cổ Nguyệt Hà biến mất, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng:
- Thật sự là trùng hợp sao?
Dĩ nhiên nàng cũng không có tâm tư nghiên cứu việc Khuynh thế nhất đao làm thế nào phát động được.. Nàng đi đến chỗ Trầm Côn nắm tay hắn nói:
- Đi mau, ngươi phải tìm địa phương nào đó để lập tức tấn cấp!
- Tại sao?
Trầm Côn từ khi Khuynh thế nhất đao xuất ra vẫn ngẩn ngơ chưa tỉnh lại được.
- Nhìn lại linh khí trong cơ thể của ngươi đi.
A La lạnh lùng nói:
- Trầm tiên sinh, ngươi đã hút khô một Tử Nguyên vũ tông, tất cả linh khí đều ở trong thân thể của ngươi. Nếu ngươi không lập tức tấn cấp, ngươi có thể bị bạo thể mà chết đó