Vũ Toái Hư Không

Chương 212: Thần côn thiên thành

- Trầm Phù Đồ.
Bắc Địa vương lại nổi thêm mấy cái gân xanh trên trán, hắn chẳng buồn quan tâm một con khỉ béo đang làm trò cười cho thiên hạ, chỉ vào Trầm Phù Đồ nói:
- Con khỉ này là ở đâu ra? Ngươi và ta tuy rằng đối địch, nhưng ta vẫn kính trọng Trầm gia, nhưng các ngươi lại kiếm cho ta một con khỉ béo... Đây chính là thủ đoạn nghênh địch của Trầm gia các ngươi sao? Nếu là đúng, Triệu Húc ta từ nay về sau khinh bỉ Trầm gia.
Trầm Phù Đồ á khẩu, hắn cũng không biết ở đâu mọc ra một con khỉ ngu.
- Vì sao không nói gì nữa?
Bắc Địa vương tiếp tục tức giận chửi:
- Bắc Địa vương Triệu Húc ta cả đời xuất chiến tám mươi lần, đã thắng, đã bại, đã bị kẻ địch dẫm chân lên. Thế nhưng chưa từng có người nào dám ở trên chiến trường tụt quần xỉ nhục bản vương... Ai ôi.
Lời nói đến một nửa, Bắc Địa vương đột nhiên ôm sau đầu, quay đầu nhìn lại, Bất Sắc không ngờ lại đang ngồi trên cổ hắn một cách thần kỳ. Hơn nữa con khỉ chết tiệt này không biết kiếm ở đâu ra một cái chùy gỗ, giống như gõ mõ mà nhằm vào đầu Bắc Địa vương gõ Cộc, cộc, cộc đúng ba lần.
- A di đà phật. Sắc tức thị không, không tức thị sắc. Bất Sắc chính là Bất Sắc, sắc chính là sắc...
Vừa gõ đầu, Bất Sắc lại còn vừa niệm những thứ mà ai cũng không hiểu.
Dáng vẻ ngây thơ khả ái này khiến mọi người cười rống lên, nhưng mà Bắc Địa vương sắc mặt lại biến đổi, Yến Nan Quy ở một bên xem náo nhiệt cũng từ từ đứng lên.
Ngay từ đầu, Bắc Địa Vương chỉ coi con khỉ này giống như thằng hề. Thế nhưng...Thằng hề có bản lĩnh cưỡi trên cổ Bắc Địa vương, rồi gõ mấy cái xong mới bị Hồng Nguyên vũ tông đỉnh phong Bắc Địa vương phát hiện sao?
Con khỉ này tuyệt không đơn giản.
Hất đầu ném con khỉ ra ngoài hơn mười thước, Bắc Địa vương giơ kiếm ngang ngực, lạnh lùng nói:
- Con khỉ kia, ngươi là tới ra mặt cho Trầm gia?
Nhếch miệng cười, mang theo khuôn mặt béo múp, hầu tử gật đầu.
- Bần tăng chính là khỉ do Trầm gia nuôi.
- Đã như vậy thì nhào vô đi.
Bắc Địa vương thủ thế mời Bất Sắc tấn công.
- Không ngờ Trầm gia còn nuôi một con khỉ cường đại như ngươi. Nào, hai ta trao đổi mấy chiêu.
- Không vội, không vội.
Con khỉ thò ra một cánh tay béo ú, lắc lắc.
- Ngã Phật từ bi, không thấy đao binh. Cho nên bần tăng sẽ không cùng ngươi chính diện đánh một trận... Ngươi muốn đánh, chi bằng đấu văn, đánh cược một phen, thế nào?
- Đánh cược? Cược thế nào?
- Bần tăng muốn cược, là kiếm của ngươi mạnh hay là mạng bần tăng dày.
Hầu tử chỉ vào dưới chân mình.
- Bần tăng đứng ở đây, để ngươi chém ba kiếm. Trong vòng ba kiếm ngươi có thể làm bần tăng thấy máu, bần tăng thua. Nhưng sau ba kiếm mà không thể làm tổn thương bần tăng, vậy thì mời thí chủ rời khỏi Tân Nguyệt thành, ở ngoài thành đóng cửa cẩn thận.
Ba kiếm?
Đoàn người bất đầu xôn xao, con khỉ này khẩu khí cũng quá lớn rồi. Không nhìn thấy Thiết hòa thượng lúc nãy sao, người ta là chuyên môn tu luyện phòng ngự, kết quả vẫn bị Bắc Địa vương hai chiêu phế bỏ. Chỉ bằng một con khỉ như ngươi, lại dám tiếp ba kiếm của Bắc Địa vương?
Đây chính là ba kiếm chân chân thực thực, đứng không thể tránh né.
- Bản vương không ăn hiếp trẻ con.
Bắc Địa vương lắc đầu từ chối, hắn cảm thấy điều kiện này đối với mình quá có lợi, sau khi tiếp nhận sẽ bị người chê cười.
- Không ăn hiếp trẻ con? Thiện tai, thiện tai.
Bất Sắc đột nhiên phật quang đầy mặt, vui sướng nói:

- Câu này của ngươi, có phải là phương thức biểu đạt của cao nhân, ý nói ngươi không dám cá, trực tiếp đầu hàng?
- Ngươi.
Bắc Địa vương khóe miệng giật giật, cười lạnh nói:
- Cũng được nếu ngươi đã muốn tìm chết, bản vương sẽ thành toàn cho ngươi... Đứng im đấy, kiếm thứ nhất tới đây.
Vừa nói, hắn tiện tay chém một phát vào đầu Bất Sắc.
Bắc Địa vương là một người như vậy, trước khi khai chiến hắn có thể đồng tình với đối thủ, có thể cho đối thủ một con đường sống, nhưng một khi ra tay, hắn nhất định toàn lực ứng phó. Hơn nữa vừa rồi còn có kinh nghiệm bị Thiết hòa thượng ngạnh tiếp một kiếm, kiếm này của hắn đã vận đủ linh khí Hồng Nguyên đỉnh phong, ngầm ẩn chứa băng tuyết kiếm ý chưa thành thục, khí thế phải nhất định chém đứt đầu khỉ của Bất Sắc.
Mà Bất Sắc lại cười ngây ngô mà nhìn.
Keng.
Mũi kiếm chém vào cổ Bất Sắc, giống như chém vào một cái cột sắt, ánh lửa lập lòe.
- Thí chủ, còn hai kiếm nữa.
Bất Sắc chắp tay trước ngực thở dài, một cọng lông trên cổ cũng không bị chém đứt.
- Con khỉ quả lợi hại.
Sắc mặt Bắc Địa vương trầm xuống, hắn đi vòng quanh Bất Sắc hai vòng, tỉ mỉ quan san một hồi rồi sau đó quát lạnh:
- Kiếm thứ hai, lấy tim của ngươi.
Nói xong, mũi kiếm đâm hướng ngực của Bất Sắc.
Một kiếm này đâm ra, nhiệt độ xung quanh liền gảm xuống vài phần, nơi mũi kiếm đi qua không khí bị ép trở thành tuyết trắng. Hiển nhiên, Bắc Địa vương đã thêm lực lượng vũ hồn của mình vào kiếm thứ hai, Băng Phong Tam Xích.
Mũi kiếm đâm trúng Bất Sắc, nhưng ly kỳ chính là.... Trên người Bất Sắc cũng không có kết băng, trái lại thanh quang chợt lóe, làm gẫy kiếm của Bắc Địa vương.
- Thí chủ, chỉ còn lại một kiếm thôi...
Bất Sắc nhắc nhỏ.
Con khỉ này có thể chống lại hai kiếm, chẳng lẽ đã tu luyện môn công phu hoành luyện nào đó, hơn nữa luyện đến trình độ kim cương bất hoại thể.
LIên tục hai kiếm không được gì, Bắc Địa vương bắt đầu chần chừ.
Ánh mắt của hắn nhìn vài vòng trên người Bất Sắc, bỗng nhiên nhìn vào hàng của Bất Sắc. Lòng nghĩ, phàm là tu luyện hoành luyện công phu, trên người đều có một chỗ hiểm, mà tuyệt đại đa số chỗ hiểm đều ở trên hàng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nghĩ như vậy, Bắc Địa Vương không khỏi nhìn thêm mấy lần chỗ kín của Bất Sắc. Bất Sắc còn chưa mặc vào quần cộc màu đỏ, cho nên Bắc Địa vương nhìn thấy... Không tệ, con khỉ này vốn liếng cũng khá.
Được, nếu con khỉ này tu luyện hoành luyện công phu, vậy chỗ hiểm của hắn phân nửa là ở trên hàng của hắn rồi. Muốn đánh bại hắn, cũng chỉ có đánh vào hàng của hắn thôi.
Nghĩ tới đây, Bắc Địa vương nhấc kiếm đâm về phía trước.
- Cẩn thận đấy, kiếm thứ ba tới đây.
Hô.
Mang theo trận gió mãnh liệt, mũi kiếm nháy mắt đâm tới hàng của Bất Sắc.
Nhìn thấy cảnh này, các tân khách không khỏi kinh hô lên, quá độc ác rồi. Đây rõ ràng là muốn con khỉ này tuyệt tử tuyệt tôn mà.
Mấy người đã không đành lòng mà nhắm mắt lại...
Nhưng vào lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng Rắc vang lên, các tân khách trợn mắt nhìn, chỉ thấy Bất Sắc bình yên vô sự, mà Bắc Địa Vương...
Bắc Địa Vương trong tay cầm lấy một chuôi kiếm, ngơ ngác sững sờ.
Hóa ra chính lúc đâm trúng hàng của Bất Sắc, đoạn kiếm của Bắc Địa vương lần thứ hai bị Bất Sắc làm gãy, chỉ còn lại mỗi một cái chuôi nằm trong tay.

- Điều này sao có thể?
Hồi lâu sau, Bắc Địa Vương khó có thể tin lắc lắc chuôi kiếm của mình.
- Của ta là thần kiếm dùng băng tuyết vạn năm đúc thành, tại sao, tại sao lại bị ngươi làm gẫy? Ngươi rốt cuộc là dùng công phu gì thế?
Bất Sắc hô to một tiếng Phật hiệu, cười mà không nói.
- Ài
Bắc Địa vương thở dài, vứt chuôi kiếm đi nói:
- Ta thua, đồng ý thua cược, lập tức sẽ đi khỏi Tân Nguyệt thành. Nhưng mà con khỉ ngươi nói rõ cho ta, ngươi dùng công phu gì thế. Thậm chí có... công hiệu như vậy?
Nghe Bắc Địa Vương hỏi như vậy, tất cả nam nhân cùng nữ nhân đều nhìn thẳng vào Bất Sắc, bọn họ đều muốn biết đây rốt cục là công phu gì. Không ngờ có thể làm cho hàng của hắn chống lại thần kiếm vạn năm, hơn nữa còn làm hỏng nó?
- Bần tăng chưa hề luyện qua công phu gì cả...
Hướng về phía đoàn người đang kinh ngạc và ngưỡng mộ mỉm cười, Bất Sắc ưu nhã như Phật tổ niêm hoa.
- Thần kiếm bị gãy là bởi vì bần tăng tư bản hơn người, thần côn thiên thành.
...
Đến Trầm Côn ở một nơi bí mật gần đó cũng cười đau bung.
Chó má thần côn thiên thành a.
Bất Sắc sở dĩ có thể ngạnh kháng Bắc Địa Vương tam kiếm, hoàn toàn là bởi vì thành phần đặc thù của nó. Phải biết rằng, Bất Sắc bao gồm hài cốt của Thích Già Bồ Đề, Ngũ Sắc thạch, cùng với Thanh Long đao tam kiện bảo vật, nhất là Thanh Long đao, binh khí của võ thần Quan Vân Trường, nó không chỉ mang tới thân thể cường hãn còn mang đến cho Bất Sắc lực lượng sắc bén vô kiên bất tồi.
Có thể nói, chỉ cần Bất Sắc đồng ý, thân thể của nó mỗi một bộ vị đều có thể bắn ra lông mao, có thể so sánh với bất cứ binh khí nào trong truyền thuyết.
- Bất Sắc cũng quá hồ đồ rồi.
Bất Sắc toàn thắng, A La lại xấu hổ quay đầu đi, đỏ mặt nói:
- Lại dám dùng chỗ đó để đánh gãy binh khí của Bắc Địa vương. Trầm Côn, ngươi dạy học sinh như thế sao? Hừ, đồ tôn của ta bị ngươi làm hỏng rồi.
- Yên nào, yên nào.
Đệ tử phát uy, tâm tình Trầm Côn cực tốt.
- Chiêu này không phải ta dạy, đừng có vu oan ta.
Lườm Trầm Côn một cái, A La nghiêm mặt nói:
- Được rồi, nghiêm chỉnh mà nói Bất Sắc đã có bản lĩnh Hóa đao. Ngày mai ta truyền cho ngươi một bộ công pháp nhân binh hợp nhất, ngươi và Bất Sắc liên thủ luyện.
- Nhân binh hợp nhất?
Mắt híp của Trầm Côn sáng lên.
- Cái gọi là nhân binh hợp nhất, chính là để Bất Sắc hóa thành binh khí. Ngươi có thể sử dụng sự sắc bén của Bất Sắc, hơn nữa Âm Dương Thái Cực Đồ võ cách của ngươi tuyệt đối có thể luyện ra một môn công phu lợi hại.
Thấp giọng giải thích vài câu, A La ước ao nói:
- Tên tặc hòa thượng ngươi vận khí thật tốt, không ngờ chiếm được một con khỉ do Thanh Long đao biến thành... Thanh Long Yển Nguyệt Đao a, thần binh số một số hai trong tam quốc loạn thế, tay cầm đao này thì phóng mắt Cửu Châu cũng chỉ còn có mấy người có thể có binh khí hơn ngươi.
- Mấy người?
Trầm Côn lắp bắp nói:
- Mỹ nữ, ý của ngươi là... Còn có vài binh khí... mạnh hơn so với Thanh Long đao?
- Đương nhiên.
A La thản nhiên nói:
- Không cần nói đến ai khác, chỉ nói tam quốc loạn thế, thiết kích của Lữ ôn hầu tuyệt không dưới Thanh Long đao, thậm chí so với Thanh Long đao còn mạnh hơn.
Trầm Côn không có gì để nói, ngựa Xích Thố, Phương Thiên Họa Kích, võ uy của tên kia đã từng danh chấn một thời đại, thiết kích của hắn lại là mạnh nhất trong thời đại đó, cái thiết kích đó so với Thanh Long đao còn mạnh hơn. Trầm Côn tâm phục khẩu phục.
Thiết Kích Ôn Hầu.
Ôn Hầu Thiết Kích.
Tặc tặc lưỡi, Trầm Côn đột nhiêm cảm thấy có chút tiếc nuối, đáng tiếc mình sinh ra thời đại võ học mai một, không thể tận mắt nhìn thấy cái thiết kích mạnh nhất trong truyền thuyết đó.
Đúng lúc Trầm Côn đang suy nghĩ, Bắc Địa vương đã quăng kiếm chịu thua, Yến Sơn Hầu đi vào trong sân.
- Thế thì đến phiên tiểu hầu tới lĩnh giáo thủ đoạn của Trầm gia.
Yến Nan Quy xòe tay ra, cười nói:
- Khi vào thành, binh khí của tiểu hầu đã giao cho Thiết đại sư bảo quản, hôm nay hai bên đối địch, kính xin Trầm gia gia chủ trả lại cho tiểu hầu...Đó là một thanh trường kích, thiết kích, Phương Thiên Họa Kích.