Mưa tuyết ba ngày cuối cùng cũng ngừng lại, cách Trầm gia sơn trang về phía đông nam một trăm năm mươi dặm, một ngọn núi lớn bị tuyết đọng bao trùm, đi trên đó cơ hồ cả nửa thân mình đều có thể chìm vào trong tuyết
Chân đạp lên tấm ván trượt tuyết chế từ vỏ cây, Trầm Côn mặc một cái áo bông thật dày, lưng mang theo bao lương thực đủ dùng trong vài ngày, cúi người về phía trước trượt lên lớp tuyết, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, phía sau hắn để lại hai vệt dài nhìn không thấy điểm cuối...
Trầm Côn vừa trượt tuyết vừa chửi đổng.
Hắn xuất hiện ở đây đương nhiên là muốn đi Lan Vân Sơn tìm kiếm linh hồn cường giả, nhưng cái con mợ thời tiết dở hơi này, ba ngày ba đêm mưa tuyết liên tục, nếu không phải bần tăng nhanh trí nghĩ ra ván trượt tuyết thì chắc đã chết cóng trên đường...
Đúng rồi!
Ngươi nói trình độ giao thông của Cửu Châu đại lục lạc hậu như vậy, nếu như bần tăng mở một cửa hàng bán ván trượt tuyết, không phải có thể kiếm một đống tiền lớn sao?
Vừa mở quán bán ván trượt tuyết, vừa khai phá thắng cảnh du lịch, oa oa, ý tưởng không tồi...
Thôi!
Lại lan man nữa rồi!
Trầm Côn đánh bộp lên trán một cái, nhớ tới chuyện quan trọng hơn cần làm.
Chuyện trọng yếu trước mắt đương nhiên là mau chóng nắm giữ võ công lưu lại từ kiếp trước.
Cửu Châu Trầm Côn là một thiên tài võ đạo, võ công gì đã tu luyện qua cũng đều tiến triển rất nhanh, vậy suy luận theo lẽ thường thì chiêu thức võ công hắn lưu lại không có mấy trăm bộ cũng phải đến mấy chục bộ chứ?
Sai bét!
Đích thực Cửu Châu Trầm Côn có năng lực tu luyện bất kỳ võ công nào, có điều trong mắt tiểu tử này, trong hàng nghìn hàng vạn võ công hắn chỉ luyện mỗi kiếm pháp, hơn nữa còn luyện một mạch mười mấy năm, võ công khác không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái! Tu luyện tới cuối cùng, kiếm pháp Cửu Châu Trầm Côn thậm chí đã siêu thoát khỏi chiêu thức sách vở, đơn giản hoá thoát thai thành ba chiêu "Kiếm ý" !
Tin tưởng thân mình, tuy nghìn người chỉ, ta nhất quyết không quay đầu!
Hy sinh vì nghĩa, dù cho muôn đời bêu danh, ta cũng dứt khoát cam lòng!
Đây là hai chiêu kiếm ý đầu tiên Cửu Châu Trầm Côn lưu lại, Vô hồi kiếm, Bất hối kiếm, khí thế thật cũng không tệ, có điều bần tăng nghĩ đến nát óc cũng không hiểu nổi, chỉ với hai câu *** chó này làm sao có thể chuyển hóa thành kiếm pháp cường đại đây?
Còn có chiêu thứ ba mới thật là điên đầu!
Hồng trần luyện ngục, duy độc mình ta, dục hỏa! Trùng sinh! Đại niết bàn!
Ngươi nói những lời này thì có liên quan chóa gì đến kiếm pháp?
Dù sao bần tăng cũng xem không hiểu, quên đi, quên đi, kiếm pháp Cửu Châu Trầm Côn lưu lại quá cao thâm, chỉ với trình độ như bần tăng hoàn toàn không thẩm thấu nổi nhữg kiến thức cao siêu đấy a!
Tóm lại, trước mắt bần tăng chỉ biết mỗi một chiêu: Liệt Sơn băng!
Chính là chiêu học trộm được từ Trầm Trọng...
...
Chạng vạng tối, Trầm Côn cuối cùng mới lê thân đến tòa núi lớn, đặt chân lên mỏ quặng bạc Lan Vân Sơn.
Thình thịch! Thình thịch!
Còn chưa tới gần mỏ quặng, tim tạng hắn đã nhịn không được nhảy lên.
Đây là 《 Hồn kinh 》 nhắc nhở hắn, đúng vậy, gần đây chắc chắn có một linh hồn cường đại!
Trầm Côn khẽ chớp mắt, dáo dác tìm kiếm xung quanh...
Chỉ thấy Lan Vân Sơn được tạo thành bởi hai ngọn núi cùng một sơn cốc, mỏ quặng nằm rải ở bên trong sơn cốc đó, trải qua ba ngày ba đêm mưa tuyết, cổng vào sơn cốc đã dồn ứ đầy tuyết đọng, chỉ thấy mỗi cây cầu nói liền hai ngọn núi.
Lấy cây cầu này làm trục giữa, một bên là nhà gỗ làm chỗ ở cho thợ mỏ, từng đạo khói bếp từ đây bay lên nghi ngút, sườn bên cạnh là nhà ngói làm chỗ ở cho cảnh vệ bảo vệ khu mỏ, thỉnh thoảng lại truyền ra một hai tiếng sát phạt bài bạc, mà ngay ở mặt sau dãy nhà ngói là một mô đất trụi lủi, nhìn từ xa như là một con rùa lớn màu đỏ.
Càng kỳ lạ hơn chính là: Sau ba ngày ba đêm mưa tuyết nhưng trên mặt mô đất không hề có tuyết đọng,bùn đất bảy tám thước xung quanh đó lại đỏ tươi như máu, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra máu tươi!
Thình thịch! Thình thịch!
Tim Trầm Côn đập càng nhanh hơn, chính là nơi này, đây là phù ma mộ phần chôn cất linh hồn cường giả!
"Có ai không? Ta là Trầm Côn, phụng mệnh Thiết trưởng lão đến thị sát mỏ bạc!" Xác định chính xác vị trí phù ma mộ phần, Trầm Côn kích động sải vội bước chân, lấy ra lệnh bài gia tộc Thiết hòa thượng đưa cho cầm trong tay.
"Ai a, hô to gọi nhỏ làm gì đấy, không sợ khiến cho tuyết lở sao?"
Một tên cảnh vệ từ trong phòng nhô đầu ra, vẻ mặt rất không thoải mái, song khi hắn thấy rõ bộ dáng Trầm Côn liền nhất thời mặt cắt không còn chút máu, "Ngươi, sao ngươi lại tới đây? Trời ạ, ngươi còn có lệnh bài trưởng lão gia tộc! ?"
"Lão huynh ngươi nói gì vậy, nơi này là mỏ quặng của Trầm gia, ta vì sao không thể tới được?" Trầm Côn cười hì hì bước tới.
"Ngươi đương nhiên không thể tới, không, ngươi có thể tới, không... Trời ạ, ngươi buông tha ta đi!" Cảnh vệ bỗng nhiên xoay người bỏ chạy, hắn thậm chí còn không có thời gian mang giầy, để chân trần giẫm lên băng tuyết vọt vào trong quặng mỏ: "Không tốt, không tốt, Trầm Côn đến đây!"
Bần tăng không phải là quái thú ăn thịt người, ngươi chạy cái gì chứ?
Trầm Côn trợn tròn hai mắt nhìn.
"Không tốt, đại thiếu gia đến đây, làm sao bây giờ?"
"Đừng hoảng hốt, Trầm Côn chỉ là một tên nhu nhược, mấy ngày trước còn bị Nhị thiếu gia làm nhục ở Phù Đồ tháp đấy thôi! Cho dù hắn biết nơi này đang làm gì thì cũng đã sao chứ? Các huynh đệ mau thu dọn rồi theo ta đi ngăn chặn Trầm Côn!"
"Không thể đi, Trầm Côn cho dù có nhu nhược thì cũng là Bạch Nguyên Vũ tông a, bằng chúng ta sao có thể ngăn cản hắn được?"
"Ngăn không được cũng phải ngăn, ngươi muốn cho Trầm Côn biết chúng ta đang làm gì, sau đó bẩm báo cho trưởng lão gia tộc sao?"
Theo tiếng hô của cảnh vệ, đột nhiên trong sơn cốc nhốn nháo cả lên, trong nhà ngói chạy ra mấy chục tên cảnh vệ, từ nhà gỗ chạy ra mấy trăm tên thợ mỏ, sau đó, đám cảnh vệ mặc trọng giáp, lấy thuẫn cùng đao kiếm, đám thợ mỏ cũng vơ lấy cuốc xẻng, lập tức ngăn Trầm Côn đang ở trên cầu lại. Nguồn: https://truyenfull.vn
Không khí có phần quỷ dị.
"Các lão huynh, trong quặng mỏ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ư?" Trầm Côn nghiêng đầu hỏi.
"Không, không ngoài ý muốn, Lan Vân Sơn quặng mỏ rất tốt!" Một tên cảnh vệ chột dạ hô to.
"Không ngoài ý muốn? Lão huynh, ta không phải là đứa con nít ba tuổi đâu nhé, cứ nhìn bộ dáng các ngươi..." Trầm Côn chỉ trỏ vào binh khí bọn họ: "Ta chỉ là kẻ nổi tiếng nhu nhược, nếu các ngươi không làm chuyện gì trái lương tâm sao lại phải sợ hãi đến thế?"
"Đây, đây là..." Tên cảnh vệ khẽ cắn môi, giơ binh khí lên uy hiếp nói: "Cho dù có ngoài ý muốn cũng không tới phiên kẻ nhu nhược như ngươi để ý, Trầm Côn, Lan Vân Sơn không phải chỗ ngươi nên tới, lập tức cút đi cho ta!"
"Lời này của lão huynh nói không đúng rồi, ta chính là người thừa kế Trầm gia, dựa vào cái gì lại không thể tới quặng mỏ của nhà mình?"
Nói xong, Trầm Côn cười hì hì đi tới bên người tên cảnh vệ, một tay ôm lấy bờ vai của hắn, một tay thuận thế cướp đi tấm thuẫn trong tay.
Tên cảnh vệ vừa định phản kháng...
Băng!
Trầm Côn bóp nát tấm chắn thành sắt vụn, vo lại thành một quả cầu sắt, ném xuống chân cảnh vệ. Mủi chân gảy thiết cầu, hắn cười cười: "Ai nha, xin lỗi, không cẩn thận phá hủy mất thiết thuẫn của lão huynh, này... Tính công phí, ta sẽ chi trả cho ngươi, được không?"
Tí tách!
Mùa đông lạnh lẽo thế nhưng sau gáy tên cảnh vệ lại lấm tấm một tầng mồ hôi lạnh, nhỏ xuống trọng giáp phát ra từng tiếng thanh thúy.
Trời ạ! Không phải đều nói Trầm Côn là một tên nhu nhược sao? Nhưng ngươi xem xem, kẻ nhu nhược có thể tùy tay bóp nát thiết thuẫn sao, có thể đe dọa mấy chục tên cảnh vệ được vũ trang đầy đủ sao?
"Đại thiếu gia, ta sai rồi, ta không nên chửi..."
Vẻ mặt cảnh vệ cầu xin quỳ xuống, "Ta cầu xin ngươi chớ vào có được không? Ta không dám nói cho ngươi biết tình hình thực tế, chỉ có thể nói một câu thật lòng: Ngươi, nếu ngươi đi vào, chúng ta đều phải rơi đầu a, tháng trước ta mới làm cha, xem như thay mặt đứa nhỏ, ta cầu xin ngươi..."
Rốt cuộc quặng mỏ làm sao vậy, bần tăng liếc mắt nhìn một cái mà đã làm hại mấy trăm người cùng rơi đầu sao! ?
Trầm Côn lại ép hỏi vài câu, song đám cảnh vệ sống chết cũng không chịu nói thêm nửa lời, cuối cùng thật sự chịu không nổi áp lực của Trầm Côn, ánh mắt bọn họ đều hướng tới chỗ sâu nhất trong mỏ quặng...