Vũ Toái Hư Không

Chương 141: Thú tôn hàng lâm

Tố Tâm tận lực duy trì thần sắc bình tĩnh, nhưng ánh mắt của bà ta lại thay đổi. Cửu Châu sử ký, chuyện yêu thú Đại Triệu năm Khang Nguyên thứ hai muoi ba, Yêu Hồ Tố Tâm làm loạn vương triều Đại Triệu, Triệu vương sai thống soái ngự thú quân - Lý Mục xuất chinh, một ngày đại chiến, mười vạn yêu thú tan tác, Tố Tâm bị Lý Mục phong ấn tại bờ Đông Hải, mặc dù cuối cùng cũng thoát khốn, mặc dù Lý Mục chết trận, nhưng đài Thú tôn vẫn còn, Tố Tâm cả đời cũng không dám bước vào Cửu Châu nửa bước.
Nghe thấy thanh âm mang vẻ cổ xưa này, Tố Tâm tựa hồ nhớ về tới một ngàn năm trăm năm trước, trong đại sơn mênh mông đó.
Ngày hôm đó, mười vạn yêu thú hoành hành phương Bắc Đại Triệu , Tố Tâm đoạt được mão vua, khóc lớn trên đỉnh núi, đúng lúc này, thân ảnh mặc giáp đen quen thuộc đó xuất hiện ở sau lưng, một thanh quyền trượng, một bộ ngự thú thiên y, một con sư tử vàng làm tọa kỵ.
Sau đó thì sao?
Tố Tâm không muốn nghĩ đến, cũng không dám nghĩ đến! Bà ta chỉ biết là, chiến giáp màu đen đó khiến bà ta phải trốn trong Đông Hải một ngàn năm trăm năm! Một ngàn năm trăm năm không được lên Cửu Châu, cũng không dám về quê thăm mộ phụ mẫu, biết được mồng ba tháng chạp năm ngoái, đài Thú tôn bị hủy!
- Ngươi quay về rồi?
Đàn yêu thú đột nhiên giống như đứng hình, ngơ ngẩn nghe thanh âm này vang vọng, qua thật lâu, Tố Tâm mới cười cay đắng, nhẹ giọng hỏi:
- Một ngàn năm trăm năm không gặp, thanh âm của ngươi, vẫn như xưa!
- Thanh âm của ngươi cũng không thay đổi!
Một bóng người đầu trọc đi ra khỏi quân trận, tới giữa đàn yêu thú, nghìn vạn yêu thú, không ngờ lại hồn phi phách tán mà nhường đường, kinh khủng thất thố mà lạy chầu, dường như trên người có loại khí tức nào đó, khiến thiên hạ vạn thú không dám ghé mắt nhìn!
Đội ngũ nhân loại cũng ngớ người, chỉ có Phùng trưởng lão miễn cưỡng thanh tỉnh, lão dường như điên cuồng phát hiện ra, thiếu niên đầu trọc phát ra khí tức vô cùng hùng hồn, khiến vạn thú lùi bước này lại chính là Trầm Côn!
Càng điên cuồng chính là, Trầm Côn ngẩng đầu liếc Tố Tâm trên trời một cái, lạnh lùng nói:
- Ngươi biết, ngoại trừ Triệu vương, không ai có thể tại đỉnh đầu ta nói chuyện!
Hắn thực sự uy hiếp Tố Tâm sao?
Hắn muốn tìm chết à?
Tim của Phùng trưởng lão cũng sắp nổ tung rồi! Nhưng việc càng thêm bất khả tư nghị đã phát sinh! Chỉ thấy Tố Tâm bật cười, không ngờ lại hạ xuống đối diện Trầm Côn!
- Nếu như ngươi đã không thích, thế ta hạ xuống vậy!
Tố Tâm bật cười một tiếng, giống như một bé gái nhà hàng xóm.
- Một ngàn năm trăm năm không ặp, ngươi tại sao lại kiếm một thân hình hòa thượng vậy? Không biết ta ghét nhất là hòa thượng sao? Nhất là Huyết Phật năm đó, còn có Thích Ca Bồ Đề bây giờ!
- Chuyện năm đó, đừng nhắc lại nữa!
Trầm Côn lạnh lùng cắt ngang lời bà ta.
- Hôm nay ta chỉ hỏi ngươi một câu, nhất định phải giết hết mọi người ở đây mới chịu ngừng tay sao?
Tố Tâm nghiêng đầu, biểu tình rất đẹp đẽ.
- Đương nhiên không phải, chí ít, ta sẽ không ra tay với ngươi!
- Vậy những người này thì sao?
Trầm Côn chỉ ba nghìn kỵ binh của mình.
- Những người này, là binh mã của thân thể này của ta, cũng coi là binh mã của ta!
Tố Tâm nhìn cờ xí của ba nghìn kỵ binh, là Thanh Vân kỳ của Vô Ma Nhai!
- Đã là quân của ngươi.
Tố Tâm cao giọng.
- Bay đâu, chuẩn bị cho họ đủ lương thực và vàng bạc, tiễn bọn họ rời khỏi Đại Hoang Châu, cũng truyền lệnh xuống dưới, quân đội mang theo Thanh Vân kỳ, hết thảy không được chặn đường!

Nhìn chằm chằm con mắt của Trầm Côn một lúc lâu, đột nhiên thanh âm càng lớn.
- Ngoài ra, ta lấy danh nghĩa Vạn Yêu thành, đương chủ của Vạn Thú quyền trượng thề, khi còn sống, chỉ cần Thanh Vân kỳ không xuất hiện trong trận của quân địch ta, Tố Tâm ta, tuyệt không đối địch với Thanh Vân kỳ.
Trầm Côn hình như đã quá mệt mỏi, gật đầu, nở một nụ cười.
- Đa tạ!
- Giữa ta và ngươi, còn cần phải nói tiếng cảm ơn sao?
Tố Tâm thở dài sau đó nhường đường tạo ra một đại lộ cho Trầm Côn.
- Bảo trọng!
Trong vạn thú, Trầm Côn bước dài mà đi. Theo sau hắn, A La điều động quân đội, giống như một con rắn lớn xuyên qua tuyến phong tỏa của yêu thú, hơn nữa dọc đường đi còn phải nhận nước và thức ăn, cùng với vàng bạc châu báu. Cuối cùng, dưới sự yêu cầu của Ngọc tiên sinh, bọn chúng còn mang cả tro cốt của tổ tiên Vô Ma Nhai dâng lên, thuận tiện mang tới luôn mấy xe châu báu của Lăng Vân tông, để Trầm Côn mang đi tất. Thấy cảnh này, Phùng trưởng lão như trút được gánh nặng nở nụ cười.
- Đa tạ Tố Tâm đại nhân, đa tạ Tố Tâm đại nhân! Các đệ tử, lập tức chỉnh lý đội ngũ, buông vũ khí, theo ta đi!
Phùng gia đệ tử cũng thở phào, bọn chúng vứt bỏ vũ trang trên người, xếp thành một hàng, đi theo tới của thông đạo của yêu thú, nhưng đúng lúc bọn chúng muốn tiến vào thông đạo, yêu thú liền lấp kín đường vào, nhìn chằm chằm sáu bảy nghìn đệ tử Phùng gia.
- Tố Tâm đại nhân, người, người không phải đáp ứng thả chúng ta đi rồi à?
Phùng trưởng lão giơ tay lên nói.
Tố Tâm căn bản không để ý tới lão, nhưng một con thú mặt người thân sư tử ở bên cạnh trả lời:
- Ngươi nghe rõ ràng, nghĩa mẫu ta để cho chạy là Thanh Vân chiến kỳ của Vô Ma Nhai!
- Chúng ta cũng là Thanh Vân kỳ mà!
Hối hận vỗ trán đánh đốp, lão vừa mới nói, một đời vua một đời thần, lão đã đổi Thanh Vân kỳ của tổ tông truyền xuống thành quân kỳ chữ Phùng rồi.
- Lập tức đổi lại Thanh Vân kỳ, đổi mau, nhanh!
Phùng trưởng lão vội ra lệnh, một con yêu thú đẩy Phùng trưởng lão ra đất, tức giận nói:
- Lâm trận đổi cờ, ngươi coi chúng ta là dã thú ngu xuẩn sao?
- Không, không!
Phùng trưởng lão vội vàng nhìn đông ngó tây, đột nhiên thấy bóng lưng Trầm Côn, gọi:
- Trầm Côn, thiếu chủ, bọn ta cũng là Vô Ma Nhai nhất mạch, người không thể thấy chết không cứu chứ!
Các đệ tử khác cũng luống cuống, thấy người quen trong đội ngũ của Trầm Côn, bọn chúng thi nhau gọi:
- Hồng Tam, chúng ta là bằng hữu lâu năm, ngươi nói với Trầm Côn một tiếng, cho ta gia nhập đội ngũ với!
- Long nhị ca, huynh đừng đi, ta còn nợ huynh tiền mà, cầu huynh đó, nói với Trầm thiếu gia một tiếng, ta trả năm trăm lượng vẫn không được sao?
Nghe thấy tiếng kêu của chúng, Trầm Côn đi mà đầu không thèm ngoảnh lại, mà đệ tử Thanh Vân kỳ ở sau lưng hắn đột nhiên cảm thấy sảng khoái vô cùng, thoải mái vô cùng, vinh quang vô cùng!
- Vương lão thất, ngươi còn mặt mũi gọi ta một tiếng Hồng Tam bằng hữu sao? Trên tụ tướng đài, lúc ta theo Trầm thiếu gia, ngươi cười nhạo ta thế nào? Ai từng nói, ta chỉ là một con lừa bướng bỉnh, theo Trầm Côn chính là chết đi sống lại?
- Năm trăm lượng bạc mà đòi ta thương cảm ngươi à? Xin lỗi nhé, ta là binh sĩ của Trầm thiếu gia rồi, cái gì cũng thiếu, chỉ mỗi tiền là không thiếu!
- Lão huynh, thực sự xin lỗi nhé, ta không có cách nào giúp ngươi cả... Ai bảo ngươi lúc trước phản bội thiếu gia ta?
Đệ tử Trầm gia cười hô hô nghênh ngang mà đi. Mặc dù bọn họ cũng là tàn binh bại tướng được người khác tha chết, nhưng bọn họ còn có đường sống, còn có võ công bí tịch thượng đẳng nhất, khắp người vàng bạc châu báu, cùng với tương lai tươi sáng vô cùng, so với đám đệ tử Phùng gia đồi bại đang chờ chết, tư vị đó khó mà hình dung được.
Càng tươi đẹp hơn chính là, hôm nay bọn họ cầm Thanh Vân kỳ liền có thể sống sót, vậy ngày mai, bọn họ đối với Thanh Vân kỳ nhất định càng thêm mạnh mẽ, lực ngưng tụ của quân đội nhất định càng cao. Trơ mắt nhìn đệ tử Trầm gia đi xa, còn có Trầm Côn không thèm ngoảnh đầu lại, Phùng gia đệ tử khóc, cười, ngẩn người, phát điên, bọn chúng dường như bây giớ mới ý thức được câu nói của Trầm Côn - hối hận rồi, đừng tới xin ta!

---
Buổi sáng bốn ngày sau, biên giới Đại Hoang Châu và Triệu quốc, Long Cốt sơn. Đệ tử Trầm gia trông về phương Bắc, cát vàng nhuốm máu, còn có Đại Hoang Châu đổi tên thành Đại Hoang thành, hơn ba nghìn người thổn thức rất lâu. Trải qua ba ngày hành quân vội vã, bọn họ cuối cùng cũng ra khỏi phạm vi thế lực của yêu thú, nhưng tiếp theo nên đi đâu đây?
Triệu Lạc Trần, Ngọc tiên sinh, còn có Hùng đường chủ ở trên đỉnh núi khẩn cấp bàn bạc, nhưng Trầm Côn lại trốn trong một khe núi, mày chau mặt ủ triệu hồi hai vũ hồn của mình. Thân hình to lớn, vẻ mặt cương nghị, râu dài đến ngực, một thân khải giáp màu đen, đây chính là bộ dạng của Lý Mục, cũng rất có sự uy nghiêm của vạn thú chí tôn, chỉ là...
Hắn lại ngồi bên cạnh Vương Kiêu, mắt đờ đẫn, miệng chảy dãi, cười khúc khích nắm lấy cằm Vương Kiêu:
- Ca ca, ca ca!
Vương Kiêu bất đắc dĩ cười khổ:
- Làm sao bây giờ? Hắn là một thằng ngu!
Trầm Côn cũng đau đầu, liên tục vỗ trán.
- Vương lão huynh, ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, trời ơi là trời, không ngờ ta lại gọi về một vũ hồn ngu si!
Trận chiến Vô Ma Nhai hôm đó, Trầm Côn mặc dù lấy được linh hồn của Lý Mục, nhưng mà chỉ có sáu viên, viên thứ bảy đã bị Dạ Trung Hành lấy đi rồi. Linh hồn thiếu đi một phần, thần trí của Lý Mục tự nhiên chịu ảnh hưởng, hắn nhìn thì giống một đứa trẻ năm sáu tuổi, gọi Vương Kiêu là ca ca, đòi Trầm Côn cho bú sữa, gặp phải hồn xác thứ ba của Trầm Côn, hắn còn trèo lên chơi trò cưỡi ngựa.
Ông trời ơi, Trầm Côn tổng kết lại một chút, Lý Mục chỉ có dưới hai loại tình huống mới có thể đột nhiên thanh tỉnh!
Thứ nhất, thằng cha này đột nhiên động kinh, mơ hồ tỉnh lại, dưới loại tình huống này hắn bất cứ lúc nào cũng có khả năng lần thứ hai biến thành đứa trẻ ngốc!
Loại thứ hai, chính là gặp phải Tố Tâm, hoặc những nhiệm vụ trọng yếu phi thường khác, tiềm thức của Lý Mục bị tác động, mới có thể tạm thời thanh tỉnh! Mấy ngày trước giao tiếp với Tố Tâm, tự nhiên chính là Lý Mục, nhưng rời khỏi tầm nhìn của Tố Tâm, Lý Mục liền biến thành bộ dạng trẻ ngốc.
- Ca ca, bú sữa!
Lý Mục đột nhiên ôm lấy Minh Vương pháp tướng của Trầm Côn, mở to mồm, cắn trúng *** của Trầm Côn ( tự hiểu nhá :D ), sau đó hắn cười hô hô.
- Chụt, chụt, chụt, hô hô, chụt!
Trầm Côn ngực tê rần, cầu xin:
- Vương lão huynh...
- Đừng nhìn ta, ta cũng không có biện pháp!
Vương Kiêu ngửa mặt lên trời thở dài.
- Nếu muốn chữa cho Lý Mục khỏi, sợ rằng chỉ có đoạt lại viên Hải Thạch thứ bảy trong tay Dạ gia, trước lúc đó... Ngươi nhịn đi vậy!
- Nhịn?
Trầm Côn sắp sụp đổ rồi.
- Lão huynh, nếu như ngươi mỗi ngày bị một lão già hơn một nghìn năm trăm tuổi, ôm lấy người, ngoạm lấy ngực, ngươi, ngươi nhịn được không?
Vương Kiêu cười ha ha. Sau đó vẻ mặt của hắn trở nên trịnh trọng.
- Trầm Côn, Lăng Vân tông bị diệt rồi, bước tiếp theo ngươi chuẩn bị làm cái gì?
- Hùng đường chủ muốn ta đi Ngự thú sơn trang, xác minh đoạn dự ngôn của Thú tôn gì đó, nhưng ngươi nhìn Lý Mục...
Trầm Côn bất đắc dĩ lắc đầu.
- Bộ dạng này của hắn, cho dù ta mới lên người mình, có người chịu tin ta là Thú tôn Lý Mục sao?
- Dự ngôn?
Sắc mặt Vương Kiêu hơi đổi.
- Có phải một đoạn dự ngôn như thế này, khi yêu thú đi vào đại địa, máu tươi nhuộm đỏ hai con sông lớn, tướng quân đã mất nghìn năm, sẽ tái hiện nhân gian dưới sự dẫn dắt của rồng và gấu, lấy danh nghĩa vạn thú chí tôn...
- Ôi chà! Vương lão huynh vẫn còn nhớ ư?
Trầm Côn cười mỉa.
- Đúng, chính là một đoạn vớ vẩn như thế, hình như ở sau còn có một câu. Câu gì nhỉ?
Hắn coi Hùng đường chủ là một tên cuồng tín tôn giáo, một thằng thần kinh, cho nên cũng không nhớ nội dung chuẩn xác của dự ngôn.
- Thi hành chỉ ý của thần!
Vương Kiêu đột nhiên nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Đoạn < Thiên cơ dự ngôn. Thú tôn thiên > này, nội dung quan trọng nhất chính là câu cuối cùng, sau khi vạn thú chí tôn sống lại, sẽ thi hành chỉ ý của thần...