Sư quét rác từng nói qua, cảnh giới của "Hồn Kinh" chia làm chín tầng.
Tên của chín tầng cảnh giới này là lấy chín chữ chân ngôn của phật môn mật tông, phân biệt là, Linh! Phiêu! Thống! Hiệp! Giải! Tâm! Liệt! Tề! Thiện!
Trầm Côn ở Thiếu Lâm Tự lãng phí thời gian 20 năm, chỉ đem "Hồn Kinh tu luyện tới đệ nhất tầng, cảnh giới "Linh"!
............
Chữ chân ngôn "Linh" là do hai bộ phận tạo thành.
Bộ phận thứ nhất là thủ ấn của phật môn, gọi là Bất Động Minh Vương Ấn, bộ phận thứ hai là một đoạn chú ngữ phật môn, gọi là "Kim Cương Tát Đóa Tâm Chú"
Đem hai bộ phận này kết hợp lại, là có thể đem bản thân cùng thiên địa linh khí kết hợp lại cùng một chỗ, phát huy ra lực lượng thần bí nào đó......
"Bất Động Minh Vương Ấn, còn có Kim Cương Đóa Tâm Chú......"
Tốt, tốt lắm!
Nhờ có hai mươi năm bần tăng tự mình lăn lộn tại Thiếu Lâm Tự, học quá một ít mấy cái thứ phật giáo gì ấy, nếu không thật đúng là nhìn không hiểu ý tứ của hai bộ phận này rồi!
Công pháp đã có, vậy còn vũ hồn đâu?
Hai con ngươi nhỏ trong mắt Trầm Côn tìm kiếm bốn phía, muốn tìm một cái vũ hồn để lôi ra thí nghiệm......
Nhưng mà xung quanh đây làm quái gì có vũ hồn nào chứ!
Ngay lúc tâm lý của Trầm Côn cấp bách đến phát ngứa lên, hận không thể móc nó ra cắn một cái, thì Hắc Bá đẩy cửa tới.
"Hắc Bá, thương thế của nghĩa phụ ta như thế nào rồi?" Trầm Côn vội vã nghênh đón.
"Tánh mạng bảo vệ được nhưng mà vũ hồn của hắn thì......" Hắc Bá cuống quít lắc đầu, không đành lòng nói.
"Ngươi nói mau, rốt cuộc ra sao?" Trầm Côn mơ hồ có một dự cảm bất hảo.
"Ài, ta nói thiệt cho ngươi biết, nhưng ngươi cũng phải có tâm lý chuẩn bị a!" Hắc Bá thở dài, chậm rãi nói: "Mạng của Thiết trưởng lão được bảo vệ, nhưng mà ngực của hắn bị lợi kiếm đâm thủng, vũ hồn lại ở kế trái tim nên cũng bị hoảng sợ theo, do đó xuất hiện hiện tượng thoái hóa -------- vũ hồn thoái hóa, võ công của Thiết trưởng lão cũng sẽ suy giảm rất lớn, thậm chí, còn có khả năng mất đi toàn bộ võ công luôn a!
"Nghĩa phụ sẽ mất võ công ư?"
Trầm Côn tâm lý lộp cộp một cái, "Hắc Bá, vũ hồn bị hoảng sợ là có ý tứ gì? Vũ hồn mà cũng bị hoảng sợ nữa sao?"
"Sao lại không chứ, vũ hồn kỳ thực chính là linh hồn, chỉ cần là linh hồn, thì sẽ có tâm tình, có cảm tình, đương nhiên cũng sẽ bị người ta hù dọa a!"
Vừa nói, Hắc Bá vừa bất đắc dĩ thở dài, "Thiết hòa thượng đã tỉnh dậy, ngươi đi khuyên nhủ hắn đi! Ta sợ hắn chịu không nổi đả kích này, nhất thời nghĩ quẩn trong lòng......"
"Ta cũng nên đi gặp nghĩa phụ rồi!" Không đợi Hắc Bá nói xong, Trầm Côn đùng đùng bỏ chạy ra ngoài, Thiết hòa thượng là người thân nhất của hắn ở Cửu Châu đại lục, mà hòa thượng đó cũng vì mình mà liều chết đánh một trận, suýt nữa vứt bỏ cả tính mạng, một tiếng "nghĩa phụ" này, Trầm Côn là cam tâm tình nguyện gọi!
Mặt khác là vì......
Hắc hắc, sinh ý vũ hồn của bần tăng coi bộ phải khai trương rồi! Vũ hồn của nghĩa phụ bị hoảng sợ, đây không phải là cơ hội hoàn mỹ nhất để thí nghiệm "Hồn Kinh" hay sao?
A di đà phật, nghĩa phụ, để bần tăng tới chiếu cố vũ hồn của người một chút nha!
.................
Thiện phòng của Thiết hòa thượng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bất đồng với các hòa thượng tửu sắc khác, Thiết hòa thượng là rượu ngon trước mặt, cũng không quên mỹ sắc của một đỉnh cấp Hoa hòa thượng, từ đống bình rượu trong thiện phòng của hắn, còn có vài quyển xxx dưới giường lộ ra là có thể nhìn ra được.
Lúc này, Thiết hòa thượng mờ mịt nằm trên giường bệnh, bên cạnh có 4 nữ tử tuổi còn nhỏ đang khóc lóc hu hu, cả bốn thiếu nữ này không ngờ lại giống nhau như đúc, cư nhiên là tứ bào thai hiếm thấy!
"Ài......"
Mặc cho bốn nữ hài tử khóc lóc bên cạnh, Thiết hòa thượng mịt mờ nhìn lên nóc nhà. Hắn vừa mới từ trong miệng Hắc Bá biết được, vũ hồn của mình bởi vì hoảng sợ quá độ, đã thoái hóa rồi!
Bất đồng với vũ hồn mất đi của Trầm Côn, loại tình huống thoái hóa vũ hồn này, chẳng những sẽ mất đi lực chiến đấu cùng tốc độ tu luyện gia tăng của vũ hồn, thậm chí, còn có thể mất đi một thân võ công nữa!
Sái gia phải mất võ công rồi sao!?
Thiết hòa thượng hận không thể đem đầu đâm chết cho rồi! Nhưng mà bà mẹ nó, lão tử không thể chết được a, Trầm Côn vừa mới cùng Trầm phu nhân ký kết đại hạn một năm, lão tử mà chết, thì ai chiếu cố Trầm Côn đây, ai giúp Trầm Côn kháng trụ minh đao ám kiếm của Trầm phu nhân đây!?
Nhưng mà không chết, bản thân lại mất đi võ công, thật sự phải tiếp thụ sỉ nhục trở thành phế nhân sao!?
Thiết hòa thượng càng nghĩ càng phiền lòng, vỗ mạnh lên mép giường, nhìn về phía bốn nữ hài tử nổi giận mắng: "Bà mẹ nó, khóc cái gì mà khóc, sái gia không phải còn chưa chết sao?"
"Phu quân......" Bốn nữ hài tử lại còn khóc thảm hơn!
"Thôi, thôi!" Thiết hòa thượng cũng bị nước mắt làm mềm lòng rồi, thì thào gọi tên bốn thiếu nữ, "A Mai, A Lan, A Cúc, A Trúc...... Sái gia đã là một phế nhân rồi, không thể chiếu cố các ngươi được nữa, dưới giường còn một chút vàng bạc, đều là tiền rượu sái gia lấy từ trong tỉnh ra, các ngươi chia số vàng bạc đó, rồi rời khỏi Trầm gia đi!
"Phu quân, chúng ta không đi!" Bốn nữ hài tử nhào vào thân hình khổng lồ của Thiết hòa thượng.
"Không đi, bộ các ngươi muốn cùng sái gia đi chết sao?" Thiết hòa thượng cũng không nhịn được chảy xuống 2 dòng lệ anh hùng, "Mấy nha đầu ngốc, các ngươi không biết sao, vũ hồn của sái gia thoái hóa, mất đi võ công, nhất định sẽ cùng Trầm Côn bị Trầm phu nhân chỉnh đến chết, các ngươi lưu lại, cũng chỉ có một con đường chết mà thôi a!"
Trong phòng lại khóc thành một trận!
Trầm Côn đứng ở ngoài phòng nghe lén, một bên trợn trắng con mắt lên mà nhìn, hắn lần đầu tiên cảm thấy "muốn", Thiết hòa thượng không ngờ lại có tới bốn tiểu lão bà, hơn nữa cũng chỉ có 16 tuổi, đã vậy còn đặc biệt là 4 thiếu nữ 4 tứ bào thai xinh đẹp nữa chứ!
Hòa thượng này......
Ài...... cũng cùng là hòa thượng, tại sao bần tăng lại không có số đào hoa như vậy chứ?
Trầm Côn tự oán tự thán thở dài một cái, sau đó hắn lén lút mặc niệm linh tự châm ngôn của "Hồn Kinh" trong lòng......
Lần đầu tiên vận dụng lực lượng của "Hồn Kinh", Trầm Côn vô cùng cẩn thận, động tác phi thường chậm ----- Ngón trỏ cùng ngón giữa hai tay hắn vươn ra, tay phải nắm lấy lòng bàn tay trái, kết thành Bất Động Minh Vương Ấn, đồng thời, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong miệng mặc niệm chú văn Kim Cương Tát Đóa Tâm Chú rất nhanh......
Theo môi trên và dưới của Trầm Côn động, dần dần, sau lưng hắn cũng hiện ra một đoàn phật quang màu thanh lam.
Trong phật quang, mơ hồ hiện lên một pho tượng pháp tướng Bất Động Minh Vương, toàn thân hỏa quang, tay phải cầm trí tuệ kiếm, tay trái cầm kim cương khóa, song chưởng không hề gián đoạn chớp lên chớp xuống ở giữa, ngẫu nhiên biến hóa bày ra pháp tướng bốn tay, sáu tay, thậm chí là tám tay của Minh Vương!
"Nam vô tam mạn đa......"
Trầm Côn vừa đọc xong đoạn chú văn cuối cùng, đột nhiên, hắn cảm giác được thân thể của mình nổ tung ra, vỡ thành từng quang điểm, mà những quang điểm này lại phất phới tung bay trong không khí, rất nhanh, liền cùng với pháp tướng Bất Động Minh Vương hòa hợp thành một thể!
Giờ khắc này, Bất Động Minh Vương chính là Trầm Côn, Trầm Côn cũng chính là Bất Động Minh Vương!
Chậm rãi mở mắt ra......
Chuẩn xác mà nói, là mở hai mắt của Bất Động Minh Vương!
Chà!
Thế giới linh hồn quả nhiên là bất đồng.
Đầu tiên hai mắt Trầm Côn thấy được là thân hình của mình, cao tới ba trượng, cảm giác tràn ngập lực lượng nghiêm trang thần bí, động tay, ngẩng đầu, hơi thở của vạn vật chung quanh cũng đều theo đó mà vũ động.
Lại nhìn vào trong phòng, Thiết hòa thượng vẫn là Thiết hòa thượng, bốn thiếu nữ thì vẫn mang bộ dáng òa khóc huhu, mà ở bên trong thân hình của Thiết hòa thượng, Trầm Côn không ngờ lại thấy được một tiểu ô quy thân mang cương thiết giáp!
Tiểu ô quy này chỉ to cỡ lòng bàn tay, tứ chi cùng đầu đều thụt vào bên trong, ghé sát bên cạnh trái tim của Thiết hòa thượng, run rẩy không ngừng, tựa như một hài tử bị hoảng sợ vậy, len lén trốn trong mai rùa mà nghẹn ngào......
Đây là vũ hồn của nghĩa phụ sao?
"Hồn Kinh" quả nhiên hữu dụng, bần tăng không ngờ lại thấy được vũ hồn còn sống sờ sờ ra đấy, thật là vũ hồn còn sống sờ sờ a
__________________________
Chú thích:
-Minh đao ám kiếm: Đại khái là chơi xỏ đánh lén
-Tiểu ô quy: Rùa nhỏ
-Cương thiết giáp: giáp bằng sắt thép, ở đây ý bảo mai rùa bằng sắt thép.