Rừng rậm dày đặc, bóng cây trùng điệp, sương mù bao phủ cả một khoảng rừng, gió thu thổi tới khiến người ta cảm thấy lạnh cả người.
Tạ Minh Kim đang hướng ra bên ngoài rừng chạy hết tốc độ đột nhiên dừng lại.
Phía sau hắn chính là bảy người hầu của Tạ phủ, những người này đều là cô nhi được Tạ gia thu dưỡng từ nhỏ, hoặc là những hậu nhân của người hầu trước kia.
Nếu từ nhỏ phát hiện ra bọn họ là người có thiên phú tu luyện sẽ được phát cho công pháp để tu luyện. Chỉ là thành tựu cuối cùng của những người này đều rất giới hạn, có thể đạt tới thất tầng cũng là phi thường giỏi rồi.
Điều này cũng không phải là chỉ vì thiên phú hay công pháp tu luyện, mà còn vì tư nguyên có hạn, không có khả năng để cho bọn họ tập trung tu luyện.
Bất quá, thông qua phương pháp này bồi dưỡng ra người hầu, thì những người này đối với Tạ phủ sẽ tuyệt đối trung thành và tận tâm, có thể nói là một thế hệ tử sĩ sẵn sàng hi sinh vì Tạ gia. Việc này so với việc dùng tiền tài và quyền thế để mời chào thực khách vẫn khiến cho người ta yên tam a hơn.
Thấy Tạ Minh Kim dừng lại, người lớn tuổi nhất trong nhóm người hầu chừng bốn mươi tuổi tiến lên ôm quyền, nói:
- Đại thiếu gia, nơi này không thể ở lâu được, xin ngài tiếp tục đi mau.
Ánh mắt Tạ Minh Kim chớp động quang mang khác thường, hắn trầm giọng nói:
- Tạ Minh Tam, ngươi thành thật nói cho ta biết, phụ thân ta vì sao còn đi tới nơi đó?
Người hầu Tạ Minh Tam run run, cười khổ nói:
- Đại thiếu gia, nếu lão gia đã quyết định, ngài không nên để ý tới, mau chóng rời khỏi đây thôi.
Tạ Minh Kim căm tức liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:
- Nói như vậy, phụ thân cũng không phải là vì muốn mời chào tên kia, mà vì ngăn cản hai con Trường Tí Hạc cho nên mới tiếp tục ở lại?
Tạ Minh Tam im lăng, không nói một câu nào.
Tạ Minh Kim tức giận hừ một tiếng, xoay người định quay trở lại. Tạ Minh Tam vội vàng ngăn cản hắn, nói:
- Đại thiếu gia, không nên quay lại, nếu không bao nhiêu tâm huyết của lão gia sẽ mất hết.
Ánh mắt Tạ Minh Kim lóe lên một tia sát khí, nói:
- Tạ Minh Tam, ngươi là người hầu do phụ thân ta tự mình tuyển chọn, chẳng lẽ ngươi trơ mắt nhìn người đi chịu chết sao?
Tạ Minh Tam khẽ lắc đầu, hắn bình tĩnh đối mặt với Tạ Minh Kim, không có ý định né tránh:
- Đại thiếu gia, mong ngài tỉnh táo lại. Lão gia nói không sai, ngài ở lại chỉ làm vướng tay vướng chân lão gia, nếu ngài rời đi lão gia vẫn có thể nắm chắc cơ hội toàn thân rút lui.
Tạ Minh Kim lãnh đạm nói:
- Nếu phụ thân ta không quay về thì sao?
- Không.
Tạ Minh Tam quả quyết lắc đầu, nói:
- Thuộc hạ tin tưởng lão gia, người nhất định sẽ quay trở lại.
Hơi dừng lại, hắn lấy sức nói tiếp:
- Nếu lão gia thật sự không quay về, thuộc hạ sẽ lập tức vào rừng khiêu chiến với hai con Trường Tí Hạc.
Ánh mắt mọi người đều ngẩn ra, lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn. Lấy thực lực của hắn chỉ có thất tầng nội kình mà muốn vào rừng khiêu chiến hai con Trường Tí Hạc, căn bản là tự tìm đường chết.
Nếu Tạ Noãn Ý khôgn trở về, như vậy hắn cũng quyết không tiếp tục sống nữa.
Ánh mắt Tạ Minh Kim xoay chuyển, buông lòng tâm tình, nói:
- Được rồi, ta sẽ theo các ngươi.....
Hắn nói như vậy, nhưng hai chân đột nhiên dùng sức, vọt qua người Tạ Minh Tam, hướng về phía vừa rời đi quay trở lại.
Sắc mặt bảy người hầu chợt tái nhợt, một người hỏi:
- Làm sao bây giờ?
Thân hình Tạ Minh Tam lập tức động, xoay người đuổi theo, đồng thời nói:
- Đuổi theo.
Bảy người đồng thời đuổi theo, nhưng trong lòng mọi người đều đang nghĩ về một người.
Tạ Minh Kim mặc dù là Đại thiếu gia, nhưng là người hào sảng, khác hoàn toàn với các đệ tử của thế gia khác, hơn nữa người này xử xự có chút nghiêng về tình cảm. Loại ứng xử này nếu phát sinh trong một gia đình bình thường thì không có gì, nhưng ở trong một thế gia có truyền thừa cả ngàn năm mà xử xự theo tình cảm như thế này thì chưa chắc đã là một chuyện tốt.
Tạ Noãn Ý đưa theo Tạ Minh Kim tiến vào trong rừng rậm, kỳ thật là muốn làm cho hắn thay đổi cách hành động của mình, nhưng xem việc này không thành công a.
Chuyện đã tới mức này, Đại thiếu gia vẫn như trước không hề để ý tới đại cục, biết rõ ở lại sẽ liên lụy tới người khác, nhưng vẫn không chịu rời đi. Trải qua rất nhiều thời gian phục vụ cho Tạ gia, mặc dù bảy người hầu này đều đã sớm xác định bán mạng cho Từ gia cũng không khỏi xuất hiện cảm giác tức giận và uể oải.
Bọn họ mặc dù tu vi nội kình tương đương với Đại thiếu gia, nhưng công pháp lại kém xa, đặc biệt là Tạ Minh Kim được tu luyện truyền thừa khinh thân công pháp, lại càng vượt xa bọn họ. Cũng may Tạ Minh Kim còn có ít kinh nghiệm ở trong rừng, nên việc xác định phương hướng có chút khó khăn, nếu không đã sớm vứt bỏ bọn họ a.
Lúc đầu, đám người Tạ Minh Tam còn cảm thấy lòng như lửa đốt, nhưng dần dần bọn họ đã bình tĩnh trở lại.
Khi gặp phải Trường Tí Hạc, cả đám người đã nghĩ lần này chết chắc, không thể nghi ngờ, đến lúc này cũng chỉ là kéo dài thêm một chút thời gian sống mà thôi.
Một đoàn tám người rốt cuộc đã chạy đến nơi xảy ra cuộc chiến, điều đầu tiên đập vào mắt khi từ đằng sau cây đại thụ đi ra chính là một phiến đất trống, cùng với tràng diện kỳ dị.
Hạ Nhất Minh vẫn để toàn bộ tâm tần trên cây đại đao, mới vừa rồi đem thức mạnh nhất của hậu thiên cao thủ xuất ra, trong một thức này lại bao hàm một loại lực lượng nào đó. Loại lực lượng này rất huyền diệu, hơn nữa còn có uy lực to lớn không thể lường trước được.
Hắn hiểu được một đao này tuy rằng uy lực cường đại, nhưng muốn dùng một đao này chém đứt cánh tay của hai con linh thú, hơn nữa dư lực còn có thể đem hai con linh thú đánh chết ngay tại chỗ, thì vẫn không thể làm được.
Sở dĩ nhát chém có thể tạo ra uy lực như vậy, bởi vì vào lúc cuối cùng đã dẫn lực lượng nào đó của thiên địa, cho nên mới tạo ra hiệu quả như thế.
Hai con linh thú chết dưới một đao này, chứng tỏ uy lực một đao này tuyệt đối có thể đạt tới tiên thiên cảnh giới.
Bất quá, một đao này cũng là do Hạ Nhất Minh đánh cả nửa ngày trời với hai con linh thú, thông qua việc tích súc lực lượng của Cổn Thạch đao pháp, hơn nữa lúc cuối cùng lại sử dụng tiên thiên đao pháp, trong nháy mắt bộc phát ra lực lượng to lớn.
Một đao đó không chỉ ẩn chứa lực lượng của Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, còn có lực lượng được tích súc của Cổn Thạch đao pháp, hai loại lực lượng này hợp nhất làm một, khi đồng thời thi triển ra mới có thể dẫn động loại thiên địa khí thần bí.
Nếu đổi lại là trường hợp khác, cho dù là Hạ Nhất Minh sử dụng thức thứ mười hai của Khai Sơn Tam Thập Lục Thức cũng tuyệt đối không có khả năng tạo ra được nhát chém uy lực khổng lồ như thế.
Chính vì vậy một hiêu này đã có uy lực vượt qua cực hạn của hậu thiên, dẫn động thiên địa khí, đem một tia tiên thiên lực lượng dung nhập vào trong đao pháp, chém chết hai con linh thú ngay tại chỗ.
Một đao này đã vượt ra ngoài dự liệu của Hạ Nhất Minh, khiến cho hắn lần đầu tiên được cảm nhận việc tiếp xúc với đại địa chi khí, nhưng những dịp thần kỳ như thế này rất khó gặp được để cảm ngộ. Trong một thời gian ngắn, tâm tư Hạ Nhất Minh hoàn toàn đắm chìm vào trong một đao đấy.
Tuy hoàn cảnh xung quanh không xảy ra bất cứ biến hóa gì, nhưng hắn cảm giác được dù là gió thổi trong rừng, hay sự hoạt động của thực vật, thậm chí đến sự sinh trưởng của thực vật, hay thế giới sinh hoạt của những con côn trùng đều làm cho Hạ Nhất Minh sinh ra một loại cảm xúc kỳ dị.
Trong thế giới tinh thần của hắn đã có một tràng cảnh được hư cấu thành, có vẻ như hắn không cần hai cũng có thể dò xét hết thảy mọi thứ xung quanh. Hơn nữa tràng cảnh dò xét được lúc này còn phong phú hơn nhiều so với khi dùng hai mắt để nhìn.
Lúc này, Hạ Nhất Minh lại nghĩ tới ngày xưa khi thâm nhập vào Từ gia bảo, lúc tập trung nghe lén người khác nói chuyện.
Khi đó, hắn cũng lợi dụng thính lưc, ở trong ý thức đã lập thành một đồ án hư cấu, nhưng đồ án lúc đó không thể so sánh với lúc này, như tiểu vu kiến đại vu, căn bản không cùng đẳng cấp.
Đang lúc Hạ Nhất Minh chìm đắm vào trong cảm giác thần kỳ này, đột nhiên phát hiện ra một cỗ sát khí đang dân lên. hơn nữa hắn còn cảm ứng được một đám người đang rất nhanh tiến lại hướng này. Đám người này càng lúc càng tiến lại gần, khiến cho tinh thần của Hạ Nhất Minh như bị kích thích, lập tức từ trong trạng thái kỳ diệu đó thoát ra.
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía đám người Tạ Minh Kim mang theo một tia bất thiện.
Nhưng mà, Tạ Minh Kim cầm trường kiếm trong tay chạy tới cũng không chú ý tới Hạ Nhất Minh, ánh mắt hắn đầu tiên quét qua là rơi xuống trên người Tạ Noãn Ý, cầm lòng không được kêu lên:
- Phụ thân, người không có việc chứ?
Sắc mặt Tạ Noãn Ý tái mét đi, đến nỗi không thể tái hơn được nữa, hắn mơ hồ cảm thấy được tình cảnh vừa rồi của Hạ Nhất Minh chỉ có thể ngộ chứ không thề cầu, nhưng lại bị những người khác cắt đứt. Nếu đổi lại là một người nào đó có tính tình nóng nảy thì không nghi ngờ gì sẽ đem đám người này hoàn toàn giết sạch cho hả giận.
Lấy thực lực Hạ Nhất Minh vừa thi triển ra, dù hắn không sử dụng tiên thiên chiến kỹ cũng đủ khả năng khiến cho phụ tử Tạ Noãn Ý vĩnh viễn lưu lại nơi này.
Chỉ là, làm hắn không thể ngờ tới, Hạ Nhất Minh sau khi nghe thấy câu nói của Hạ Nhất Minh, ánh mắt không còn một chút dấu hiệu nào muốn phát tác sực tức giận, mà nhanh chóng bình tĩnh lại.
Tạ Minh Kim nói ra một câu đó đã dẫn phát ra tâm tình được chôn sâu trong lòng Hạ Nhất Minh, hắn rời khỏi Hạ gia trang đã ba tháng trời, hai tháng nữa là sẽ qua năm mới. Mặc dù, hắn cùng với gia gia ước định là trong vòng ba năm sẽ quay trở lại, nhưng Hạ Nhất Minh đã sớm quyết định, sau khi, sau khi sang năm mới hắn sẽ quay trở lại nhà.
Lần đầu tiên rời xa nhà như thế này, mặc dù mới chỉ có ba tháng trôi qua, nhưng trong lòng hắn rất nhớ những thân nhân của mình.
Trước kia khi còn ở trong gia trang, mặc dù mỗi ngày Hạ Nhất Minh đều bế quan tu luyện, mặc dù mấy tháng mới gặp một lần. Nhưng khi chính thức rời khỏi gia trang, hắn mới có thể hiểu được nỗi nhớ nhung.
Tạ Minh Kim gọi một tiếng phụ thân, lập tức làm xao động tới một phần nội tâm của hắn, nên không thể tiếp tục tức giận người ta.
Nhìn thấy sắc mặt Tạ Noãn Ý tái nhợt, Tạ Minh Kim không khỏi cực kỳ hoảng sợ, nhanh chóng bước tới, kêu lên:
- Phụ thân....
Đám người Tạ Minh Tam cũng theo sau, biểu hiện của bọn họ với Tạ Minh Kim lại bất đồng, vừa tới đã kết thành một cái trận đem phụ tử hai người Tạ Noãn Ý bảo vệ ở bên trong. Bất quá ánh mắt của bọn họ một khắc sau cũng rơi về phía hai con Trường Tí Hạc đang nằm dưới đất, đặc biệt bọn họ còn chú ý tới bốn cánh tay bị chặt đứt ra nằm ở gần đó, vẻ mặt nhất thời trở nên cực kỳ đặc sắc.
Dĩ nhiên lại có người có thể đem hai cặp song chưởng của hai con Trường Tí Hạc chém đứt? Đây tựa hồ đã vượt qua khỏi phạm trù mà bọn họ tưởng tượng.
Bọn họ biết, nhuyễn kiếm của Nhị lão gia mặc dù lợi hại, nhưng nếu muốn làm ra được loại chuyện này chính là si tâm vọng tưởng a.
Ánh mắt của bảy người đồng thời tụ lại ở một chỗ cách đó bốn thước, một thanh trọng hình binh khí thô to không thể tưởng tượng được.
Khi ánh sáng mặt trời phản xạ trên thanh Đại Khảm Đao lập tức làm nó toát ra vẻ uy mãnh khó mà tin được.
Nhìn sắc mặt mười phần tái nhợt của Nhị lão gia, rồi lại quay sang nhìn thần thái uy mãnh của Hạ Nhất Minh, hai con Trường Tí Hạc trên mặt đất chết bởi tay ai thì cho dù là kẻ ngu ngốc cũng có thể nhận ra.
Tạ Noãn Ý thở dài một hơi, trong lòng thầm xấu hổ, gương mặt đã khôi phục một chút huyết sắc, nói:
- Hạ huynh đệ, ngươi... Có khỏe không?
Đám người Tạ Minh Kim đồng thời mở to hai mắt nhìn, bọn họ không nghe sai chứ? Nhị lão gia lại có thể sử dụng kính ngữ để nói chuyện với người khác?
Ngay cả trong Tạ gia, cũng chỉ khi đối mặt với lão thúc công tu vi đạt thập tầng nội kình đỉnh phong đã quy ẩn nhiều năm Tạ Noãn Ý mới sử dụng loại kính ngữ này để nói chuyện.
Bất quá, khi nhìn lại hai con linh thú nằm trong vũng máu, bọn họ đột nhiên cảm giác được chuyện này không khó để giải thích.
Hạ Nhất Minh cười đôn hậu, tay cầm đại đao khẽ vung một cái, cây Đại Khảm Đao lập tức phân thành ba phần. Nhưng cho dù phân làm ba phần thì mỗi một phần cũng đã dài hơn một thước, dù chỉ cần cầm một đoạn binh khí cũng khiến cho người ta chú mục tới thanh binh khí hung hãn này.
- Tạ tiên sinh yên tâm, ta không có chuyện gì.
Hắn vỗ vỗ ngực, thuận miệng hỏi:
- Ước định vừa nãy của chúng ta hẳn là có hiệu lực chứ?
Tạ Noãn Ý giật mình, hỏi:
- Ước định nào?
Sắc mặt Hạ Nhất Minh có chút trầm xuống, nói:
- Hai con Trường Tí Hạc, chúng ta mỗi người đói phó một con, cũng là mỗi người giữ một con.
Trên mặt Tạ Noãn Ý hiện lên một tia kinh ngạc, hắn liên tục gật đầu, nói:
- Hạ huynh đệ đã khẳng khái như vậy, Tạ mỗ xin đa tạ.
Mặc dù Tạ gia phát hiện ra hai con Trường Tí Hạc này, nhưng ở trong rừng chính là nhược nhục cường thực là chuyện đương nhiên. Hai con Trường Tí Hạc này bị Hạ Nhất Minh giết chết, như vậy Tạ Noãn Ý cho dù có thêm một lá gan nữa cũng không dám cướp miếng ăn trong miệng hổ. Nghĩ không ra cuối cùng đối phương lại tuân thủ ước định bằng lời lúc trước, sự vui mừng và sợ hãi trong lòng hắn có thể hình dung được a.
Hạ Nhất Minh đưa tay nắm lấy một con, đem Trường Tí Hạc ở trên mặt đất kéo đi, hai con linh thú này đã chết từ sớm không thể chết lại một lần nữa.
Nhưng nhìn nửa ngày, Hạ Nhất Minh vẫn cảm giác như mình đang kéo theo một con chuột chết, hắn không biết nên xử lý thế nào cho tốt.
Tạ Noãn Ý trầm ngâm một chút, tiến lên nói:
- Hạ huynh đệ, ngươi đã có ý định xử lý thế nào với con linh thú này chưa?
- Không sai.
Hạ Nhất Minh không chút giấu diếm, nói:
- Ta muốn lấy nội đan của nó để luyện kim đan, nhưng không biết nên làm thế nào cho tốt.
Tạ Noãn Ý thành khẩn nói:
- Hạ huynh đệ, Tạ gia của ta lập nghiệp bằng nghề y dược, luyện đan, truyền thừa đã có ngàn năm, đối với phương diện này cũng có nghiên cứu một chút. Nếu ngươi tin tưởng giao cho ta, đến lúc hoàn thành toàn bộ kim đan và những thứ bên ngoài đều trả lại toàn bộ cho Hạ huynh đệ.
Trong lòng Hạ Nhất Minh cả kinh, hỏi:
- Tạ tiên sinh, quý phủ còn có người luyện kim đan sao?
Trong thanh âm Tạ Noãn Ý tràn đầy tự tin, nói:
- Ta có thể cam đoan với Hạ huynh đệ, ở trong Hỏa Ô quốc, Tạ gia của ta là nhà có xác xuất luyện thành kim đan cao nhất.
Trong lòng Hạ Nhất Minh chần chờ, nhưng chỉ hơi trầm ngâm một chút rồi lập tức đưa ra quyết định.
Theo như lời gia gia nói, hắn hiểu được, nội đan linh thú không thể trực tiếp phục dụng. Phải trải qua luyện chế thành kim đan, mới có thể cung cấp cho người tu luyện dùng, lúc ấy mới có tác dụng trở thành một nhát chém cường đại để chém sâu vào cực hạn bích chướng.
Nhưng để luyện chế thành kim đan lại không phải là việc dễ dàng, chỉ với nội đan của Kim Quang Mãng mà công việc chuẩn bị dược liệu phụ trợ đã tiêu tốn thời gian tới nửa năm. Còn để luyện thành công, thì theo lời gia gia hắn nói, đó chính là do ông trời rủ lòng thương, phù hộ cho vận mệnh của Hạ gia, mới có thể may mắn thành công.
Nói như vậy, để luyện chế thành kim đan thì xác xuất rất nhỏ, hơn nữa lại tiêu hao rất nhiều tiền bạc.
Vậy mà theo lời Tạ Noãn Ý thì lại không phải như vậy. Chỉ cần một tháng là có thể luyện chế thành công kim đan, hơn nữa giọng nói của hắn còn có vẻ nắm chắc. Điều này làm cho Hạ Nhất Minh cực kỳ ngạc nhiên, cũng bất đầu cảm thấy động tâm.
- Tạ tiên sinh, nếu quý phủ thật sự có người luyện chế thành công kim đan, như vậy Hạ mỗ nguyện ý chia cho hắn một nửa, hơn nữa từ bỏ toàn bộ những thứ còn lại của Trường Tí Hạc.
Tạ Noãn Ý cười ha hả, nói:
- Hạ huynh đệ không nên khách khí, ngươi đã chia cho Tạ gia chúng ta một con Trường Tí Hạc này, nếu việc nhỏ vậy mà cũng không giúp ngươi được như vậy Tạ gia ta làm gì còn thể diện ở lại Hỏa Ô quốc nữa chứ.
Hắn vừa nói vừa khoát ta, hai tên người hầu lập tức tiến lên, chỉ là bọn họ cũng không phải ngay tại chỗ này mổ bụng linh thú ra. Mà đem thi thể linh thú góp nhặt lại, đặc biệt là bốn cánh tay của linh thú, bọn họ lại càng thu gom một cách cẩn thận.
Lúc này, Tạ Noãn Ý mới nổi lên một suy nghĩ, lập tức quay đầu hỏi:
- Minh Kim, con không phải đã đi rồi sao? Tại sao lại còn quay trở lại?
Tạ Minh Kim nhất thời cứng lưỡi, thì thào nói không ra lời.
Tạ Minh Tam tiến lên, nói:
- Bẩm Nhị lão gia, Đại thiếu gia đi được nửa đường, nhất định đòi quay trở lại giúp người một tay. Bọn tiểu nhân cản lại không được, xin người trách phạt.
Ánh mắt Tạ Noãn Ý đảo qua mấy người ở đây, thở dài một tiếng, thanh âm có chút thất vọng, lại vừa có chút vui mừng.
Tạ Minh Kim và Tạ Minh Tam cúi đầu không nói gì, căn bản là không dám lên tiếng thì đúng hơn.
Tạ Noãn Ý xoay người nhìn Hạ Nhất Minh, nói:
- Hạ huynh đệ, ta muốn đi đến sào huyệt của hai con linh thú này xem một chút, sau đó lập tức quay trở về giúp huynh đệ luyện kim đan, huynh đệ thấy thế nào?
Hạ Nhất Minh không một chút dị nghị, Tạ Noãn Ý nói:
- Minh Kim, các ngươi ở lại chỗ này chờ, chúng ta đi một chút sẽ quay trở lại. Không cần đi theo chúng ta.
Đám người Tạ Minh Kim cung kính vâng lời, nếu hai con Trường Tí Hạc đã chết thì với thực lực của Tạ Noãn Ý sẽ không gặp phải bất cứ nguy hiểm nào nữa.
Khinh thân công pháp của Tạ Noãn Ý cao hơn Hạ Nhất Minh một bậc, đương nhiên điều này cũng có liên quan tới thanh trọng hình binh khí nặng ba trăm sáu mươi cân trên lưng của hắn.
Bất quá, thấy được điều này tâm tình của Tạ Noãn Ý mới có chút bình tĩnh, nếu Hạ Nhất Minh ngay cả khinh thân công pháp cũng am hiểu, hắn không có cách nào hơn thanh niên này thì chỉ sợ vũ đạo chi tâm đã không thể tiếp tục duy trì.
Được một chốc lat, Tạ Noãn Ý thở dài một tiếng.
Trong lòng Hạ Nhất Minh cảm thấy tò mò, hỏi:
- Tạ tiên sinh, tiên sinh có việc gì không hài lòng sao?
Tạ Noãn Ý lắc đầu, nói:
- Để cho Hạ huynh đệ chê cười, ta chỉ là lo lắng cho tiểu nhi Minh Kim mà thôi.
- Minh Kim huynh đệ?
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nói:
- Minh Kim huynh đệ trọng tình trọng nghĩa, không bỏ tiên sinh ở lại một mình chạy trốn, như thế tiên sinh còn lo lắng gì?
Tạ Noãn Ý cười khổ, nói:
- Hạ huynh đệ, Minh Kim là tiểu tử hành động theo tình cảm, biết rõ tới đây sẽ liên lụy đến người khác, nhưng vẫn không hề để ý tới. Ở trước mắt, quả thật trọng tình trọng nghĩa, nhưng nếu sau này để cho hắn năm giữ môn hộ của Tạ gia, chỉ sợ truyền thừa của Tạ gia sẽ bị đứt trong tay nó.
Hạ Nhất Minh chớp chớp hai mắt, hắn mặc dù đối với suy nghĩ của Tạ Noãn Ý cũng không cho là đúng, như ở sâu trong nội tâm lại có chút tán thành suy nghĩ này.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLLoại tính cách này nếu làm du hiệp thì tốt nhất, còn muốn giao cho nắm giữ một gia tộc chỉ sợ không phải là một chuyện gì tốt.