Hạ Nhất Minh thấy được vẻ mặt Ngao Bác Duệ do dự trong lòng thầm bật cười. Tử Lỗ Li nói với Động Thiên Phúc Địa Tông chủ như vậy hoàn toàn là suy nghĩ cho hắn.
Sở dĩ đề cập tới Kỳ lân Thánh chủ của Đồ đằng nhất tộc cũng là cấp cho Hạ Nhất Minh mặt mũi liên thủ cùng Lôi điện.
Đã có người
" công bình đánh một trận" vang danh thiên hạ là Kỳ lân Thánh chủ, bản thân hắn liên thủ cùng Lôi điện dĩ nhiên không ai dám chỉ trích.
Quả nhiên Ngao Bác Duệ hừ một tiếng sau đó cũng không nói thêm.
Bất quá nhìn vẻ không vui của đối phương, trong lòng Hạ Nhất Minh đồng dạng không hài lòng. Nếu như hắn vừa tiến giai Nhân đạo đỉnh cấp đương nhiên sẽ chấp nhận chuyện này, nhưng sau cuộc chiến với hai cường giả phương Tây, hắn với thần thoại Nhân đạo đỉnh cấp cường giả vô địch đã sớm bỏ qua.
Tâm niệm vừa chuyển, Hạ Nhất Minh cười nói:
- Nếu Ngao huynh có hứng, chúng ta có thể luận bàn một phen.
Ngao Bác Duệ đôi mắt chợt lóe tinh quang, lão hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hạ huynh cùng Thánh thú liên thủ đủ để tung hoành thiên hạ, lão phu không dám cùng các ngươi
" công bằng đánh một trận".
Vẻ tươi cười trên mặt Hạ Nhất Minh không thay đổi, hắn nói:
- Ngao huynh nói đùa. Lôi điện mặc dù là đồng bọn của ta nhưng Hạ mỗ cũng không lấy đông hiếp ít. Chỉ có hai người chúng ta luận bàn một chút thôi.
Tử Lỗ Li khẽ nhíu mày, trong lòng lão cúng có chút bất mãn.
Hạ Nhất Minh đột nhiên mở lời khiêu chiến tuyệt đối nằm ngoài dự tính của lão, bởi thế trong lòng đương nhiên không vui.
Mặc dù người trẻ tuổi trước mặt tu vi đã đồng giai với bọn họ nhưng tuổi tác của hắn còn quá trẻ, đạt tới cảnh giới này đã có thể coi như kỳ tích. Nhưng thời gian hắn tấn giai chưa lâu, muốn hoàn toàn sở hữu lực lượng bản thân cùng phát ra uy lực cường đại có đôi chút miễn cưỡng.
Nếu mười năm sau Hạ Nhất Minh khiêu chiến bọn họ, Tử Lỗ Li cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng bây giờ thì quá sớm.
Ngao Bác Duệ trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, lão như thế nào cũng không ngờ Hạ Nhất Minh lựa chọn như vậy.
Một tiếng hí dài từ miệng Lôi điện phát ra, đôi mắt nó đầy vẻ ủy khuất gắt gao nhìn Ngao Bác Duệ bất thiện.
Đặc biệt khi Hạ Nhất Minh nói những lời này, bốn vó Lôi điện bất mãn cào trên đất, đôi mắt to mở lớn đầy chiến ý cùng sát ý.
Khí tức từ thân thể bạch mã quả thật cường đại khiến Ngao Bác Duệ vô cùng kiêng kỵ, lão cả đời đánh vô số trận nhưng đối với ánh mắt đang quan sát mình, lão cảm giác lực lượng kia mới khiến lão chân chính sợ hãi.
Đúng là vì cảm giác này nên lão với bạch mã kính trọng hơn vài phần, hơn nữa bất luận thế nào cũng không để Hạ Nhất Minh một người một ngựa chiến đấu.
Kỳ thực cảm giác này Tử Lỗ Li cũng cảm nhận rõ ràng, chỉ là hai vị Nhân đạo đỉnh cấp cường giả này nghĩ thế nào cũng không ra, Thánh thú này biến dị thế nào mà khiến họ cảm thấy sợ hãi như vậy.
Nếu Hạ Nhất Minh để bọn họ biết được, lúc này bạch mã đã quang hóa hai mươi khỏa Lôi chấn tử, như vậy cho dù Ngao Bác Duệ lá gan có lớn hơn đi nữa cũng không dám có ý niệm khiêu chiến trong đầu.
Hạ Nhất Minh cảm thấy đau đầu, hắn khẽ vuốt lên cổ Lôi điện nói:
- Lôi điện. Lúc này giao cho ta. Chờ có người tiếp theo khiêu khích sẽ phần ngươi. Thế nào?
Lôi điện hí lên vài tiếng như ký kết hiệp nghị cùng Hạ Nhất Minh, lúc này mới chậm rãi thu liễm khí tức, chỉ là đôi mắt nó đầy vẻ bất mãn như ghi hận Ngao Bác Duệ.
Ngao Bác Duệ ánh mắt ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Hạ huynh. Có thật ngươi nguyện ý cùng ta công bằng đánh một trận?
Hạ Nhất Minh bật cười, hắn đương nhiên biết câu
" công bằng đánh một trận" lúc này có ý tứ gì. Trong đầu âm thầm nghĩ, xem ra Đồ đằng nhất tộc
" công bình đánh một trận" đã sớm đi vào lòng người, cho dù Nhân đạo đỉnh cấp cường giả trong lòng vẫn bị ám ảnh.
Khẽ nghiêm mặt, Hạ Nhất Minh cao giọng nói:
- Hạ mỗ có thể cùng ngươi luận bàn một chút. Nhưng địa điểm tuyệt đối không thể là Động Thiên Phúc Địa.
Ngao Bác Duệ hai hàng chân mày giãn ra, trên mặt đầy vẻ tự tin, trong mắt ngạo khí không chút nào che giấu.
- Ngươi yên tâm. Đây là trận chiến của chúng ta, Thần thụ tuyệt đối không nhúng tay.
Hạ Nhất Minh lúc này mới hài lòng gật đầu.
Hắn cùng Nhân đạo đỉnh cấp cường giả phương Tây từng giao thủ vài lần. Khi chiến đấu trên biển vô cùng dễ dàng nhưng khi về tới Thần điện Tây phương, dưới lực lượng thủ hộ của môn phái, mặc dù Hạ Nhất Minh người đông thế mạnh nhưng chút nữa tay trắng mà về.
Nguồn truyện: Truyện FULLTrận đánh tại Thần điện, từ đầu tới cuối được Quang lực lượng hỗ trợ, Phất Lan Khắc Lâm không có ra tay, mà bên Hạ Nhất Minh, từ Lôi điện tới Thần đạo Ngưng huyết nhân, cuối này là Hạ Nhất Minh xuất trận.
Nếu hắn không có hỗn độn đan điền, e rằng kết quả là đám người bọn hắn phải chạy trối chết.
Bởi thế Hạ Nhất Minh tuyệt đối sẽ không giao thủ tại địa bàn của đối phương.
Tử Lỗ Li im lặng, nếu hai người đã có quyết định này lão cũng không tiện mở miệng.
- Ngao huynh. Hạ huynh đệ. Ở nơi này lão phu có một nơi chuyên dùng tu luyện. Nơi đó lúc trước cũng là các vị tiền bối bổn môn luyện cộng. Nếu hai vị không ngại, có thể luận bàn tại đó.
Tử Lỗ Li nghiêm mặt nói:
- Lão phu xin đảm bảo, hai vị công bằng đánh một trận, sẽ không có ai nhúng tay can thiệp.
Lôi điện trừng mắt nhìn lão, với trí tuệ của nó hiển nhiên hiểu rõ,
" có ai" ở đây là nhắm vào chính mình.
Bất quá theo đó nó ngẩng đầu ngạo nghễ, ánh mắt mang theo vẻ coi thường. Chỉ bằng người này cung muốn thắng? Chờ đợi kết quả đi.
Ba người Hác Đồng liếc mắt nhìn nhau, bọn họ không giấu được vẻ hưng phấn.
Nói thật trong lòng họ dù sao cũng có chút lo lắng. Cho dù Hạ Nhất Minh chính miệng thừa nhận hắn đã giết hai vị cao thủ đồng giai. Nhưng Động Thiên Phúc Địa Lão tổ cả trăm năm nay uy danh hiển hách, chấn nhiếp lòng người. Hơn nữa bên cạnh Hạ Nhất Minh cường giả đông đảo, ngoài Lôi điện còn có bảo trư cùng một vị Bách Linh Bát cường đại nào đó chưa hiện thân.
Bởi thế bọn họ nghĩ Hạ Nhất Minh có thể đánh chết hai vị kia chưa chắc là chiến tích của hắn.
Lúc này Hạ Nhất Minh muốn một mình ứng chiến, có thể đạt được thắng lợi hay không còn chưa chắc.
Tử Lỗ Li đi trước, theo sau mọi người lần lượt đi về phía Tây tòa thành. Bọn họ cũng không kinh động những người khác, ngay cả các Tôn giả còn lại trong Linh Tiêu Bảo Điện cũng không thông báo.
Kỳ thực dựa theo ý nghĩ của Tử Lỗ Li, ngay cả ba người Hác Đồng cũng không nên xem cuộc chiến này là tốt nhất. Nhưng lão nghĩ không ra vừa rồi kinh động ba người này, nếu bọn họ đã chạy tới cũng không cách nào đuổi đi.
Rất nhanh một ngọn núi cao đã xuất hiện trước mắt mọi người. Mặc dù ngọn núi này không giống như Thiên Trì chủ phong nhưng khi Hạ Nhất Minh tới gần ánh mắt không giấu được vẻ kinh ngạc.
Trong sơn cốc này cất giấu một lực lượng, với tu vi võ đạo của Hạ Nhất Minh lúc này lập tức đoán ra, nơi này khẳng định là nơi các tiền bối Thần đạo luyện công.
Ở nơi này có một vài đệ tử Linh Tiêu Bảo Điện thủ hộ, nhưng khi gặp Tông chủ đại nhân tự nhiên không dám ngăn cản.
Tử Lỗ Li vô cùng quen thuộc nơi này, lập tức dẫn đám người đi tới mảnh đất trung tâm.
Mặt đất nơi này không ngờ bóng loáng như gương, đứng phía trên cúi đầu nhìn xuống mặc dù không thể thấy rõ hình ảnh bản thân nhưng cũng có thể phản xạ ánh sáng mặt trời.
Hạ Nhất Minh trong lòng không khỏi thắc mắc, không biết khi kiến tạo nơi này có trộn lẫn bảo bối gì, hoàn cảnh như vậy ngay cả bản thân hắn cũng có cảm giác kinh diễm.
- Hai vị. Hôm nay luận võ vẫn là quy củ như trước.
Tử Lỗ Li sau khi tới nơi này, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Nhân đạo tỷ thí không phải bình thường, hai vị tốt nhất lên điểm tới là dừng, không nên sinh tử chiến. Nếu không...
Lão dừng một chút, đôi mắt sáng lên, âm thanh càng cao hơn:
- Nếu không lão phu cũng sẽ dựa theo quy củ nhúng tay vào.
Hạ Nhất Minh trong đầu không khỏi thắc mắc. Vị lão nhân gia này nói những lời kia có vẻ hết sức hiển nhiên, tựa hồ lão nhúng tay vào là chuyện đương nhiên.
Ngao Bác Duệ bật cười, nói:
- Tử huynh yên tâm. Quy củ Cửu Trọng Thiên trong lúc luận võ lão phu đương nhiên nhớ rõ.
Vẻ mặt lão tươi cười như biết đối phương nói như vậy chủ yếu nhắm tới lão. Bất quá lão cũng không để tâm mà nhìn Hạ Nhất Minh hất cằm, nói:
- Ngươi tốt nhất nên hỏi xem hắn có biết quy củ này không?
Hạ Nhất Minh sắc mặt hơi đổi, nói:
- Tử huynh, Chẳng lẽ Cửu Trọng Thiên còn có quy củ không thể phát sinh SInh tử chiến?
Tử Lỗ Li nghiêm mặt gật đầu, nói:
- Không sai. Trăm năm trước sau khi Thần Toán Tử dựa vào Thần toán thuật tính ra thời gian Băng Đảo xuất hiện, mấy người chúng ta đã ước định, trong lúc bàn luận không cho phép phát sinh Sinh tử chiến. Nếu có người nào vi phạm, bất cứ vị Cửu Trọng Thiên nào cũng có tư cánh giải vây, hơn nữa bị tất cả các cao thủ đồng giai khiêu chiến.
Hạ Nhất Minh ánh mắt nhất thời trở lên vô cùng cổ quái, hắn đương nhiên biết Tử Lỗ Li nói khách khí là khiêu chiến nhưng chỉ e là bị tất cả các cao thủ đồng giai vây công.
Bất quá quy củ này hắn lần đầu tiên nghe được, hơn nữa trên tay hắn đã có hai vị Cửu Trọng Thiên táng mạng, nếu để lộ ra...
Miệng hắn khẽ nhếch lên, nói:
- Tử huynh, Hạ mỗ tại Nam Cương từng gặp qua Hoàng Tuyền Lão tổ cùng Hắc Ám nghị trượng Gia Phỉ Nhĩ Đức trong lúc chiến đấu, tuyệt đối là Sinh tử chiến, không có nửa điểm lưu thủ.
Tử Lỗ Li ánh mắt ngưng trọng, lão cùng Ngao Bác Duệ liếc mắt nhìn nhau, đầy vẻ kinh ngạc.
Hiển nhiên bọn họ vừa trở về từ Bắc Cương, căn bản chưa được nghe tin tức này.