Một tiếng xé gió thật lớn vang lên trong rừng, một đạo ánh sáng bạch sắc lóe lên thật lăng lệ và uy mãnh, một con Hồ Hùng trưởng thành kêu lớn một tiếng rồi bị một loại lực lượng khó có thể tin được như thiểm điện lướt qua, chém đứt đầu con vật.
Hai con Hồ Hùng đồng hành với nhau, muốn cùng nhau đánh lén những người độc hành ở trong rừng, nhưng không nghĩ ra lần đầu tiên ra tay lập tức bị người ta tùy ý phất tay một cái đã giết chết một con trong đó.
Con Hồ Hùng còn lại ngửi được mùi vị của tử vong, con người kia nhìn qua như hoàn toàn vô hại, vậy mà giờ phút này đã lập tức toát ra mùi vị nguy hiểm, thậm chí còn cho nó cảm thấy run sợ.
Hồ Hùng xảo trá không có ý định vì động bọn của mình mà báo thủ, thân hình to lớn của nó đột nhiên xoay ngoắt một trăm tám mươi độ, sự linh hoạt nhanh hơn trước mất lần, lấy tốc độ nhanh nhất để liều mạng bỏ trốn, từ nay về sau, khi con Hồ Hùng này gửi được mùi loai người, sẽ lập tức không để ý tới mà bỏ trốn thật xa, cũng không dám đối mặt những người nhìn chỉ như đứa nhỏ của nhân loại nữa.
Hạ Nhất Minh rút tay lại, Đại Khảm Đao lập tức quay lại trong tay.
Hạ Vũ Đức lúc còn trẻ khi đến Thái Thương huyện, một tay cầm Đại Khảm Đao ngang dọc cả huyện, Đại Khảm Đao này được chia làm ba đoạn.
Trừ hai đoạn dài một thước được làm bằng tinh cương ra, còn lại là chuôi trường đao. Cái chuôi trường đao này cũng có chỗ tốt, nó có thể trở thành một binh khí loại trung cho người sử dụng.
Nếu là đem toàn bộ ba đoạn của thanh Đại Khảm Đao lắp lại hoàn chỉnh, thanh đao sẽ đạt tới cân nặng ba trăm sáu mươi cân. Ngoại trừ những người trời sinh đã có thần lực ra, thì cho dù là cao thủ thập tầng tu luyện giả cũng không muốn đem cây đao này đi lại khắp nơi.
Hạ Vũ Đức lúc còn trẻ, chính là do trời sinh thần lực, từ khi lão tiến vào bát tầng nội kình, thanh đao này đã trở thành vũ khí chính thức của lão, cho dù là đối thủ Từ Ẩn Kiệt của lão gặp phải lúc lão dùng thanh Đại Khảm Đao này cũng phải đau đầu mãi không thôi.
Cho tới bây giờ chưa có ai cùng với Hạ Vũ Đức dám đối cứng chọi cứng cả.
Hạ Nhất Minh mặc dù khí lực không nhỏ, nhưng đem so với thiên phú thần lực của gia gia mình thì kém khá xa. Trước kia sở dĩ có thể sử dụng thanh Đại Khảm Đao này là vì có được sự trợ giúp của cường đại nội kình.
Nói thật ngay từ đầu hắn cũng không có ý định mang theo cây Đại Khảm Đao này. Nhưng vì mục tiêu của chuyến đi này là loại linh thú đã tu luyện năm trăm năm, nên không thể thiếu được cây Đại Khảm Đao này, có nó hắn sẽ phát huy ra được uy lực mạnh hơn vài lần. Sau vài ngày mang theo Đại Khảm Đao, Hạ Nhất Minh đột nhiên phát hiện rồi một việc.
Đó chính là cân nặng của thanh Đại Khảm Đao đối với hắn lúc nãy đã không còn là vấn đề phải quan tâm nữa.
Hạ Nhất Minh đã tu luyện qua Thổ hệ công pháp, chính xác là tu luyện loại công pháp cực kỳ khó khăn Đại Lực Quyết.
Người bình thường tu luyện loại công pháp này rất khó có thể có thành tựu cao, độ khó có thể ngang với khi tu luyện công pháp cao cấp. Cho nên trừ khi không có công pháp nào nữa để tu luyện, hoặc là chỉ có người đầu đất ra, trên cơ bản rất ít người sẽ chọn lựa loại công pháp này làm chủ tu công pháp.
Bất quá, khi tu luyện tới thập tầng cảnh giới đã mang đến cho Hạ Nhất Minh chỗ tốt vô cùng.
Đó chính là khí lực của bản thân đã gia tăng hơn trước rất nhiều, cho dù là dùng bốn loại nội kình còn lại thì thanh Đại Khảm Đao nặng ba trăm sáu mươi cân này cũng không mang đến cho hắn phiền toái nào. Đặc biệt cánh tay khi cầm thanh Đại Khảm Đao chỉ cần được quán thâu vào đó một chút nội lực, đã khiến cho nó nhẹ như không hề có gì rồi.
Từ khi biết được điều đó, tất nhiên là đã khiến hắn vô cùng vui mừng.
Sau khi mang theo cây Đại Khảm Đao này rời xa khỏi Hạ gia trang hắn đã lập tức chui vào bên trong rừng rậm.
Thái Thương huyện là một nơi có núi non vô cùng lớn, núi non trùng trùng điệp điệp khiến cho trước nay chưa từng có ai đi xuyên được qua. Mà tâm tư Hạ Nhất Minh lại phi thường địa đơn giản, nếu ở bên trong sơn mạch này đã từng xuất hiện Kim Quang Mãng, tất nhiên sẽ xuất hiện những loại ma thú cao giai hơn.
Linh thú có rất nhiều chủng loại, nhưng lại đều có một điểm chung, đó chính là đều sinh sống ở những nơi ít có dấu chân người. Càng là linh thú cường đại, lại càng ở những nơi không chưa từng có người đặt chân đến.
Mặc dù Hạ Nhất Minh biết rõ làm như vậy là dựa vào phương pháp vận khí, rất khó có thể tìm được linh thú. Nhưng hắn ra ngoài du lịch, vốn đã có suy nghĩ tìm được linh thú thì là chuyện tốt, dù không tịp được thì cũng nhân cơ hội này rèn luyện một chút để gia tăng kinh nghiệm. Cho nên từ lúc tiến vào đây, mặc dù không phát hiện được gì, nhưng hắn vẫn không hề tức giận.
Thế nhưng sau khi trải qua đoạn thời gian này dãi nắng giầm sương, cùng với điều kiện khắc nghiệt ở trong rừng rậm, lại khiến cho tinh thần của Hạ Nhất Minh phấn chấn hơn trước rất nhiều, khả năng vận dụng các loại chiến kỹ đã tới mức tùy tâm sở dụng.
Trong rừng rậm, trúng phải độc xà, ruồi muỗi, cùng với sự tập kích của các loại mãnh thú, đối với hắn là những khảo nghiệm vô cùng tốt. Sau ba tháng, biểu hiện bên ngoài của Hạ Nhất Minh đã không hề kém so với thợ săn trong rừng rồi. Hơn nữa với thực lực của hắn, lại khiến hắn hơn xa so với thợ săn bình thường, tự nhiên ở đây không thể gặp được những nguy hiểm trí mạng rồi.
Đương nhiên, cũng có một vài sự tình khiến cho Hạ Nhất Minh phải khổ não. Ba tháng liên tục di chuyển trong rừng rậm, đã khiến cho hắn không biết bây giờ mình đang ở nơi nào.
Tóm lại, hắn ở trong rừng suốt nửa tháng nay không hề gặp một bong người nào. Nếu như hắn không phải là người rất ít tiếp xúc với những người xung quanh, chỉ sợ là đã sớm không chịu được cảnh tịnh mịch mà quay lại.
Xoay người lại, Hạ Nhất Minh đem con Hồ Hùng tự tìm đường chết kia mổ bụng ra, đi tìm vài cành cây to về làm cái giá đỡ, rồi bắt đầu nướng thịt Hồ Hùng ăn.
Hạ Nhất Minh nhớ rất rõ, năm đó khi vừa tấn chức lên lục tầng nội kình, khi tiến vào bìa rừng đã từng gặp được một con Hồ Hùng. Khi đó, hắn rất vất vả mới có thể dọa cho con Hồ Hùng phải bỏ chạy. Còn hôm nay lúc gặp phải hai con Hồ Hùng chỉ tiện tay vung lên một cái đã đem một con giải quyết, con còn lại thì bị dọa cho hoảng sợ mà thục mạng bỏ chạy.
Hôm nay nghĩ lại, chuyện chỉ mới như ngày hôm qua, làm cho Hạ Nhất Minh vô cùng cảm khái.
Thịt Hồ Hùng ở trên nhánh cây chậm rãi được nướng chín, nhưng cũng chỉ có nướng chin được mà thôi, muốn trông mong Hạ Nhất Minh làm ra được một loại mỹ vị thì tuyệt đối là một chuyện phi thực tế. Có thể đem thịt con Hồ Hùng này nướng chín, cũng đã là một tiến bộ phi thường giỏi rồi.
Nhớ lại khi lần đầu tiên nướng thịt, Hạ Nhất Minh sinh ra một loại cảm giác không rét mà run. May là sau khi trải qua ba tháng khổ sở ở trong rừng, đồ nướng của hắn hôm nay miễn cưỡng đã có thể ăn được rồi.
Sau khi ăn một ít, động tác Hạ Nhất Minh đột nhiên đình chỉ, hắn yên lặng nghe ngóng động tĩnh ở xung quanh.
Từ trong những cây cối xung quanh, ngoại trừ tiếng động vật di chuyển và tiếng gió thổi, lúc này lại có thể truyền đến âm thanh vượt khỏi dự đoán của hắn.
Đây là âm thanh do giày da dẫm nát củi khô dưới đất, đã rất lâu rồi Hạ Nhất Minh chưa từng nghe thấy loại âm thanh này. Trong ánh mắt hắn lập tức hiện ra sự vui mừng, ở địa phương này còn có thể gặp được một đám người, thật đúng là một chuyện vô cùng cao hứng.
Không sai. Thanh âm giày da dẫm nát cành cây này không chỉ do một người gây ra, mà là do một đám người đang di chuyển, phỏng chừng chính là một đám thợ săn đi vào trong rừng săn bắn.
Đoán ra được phương hướng bọn họ đang đi đến, Hạ Nhất Minh đã đoán được ra mục đích cảu bọn họ. Ánh mắt nhìn về phía ngọn lửa đang cháy dập dờn trước mặt, Hạ Nhất Minh hiểu được bọn họ hẳn là do bị mùi vị thịt được nướng chín hấp dẫn đến đây.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://docsach24.comÁnh mắt lướt qua trên thân xác con Hồ HÙng, trên mặt Hạ Nhất Minh lộ ra nụ cười. Cái con đại gia hỏa này cho dù có nhiều người hơn nữa cũng không thể ăn hết a.
Hắn lẳng lặng ngồi yên một chỗ, cũng không có ý định đi ra nghênh đón.
Trong rừng, nguy hiểm không chỉ có mãnh thú, mà ngay cả con người cũng là nguy hiểm. Thế nhưng với thực lực của Hạ Nhất Minh cũng không đem việc xuất hiện của đám người này để trong lòng. Nếu là những người đó có ác ý, thì người hối hận cuối cùng chính là bọn hắn mà thôi.
Những người đó hành động rất nhanh chóng, hiển nhiên là những người có kinh nghiệm lão luyện trong việc hành tẩu trong rừng.
Quả thật, ngoại trừ Hạ Nhất Minh tài cao gan lớn, thì cho dù là tu luyện giả bát tầng nội kình, khi chưa có kinh nghiệm đi lại trong rừng rậm cũng không dám xông loạn vào.
Những người này càng lúc tới càng gần, động tác lại càng êm ái hơn trước, rõ ràng đã biết được đằng trước đang có người nướng thịt, muốn tiến lại gần mà không làm Hạ Nhất Minh phát hiện.
Khẽ lắc đầu, Hạ Nhất Minh dứt khoát, nói:
- Bằng hữu, nếu đã đến thì hãy thoải mái đi tới đi, chỗ của ta còn có rất nhiều thịt, ta muốn mời các ngươi một bữa.
Tiếng bước chân nhất thời ngừng lại, động tác của những ngày trong nháy mắt được hoàn thành cùng lúc.
Hạ Nhất Minh nao nao, hắn nghe được âm thanh rất rõ, đám thợ săn sao có thể chỉnh tề như vậy. Trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy, những người này khẳng định không phải là thợ săn bình thường.
Bất quá, không vượt qua hai lần hô hấp, một đạo thanh âm sang sảng vang lên:
- Hảo, nếu tiên sinh đã có lòng tốt mời khách, chúng ta đây cung kính không bằng tuân mệnh a.
Sau một khắc, tám người từ khoảng cách không xa dần dần hiện thân, đều hướng về phía đống lửa đi tới.
Bọn họ nhìn như không thèm để ý, nhưng là Hạ Nhất Minh thấy được, sáu người trong đó đều phân tán ra hai bên, bước đi cũng rất chú ý, rõ ràng là để bảo vệ hai người ở giữa, ánh mắt đều nhìn ra bốn phía xem có mai phục xung quanh không.
Hai người ở giữa sóng vai nhau đi tới, đương nhiên là hưởng thụ sự bảo vệ của những người chung quanh.
Trong lòng Hạ Nhất Minh khẽ động, xem trang phục của những người này, có lẽ là đều đến từ cùng một nơi. Chính xác là người hầu của một thế gia nào đó, nhưng thế gia có thể bồi dưỡng ra được những người hầu như thế này, thực lực của họ khẳng định không thể khinh thường.
Hơn nữa, những người hầu này tu vi đều đạt tới trình độ rất cao.
Lấy linh giác của Hạ Nhất Minh, nghe tiếng bước chân, nhìn khí độ và lực quan sát của những người này, tu vi của bọn họ khẳng định là vào khoảng thất tầng nội kình.
Có người hầu đạt thực lực như vậy, Lâm gia ở Lâm Lang quận có không thì Hạ Nhất Minh không biết, nhưng hắn có thể khẳng định, hai thế gia còn lại trong Thái Thương huyện tuyệt đối không thể có người hầu như vậy.
Chỉ vài bước, hai người kia đã đi tới trước mặt Hạ Nhất Minh, khi nhìn rõ ràng khuôn mặt Hạ Nhất Minh, cũng không tránh khỏi một tia kinh ngạc, ánh mắt lướt qua con Hồ Hùng trên đống lửa và cây Đại Khảm Đao bên cạnh.
Hai người này cầm đầu chính là một vị trung niên đại hán phúc hậu, lỗ chân lông thô to, hai tròng mắt hơi to hơn bình thường một chút. Nhưng là Hạ Nhất Minh đối với người này không có một chút nào khinh thường.
Người này có thể gây cho hắn cảm giác nguy hiểm, nếu như không có nhìn lầm, đại hàn có tu vi nội kình không hề dưới gia gia hắn.
Thập tầng nội kình, ở địa phương thâm sơn cùng cốc này lại có thể xuất hiện cao thủ hậu thiên đỉnh phong.
Bên cạnh đại hán, là một bạch diện công tử, vị công tử này có cùng độ tuổi với Hạ Nhất Minh, cũng chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, bộ quần áo bó sát vào cơ thể đem vóc dáng hắn hoàn toàn phô bày ra, rõ ràng đã trải qua rất nhiều huấn luyện.
Khuôn mặt hắn cùng với đại hán ở bên cạnh có vài phần tương tự, chính xác là một đôi phụ tử, tu vi của bạch diện công tử này cũng không thề kém hẳn là không dưới Đại ca Hạ Nhất Thiên, thất tầng đỉnh phong cao thủ.
Ở trong rừng rậm này, đột nhiên gặp được đôi phụ tử cao thủ này, quả thật đã vượt ra ngoài dự liệu của Hạ Nhất Minh.