Vũ Thần

Chương 853: Trực tiếp đuổi đi

Nhìn trung tâm hòn đảo trong nháy mắt đã trống trơn, Hạ Nhất Minh đối với năng lực của lão nhân này có chút kính nể.
Nếu Phất Lan Khắc Lâm muốn lưu lại đám người Kim Chiến Dịch, sau đó để cho mình đem lòng bất mãn của lão truyền đi tới các cường giả đang ở Bắc Cương Băng Cung, mà cũng không muốn hoàn toàn đắc tội với bọn họ.
Nếu như đám người Kim Chiến Dịch bởi vì lão cùng Bạch Mã Lôi Điện giao thủ chết trên biển, như vậy đối với bản thân lão mà nói thì đây quả thật là một tai nạn bi thảm.
Bốn vị Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả tức giận thì ngay cả lão cũng không cách nào thừa nhận được.
Hơn nữa, hắn có thể khẳng định nếu như thật sự phát sinh chuyện như vậy, những người đó sẽ đi tìm lão để gây phiền toái, chứ không đi đòi công đạo trên người một đầu thánh thú.
Cho nê, lão lập tức để cho tất cả mọi người rời đi.
Sau khi mọi người rời khỏi, khí thế khổng lồ bắt đầu từ trên người Phất Lan Khắc Lâm toát ra.
Lão mặc dù phải bất đắc dĩ thả đám người Kim Chiến Dịch đi, nhưng lửa giận trong lòng có thể đoán được. Nếu có thể lảo khẳng định sẽ đem con ngựa trước mắt này đánh chết, từ trong người nó moi ra nội đan, và lột da để đền bù tổn thất ngày hôm nay.
Cảm thụ được khí thế trên người lão nhân, sắc mặt Hạ Nhất Minh hơi thay đổi, giống như sóng thần vậy, mang theo uy áp khổng lồ, chỉ cần đón tiếp một đợt uy áp thôi đã làm cho hắn có cảm giác hô hấp khó chịu.
Ánh mắt thoáng nhìn qua Bạch Mã bên cạnh, hai mắt Hạ Nhất Minh phát sáng lên, mặc dù luồng áp lực này làm cho hắn hết sức khó chịu, nhưng đối với đầu thánh thú này tựa hồ không ảnh hưởng quá lớn.
Đừng nói là Bạch Mã Lôi Điện, mà ngay cả Bảo Trư cũng nhàn nhã lúc lắc chiếc đầu và đuôi của mình, tựa hồ không để luồng khí thế này vào trong mắt. Nó giương đôi mắt nhỏ của mình lên nhìn chằm chằm vào Phất Lan Khắc Lâm, ác cảm biểu lộ ra ngoài một cách rõ ràng.
Trong lòng Hạ Nhất Minh thầm than, huyết mạch thần thú quả nhiên không phải người bình thường có thể so sánh được. Với huyết thống ưu tú của chúng, ngay cả khi đối mặt với đối thủ cường đại hơn mình cũng tuyệt đối không bị khí thế của đối phương áp chế đến mức phải thúc thủ chịu trói.
Xẹt xẹt xẹt......
Những dòng lôi điện một lần nữa thoáng hiện ra xung quanh thân hình của Bạch Mã, màu tím và màu trắng của lôi điện bao phủ toàn thân Bạch Mã tạo thành một bộ trường bào, làm tôn lên dáng vẻ thần tuấn của nó.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh đảo qua trên người Phất Lan Khắc Lâm vài cái, hắn đột nhiên thấy bộ dạng của hai người có phần tương tự nhau.
Đương nhiên, điện bào của Bạch Mã Lôi Điện được hình thành do lôi điện ngưng tụ lại mà thành, còn trường bào trên người Phất Lan Khắc Lâm lại chính là một kiện bảo khí thần đạo.
Thánh thú và nhân loại khác nhau lớn nhất chính là thiên phú cùng thân thể tố chất, nhưng loài người lại có thể sử dụng thần binh phụ trợ. Nguồn: https://docsach24.com
Đây là quy luật giữa loài người và linh thú trong hàng vạn năm qua, nó trợ giúp cho đối phương không thể đem một bên áp chế hoàn toàn được.
Lão nhân bình tĩnh đưa tay ra, Quang Minh chi trượng ở trên tay đột nhiên phát sáng, tỏa ra quang mang chói mắt. Lão đã lựa chọn phương thức động thủ trước.
Trong nháy mắt, một phiến quang mang thoát ly khỏi Quang Minh chi trượng, hóa thành quang long công kích hướng về phía Bạch mã.
Quang long thô to đi theo lộ tuyến thẳng tắp, tuy không phải là nhanh nhưng không một lực lượng nào ở ngoại giới đứng ra cản trở nó. Khi nó sắp vượt qua khoảng cách mười trượng giữa hai bên, quang long lúc đầu chỉ nhỏ bằng ngón tay đã trở nên to lớn có thể sánh ngang với Bảo Trư.
Đôi mắt Bạch Mã hơi chớp động, lôi điện hơi chớp động liên tục, đây là tình trạng hưng phấn tới cực điểm của nó.
Chiếc sừng trên đầu không phát ra bất cứ động tĩnh nào nhưng điện bào trên người lại đột nhiên khuếch tán ra, hơn nữa còn đón đỡ quang long đang tấn công tới.
Tia chớp xé gió mang theo âm thanh đinh tai nhức óc ở trước mặt Bạch Mã bùng nổ, lực lượng của nó không hề thua kém chút nào quang long kia.
Hạ Nhất Minh hơi nhướng mày, ngay cả với thực lực của hắn lúc này cũng không dám nhìn thẳng vào luồng quang mang mãnh liệt đó. Bởi vì chỉ thoáng nhìn qua đôi mắt của hắn đã mơ hồ có cảm giác đau nhức.
Vô luận Quang chi lực của Phất Lan Khắc Lâm hay là Lôi Điện chi lực của bạch mã đều là Quang Minh hệ lực lượng cường đại. Khi chúng va chạm vào nhau đã sinh ra ánh sáng chói mắt đủ để khiến cho người bình thường biến thành kẻ mù.
Mặc dù hai tròng mắt Hạ Nhất Minh không thể sử dụng, nhưng ý niệm của hắn đã sớm đem toàn bộ tình huống đảo nhỏ bao trùm lại, ngay cả trận quyết đấu của Phất Lan Khắc Lâm và Bạch Mã cũng không tránh được bị hắn cảm ứng.
Ngay lúc lực lượng của song phương giằng co, Bạch Mã Lôi Điện đột nhiên di động, nó không để ý tới hai lực lượng trước mắt đang bạo liệt mà lao thẳng tới trước.
Theo những bước chân của nó, quang mang xung quanh giống như nước biển bao phủ nham thạch, trong nháy mắt đã
Khóe miệng Hạ Nhất Minh lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Thánh thú so với nhân loại ngoại trừ có lực lượng cường đại hơn và có khả năng dung nạp càng nhiều thiên địa lực lượng, thì da thịt chúng nó lại càng cứng rắng, chỉ bằng vào thân thể cũng đủ để so sánh với thần binh lợi khí.
Có được dòng máu của thần thú, Bạch Mã Lôi Điện lại càng có được tấm thân mình đồng da sắt hơn những loại thánh thú khác.
Quang mãng mãnh liệt đều bị lôi điện cắn nuốt, ngay cả một chút cũng không chạy thoát khỏi, bản thân Bạch Mã Lôi Điện lại chỉ cảm thấy ngứa ngứa một chút, chứ không hề ảnh hướng tới bước đi của nó. Trên mặt Phất Lan Khắc Lâm lộ ra nụ cười khổ, loài người sở dĩ không muốn cùng cao giai linh thú so đấu cũng chính vì nguyên nhân này.
Ngươi đánh nó một trăm đòn cũng chưa chắc đã đủ lực lượng để khiến nó trọng thương, nhưng chỉ cần nó đánh trúng một đòn nghiêm trọng thì dù là có thần binh lợi khí phòng hộ cũng không tránh khỏi bị thương.
Chỉ đơn độc lấy tố chất của thân thể, loài người cùng với linh thú so sánh đã kém xa quá nhiều.
Thân thể Phất Lan Khắc Lâm đột nhiên bay ngược lại phía sau, phía sau giống như đang có người dùng tay kéo lão vậy, tốc độ không một chút nào chậm chạp.
Ánh mắt Bạch Mã lộ ra vẻ vui mừng, nó gia tăng tốc độ để áp sát với đối thủ của mình.
Muốn cùng với Bạch Mã so sánh về tốc độ, đó chỉ có con đường chết mà thôi.
Một đạo thiểm điện đột nhiên xẹt qua, từ chân trời phía xa nhanh chóng đã tới giữa đảo.
Tốc độ Phất Lan Khắc Lâm lui về sau tuy nhanh, nhưng làm sao có thể so sánh được với tốc độ nước rút của Bạch Mã? Chỉ trong nháy mắt Bạch Mã Lôi Điện đã đuổi kịp, hơn nữa còn còn dùng chiếc sừng của mình đâm thẳng về phía thân thể của đối thủ.
Hai hàng lông mày Hạ Nhất Minh đột nhiên dương lên, trong lòng hắn không khỏi có cảm giác quỷ dị, một chút hưng phấn cũng không có, ngược lại còn có chút lo lắng, Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả sao lại không chịu nổi một kích?
Ý niệm này vừa lóe lên trong đầu, hắn đã nghe thấy được tiếng hí phẫn nộ của Bạch Mã truyền tới.
Thân hình chưa kịp xoay lại, chiếc sừng trên đầu của Bạch Mã đã sáng lên, trong nháy mắt nó tích tụ lại lôi điện cường đại. Lôi Điện chi lực này không chút lưu tình đánh về phía một phía mà nhìn qua không thấy có bóng người nào.
Một chiếc quang thuẫn đột ngột thoáng hiện ra, sau đó không gian dao động làm lộ ra thân ảnh của Phất Lan Khắc Lâm. Chiếc trường bào kỳ dị trên người lão không ngừng dao động, ánh sáng quanh người tựa hồ nảy sinh ra biến hóa kỳ dị.
Lúc này Hạ Nhất Minh mới hiểu được, Phất Lan Khắc Lâm muốn lợi dụng bảo khí để lừa gạt tầm mắt của Bạch Mã rồi đánh lén. Đáng tiếc chính là một khi lão tiến vào vùng lôi điện quanh người Bạch Mã, thì nó đã lập tức phát hiện ra, hơn nữa còn phóng thích lôi điện đánh cho phải hiện thân.
Hít một hơi khí lạnh, Phất Lan Khắc Lâm quả nhiên có thực lực sâu không lường được, không biết hắn làm cách nào mà ý niệm của Hạ Nhất Minh không thể cảm ứng được hành tung của lão.
Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả có thực lực vượt qua khỏi sự tưởng tượng của Ngũ Khí đại tôn giả.
Bạch Mã Lôi Điện sau khi phóng ra lôi điện, hai chân lập tức đạp ra phía sau, nó mặc dù không có hai tay như nhân loại, nhưng sức lực của hai chân sau đủ để cho bất luận kẻ nào cũng phải sợ hãi.
Ngay lúc Bạch Mã đến bên người, Phất Lan Khắc Lâm tựa hồ như không thể tránh né kịp, chỉ có thể đem quang thuẫn ở trong tay giơ lên trực tiếp đón đỡ một kích đó của nó.
Oanh oanh.......
Thân hình Phất Lan Khắc Lâm giống như diều đứt dây, ở giữa không trung bay về phía sau.
Trong đầu Hạ Nhất Minh có chút tê dại đi, nếu như Bạch Mã cũng có được thân thể khổng lồ giống như Long Xà, như vậy nếu không phải kẻ ngu thì cũng biết được không nên ngạnh kháng với nó. Nhưng ở đây thân thể có nó chỉ cao hơn bình thường có một chút mà thôi, ở trong đám thánh thú nhìn qua thì quả thật là "nhỏ bé". Chính vì vậy Phất Lan Khắc Lâm mới có đánh giá sai lầm nghiêm trọng về lực lượng của nó.
Bạch Mã không chỉ có Lôi Điện chi lực cường đại, mà còn kế thừa lực lượng của thần long. Loại lực lượng đó há con người có thể ngạnh kháng sao?
Phất Lan Khắc Lâm mặc dù hiểu được lực lượng của thánh thú vượt xa so với loài người, nhưng không nghĩ tới với thân hình "nhỏ thó" kia của Bạch Mã cũng mang theo lực lượng mạnh như vậy.
Quang mang màu trắng lóe lên, Bạch Mã Lôi Điện động thân bay đuổi theo truy kích.
Chỉ trong nháy mắt nó đã rời khỏi Tinh Thần đảo, đi tới trên khu vực những dòng chảy ngầm.
Đối với nó mà nói, lực hút của dòng chảy nơi đây giống như không hề tồn tại, nó trực tiếp lao thẳng qua.
Đối với cường giả Nhân Đạo Đỉnh Phong mà nói, Tinh Thần đảo là địa phương quá nhỏ, căn bản không đủ để bọn họ phát huy năng lực cường đại nhất.
Hạ Nhất Minh động thân ôm lấy Bảo Trư vào lòng, sau đó cũng bay theo.
Bạch Mã cùng Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả chiến đấu đối với hắn mà nói thì đây chính là cơ hội học tập khó có được, vô luận thế nào cũng không thể bỏ qua.
Ngũ thải quang mang hiện lên bao bọc lấy Hạ Nhất Minh, trợ giúp hắn phi hành đuổi theo hướng mà Bạch Mã rời đi.