Vũ Thần

Chương 750: Trung kinh âm vân

Trang phục cùng da dẻ đám người đều nói rõ thân phận của bọn họ. Những người này không phải tới từ Đại Thân quốc mà là phương Tây xa xôi.
Cánh của gian phòng nhẹ nhàng mở ra, một vị lão giả đầu bóng lưỡng chậm rãi tiến vào.
Trên mặt lão mang theo vẻ tươi cười nồng đậm, mặc dù vóc người to lớn nhưng mỗi chân chạm đất không phát ra bất cứ tiếng động nào, ngay cả chút bụi đất cũng không hề bay lên.
Ba người đang ngồi tại nơi này nhìn lão gật đầu.
Một người đứng dậy bước tới, mỉm cười nói:
- Vũ Phi Dương, bằng hữu của ta, ngươi khỏe chứ?
Người này thân thể to lớn, ánh mắt đầy vẻ chân thành.
Nếu để người khác nhìn thấy cảnh này, tuyệt đối khó có thể tin được.
Hoàng thất Đại Thân đại biểu cho cả phương Đông, vị lão nhân đầu bóng lưỡng này đích thị là người Vũ gia.
Thậm chí địa vị của lão tại Vũ gia cơ hồ giống như Thần Toán Tử tại Thiên Trì nhất mạch vậy.
Bất quá trước mặt lão lúc này là ba vị đỉnh cấp cao thủ tới từ phương Tây, gương mặt già nua của Vũ Phi Dương lộ ra vẻ tươi cười, nói:
- Ái Nhĩ Duy Tư. Mười nắm không gặp,ngươi vẫn cường tráng như trước.
Vẻ mặt Ái Nhĩ Duy Tư nhất thời lộ ra vẻ hài lòng, những lời này của Vũ Phi Dương hiển nhiên rất hợp ý lão.
Lão cười ha hả vài tiếng, nói:
- Vị này tới từ Liên minh công hội chúng ta, Thích Khách Công hội Tạp Tân Lợi tiên sinh.
Vị lão nhân tóc đỏ nhìn Vũ Phi Dương gật đầu, đông tác của lão khiến người khác cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Bất luận là động tác đứng lên, tiến tới hành lễ so với người bình thường còn chậm chạp hơn.
Nhưng những động tác này rơi vào mắt Vũ Phi Dương khiến trong lòng lão chấn kinh, lập tức lão nhân tóc đỏ này được đưa vào danh sách khó đối phó.
Một vị lão nhân tóc bạc khác đứng lên, lão thậm chí không cần Ái Nghĩ Duy Tư giới thiệu đã nói thẳng:
- Bỉ nhân Ma Đặc Kỳ, Thánh điện Đại trưởng lão, xin chào Vũ Phi Dương tiên sinh.
Vũ Phi Dương mỉm cười đáp lễ, bất quá trong lòng không ngừng thầm nói, thân phận ba người này thật không nhỏ.
Ái Nhĩ Duy Tư vốn là bằng hữu lão kết giao khi lịch lãm tai phương Tây, cho dù tới đấy gặp lão cũng là bình thường.
Bất quá đột nhiên xuất hiện hai người này khiến Vũ Phi Dương không khỏi cảnh giác.
Hơn nữa lão hiểu rõ các thế lực phương Tây, Thánh điện cùng Thích khách công hội xưa nay vẫn không ngừng minh tranh ám đấu. Không ngờ hai người kia lúc này không có nửa điểm địch ý nào.
- Ái Nhĩ Duy Tư, ngươi mang hai vị bằng hữu tới Đại Thân có chuyện gì sao?
Vũ Phi Dương tủm tỉm nói:
- Nếu tới lịch lãm, lão phu sẽ đích thân đưa các ngươi đi khắp Đại Thân.
Ái Nhĩ Duy Tư cuống quít gật đầu nói:
- Bằng hữu thân ái. Chúng ta không phải tới nơi này lịch lãm. Bởi thế ý tốt của người chúng ta xin nhận.
Vũ Phi Dương cũng cảm thấy ngạc nhiên, với thân phận ba người Ái Nhĩ Duy Tư nếu nói tới đây lịch lãm e rằng mới khiến người ta khó long tin tưởng.
- Nếu ba vị không phải tới đấy lịch lãm, không biết tìm ta có việc gì?
Vũ Phi Dương chậm rãi nói, dường như một chút cũng không để tâm.
Ái Nhĩ Duy Tư nghiêm nhị nói:
- Chúng ta tới đây mong nhận được sự giúp đỡ của ngươi.
- Ba vị gặp phiền toái gì xin cứ nói thẳng.
- Chúng ta nghe nói quý quốc có người đi tới Bắc Cương, chuyện này có không?
Ái Nhĩ Duy Tư ánh mắt chăm chú nhìn Vũ Phi Dương dường như muốn tìm kiếm trong đó sự biến hóa.
Ánh mắt Vũ Phi Dương sáng lên không chút nào nhượng bộ đối phương, bất quá trong lòng lão kinh hãi không thôi.
Hai nhân vật chí cao vô thượng của Đại Thân quả thật đã tới Bắc Cương.
Bất quá truyện này vô cùng bi mật, cho dù là lão cũng chỉ có thể dựa vào phản ứng của hai thế lực kia ma suy đoán ra.
Vậy đám người ở tận phương Tây xa xôi làm sao biết được?
Hít một hơi thật sâu, Vũ Phi Dương trầm giọng nói:
- Ba vị ngàn dặm xa xôi tới không lẽ chỉ vì chuyện nhỏ này?
- Bằng hữu thân ái, ngươi hẳn biết rõ chúng ta không phải vì việc nhỏ này mà tới chứ?
Ái Nhĩ Duy Tư nghiêm túc nói:
- Giáo tông đại nhân cùng Liên minh công hội trưởng đại nhân với việc này vô cùng chú ý, hơn nữa muốn ta chuyển lời tới quý quốc. Nếu cần chúng ta sẽ trợ giúp một tay.
Vũ Phi Dương bật cười, nói:
- Giúp một tay? Không phải muốn chia một chén canh sao?
Sắc mặt ba người Ái Nhĩ Duy Tư không chút biến đổi, dường như không nghe thấy những lời trào phúng này.
Vũ Phi Dương do dự hồi lâu, tới lúc này những hoài nghi trong lòng lão đã được giải đáp hoàn toàn.
Thì ra vì chuyện này Thánh điện cùng Liên minh công hội mới cùng nhau tới đây.
Tuy nói hai bên thù sâu oán nặng nhưng vì lợi ích trước mắt cả hai đều biết phải gạt sang một bên mới có thể thu hoạch chút quyền lợi.
Dưới tình huống này hai bên liên minh lại không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Sau khi do dự, trong mắt Vũ Phi Dương hiện lên vẻ kỳ dị, nói:
- Ba người đại diện cho hai vị đại nhân tới đây, lão phu hiển nhiên không thể làm chủ.
Lão dừng một chút, nói:
- Bất qua lão phu có thể đem ý tứ này truyền lại cho Liên minh ngoài Linh Tiêu Bảo Điện. Về phần bọn họ có chấp nhận hay không thì phải xem thái độ của họ.
Ba vị Tây phương cường giả liếc mắt nhìn nhau, Ma Đặc Kỳ rổt cuộc mở miệng nói:
- Vũ Phi Dương tiên sinh thân ái. Chúng ta biết Vũ lão tiên sinh quý quốc đang bế quan khổ tu công pháp nào đó. Một khi thành công sẽ đạt tới Nhân đạo đỉnh cấp.
Vũ Phi Dương cười ha hả nói:
- Ma Đặc Kỳ tiên sinh qua khen. Bất quá muốn đột phá tới Nhân đạo đỉnh cấp đâu dễ dàng như vậy. E rằng chỉ là hi vọng xa vời mà thôi.
Ma Đặc Kỳ lắc đầu, nói:
- Trước khi chúng ta tới Đại Thân bât luận Giáo tông bệ hạ hay Liên minh Công hội trưởng đều muốn chúng ta chuyển tới Vũ lão tiên sinh một câu. Nguồn: https://docsach24.com
Sắc mặt Vũ Phi Dương trở lên vô cùng nghiêm nghị, ngay cả cái đầu bóng lưỡng của lão cũng lộ vẻ căng thẳng.
Hai vị kia mặc dù không phải là người phương Đông nhưng thân phận tại Phương Tây tuyệt đối không thể coi thường. Hơn nữa thân phận của cường giả đỉnh cấp đã phá vỡ ranh giới mọi quốc gia, khiến ai ai cũng phải sợ hãi.
- Hai vị đại nhân có gì chỉ bảo, xin cứ hỏi.
Thân thể Ma Đặc Kỳ thẳng tắp, lão cao giọng nói:
- Hai vị đại nhân nói. Chỉ cần Vũ lão tiên sinh có thể hoàn thành chuyện này, bọn họ bằng lòng cùng Vũ lão tiên sinh tiến vào nơi đó.
Sắc mặt Vũ Phi Dương nhất thời đặc sắc hẳn, trong đó có vài phần kích động, vài phần hâm mộ cùng vài phần lo lắng.
Đối với vẻ mặt này của lão, ba vị cường giả phương Tây như sớm đoán được nên không có thúc giục mà lặng im đứng chờ.
Sau hồi lâu Vũ Phi Dương trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nói:
- Ba vị. Thật không dám giấu, gia thúc tu luyện đã tới giai đoạn quan trọng, lúc này e rằng không thể làm phiền.
Lão nhìn vẻ mặt không tốt của ba người, nói:
- Xin ba vị chờ một tháng. Sau một tháng nhất định ta sẽ có câu trả lời.
Đám người Ái Nhĩ Duy Tư lúc này mới có vẻ bằng lòng, ánh mắt ngưng trọng nói:
- Vũ lão tiên sinh chỉ cần một tháng nữa có thể xuất quan ?
Vũ Phi Dương cười hắc hắc, nói:
- Nếu tất cả bình thường một tháng sau nhất định gia thúc sẽ xuất quan. Lúc đó chắc chắn ta sẽ báo lại ý tứ các vị đai nhân, hơn nữa cũng tận lực xin người nhận lời.
Đám người Ái Nhĩ Duy Tư vẻ mặt lúc này hoàn toàn thả lỏng, bọn họ chờ đợi cũng chỉ là câu nói này mà thôi.
Nhưng vẻ tươi cười của Vũ Phi Dương chợt tiêu biến, nói:
- Ba vị. Chuyện này Vũ gia chúng ta tuyệt đối tận sức. Nhưng nếu có thành ý, nên chăng giải quyết giúp chúng ta chút vấn đề?
Ái Nhĩ Duy Tư bình thản nói:
- Bằng hữu cứ nói.
Vũ Phi Dương cười một tiếng, nói:
- Việc này có chút khó nói. Nhưng nếu thật sự các vị có thể hỗ trợ, xin đừng từ chối.
Đám người Ái Nhĩ Duy Tư không cự tuyệt, chỉ cần bọn họ có thể hoàn thành chuyện này tất cả điều kiện đều có thể đáp ứng.
Đưa mấy người này tới một viện lạc bên ngoài kinh thành, Vũ Phi Dương nhanh chóng quay lại.
Lão đi tới bên người Thánh Hổ lẳng lặng ngồi xuống tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì.
Tiếng bước chân vang lên phía sau lão, sau đó lập tức một thân ảnh đã xuất hiện.
Lão nhân mỉm cười, nói:
- Vô Trần , ngươi tới đây làm gì? Chẳng lẽ muốn chia sẻ cùng Thánh Hổ đại nhân?
Phía sau đich thực là Vũ Vô Trần, trong gia tộc hắn được là người hầu hạ Thánh Hổ đại nhân.
Cũng chỉ có hắn mới có thể tùy ý tiến vào nơi này.
Âm thanh Vũ Vô Trần nhẹ nhàng vang lên:
- Tam thúc tổ. Ngài muốn nhờ bọn họ đối phó Hạ Nhất Minh?
Vũ Phi Dương trầm mặc hồi lâu, lão vung tay vỗ nhẹ lên cái đầu bóng lưỡng, thở dài nói:
- Nếu Lão tổ tông lúc này có thể thuận tiện tiến giai Cửu Cửu trọng thiên, chúng ta có thể buông tha Hạ Nhất Minh. Dù sao chúng ta cũng không muốn đắc tội cùng với Thiên Trì nhất mạch.
Vũ Vô Trần do dự giây lát, nói:
- Nếu Lão tổ tông không thể thành công?
Đôi mắt Vũ Phi Dương chợt lóe lên tinh quang, nói:
- Nếu không thể thành công chúng ta còn đường sống sao?
Vũ Vô Trần giật mình ớn lạnh, nói:
- Tam thúc tổ. Nếu chúng ta tự tay động thủ thì không sao nhưng nếu mượn tay bọn họ e rằng sẽ đắc tội tất cả mọi người.
Vũ Phi Dương xoay người, ánh mắt lộ rõ vẻ điên cuồng.
- Cho dù đắc tội với tất cả người trong thiên hạ thì sao? Chỉ cần lão Tổ tông có được Ngũ Hành Hoàn, hơn nữa luyện hóa thành công, hẳn lão nhân gia có thể lập tức đạt tới Nhân đạo đỉnh cấp, thậm chí không chút thua kém chút nào so với các lão quái vật Cửu Cửu trọng thiên khác. Khi đó ngay cả ngay cả mọi người có biết chuyện Hạ Nhất Minh chẳng lẽ còn ai dám đứng ra làm khó chúng ta sao? Vũ Vô Trần hít vào một ngụm lãnh khí, sau đó không hề nói một lời nào nữa.
Chỉ là trong đáy long hắn thủy chung có một thắc mắc.
Nếu thất bại thì sao?