Vũ Thần

Chương 505: Phục dụng Long giác

Bách Linh Bát nhìn lại Độc giác mã, thấy gã đang nhìn mình, thân thể Độc giác mã không khỏi run lên. Từ lần chứng kiến Bách Linh Bát nuốt chỗ huyền thiết kia, Độc giác mã đối với gã luôn có sự sợ hãi mơ hồ. Mặc dù trải qua một thời gian ở chung, với trí tuệ của nó cũng biết người này không làm hại nó, bất quá trong lòng nó vẫn có sự sợ hãi không hiểu.
Lúc này thấy được kỹ năng thần kỳ khác của Bách Linh Bát, ánh mắt nó lại bắt đầu hiện lên vẻ do dự.
Rất nhanh ánh mắt Bách Linh Bát đã thu hồi lại, chậm rãi nói:
- Nó bị thương rất nặng. Nhưng tốc độ phục hồi cũng rất nhanh. Chỉ cần nửa tháng sẽ phục hồi như cũ.
- Nửa tháng.
Hạ Nhất Minh gật đầu, vẻ mặt vui mừng như trong đầu hắn thầm nghĩ. Đừng nói là nửa tháng, cho dù nửa năm đối với ta cũng chẳng có vấn đề gì.
Bảo trư nhảy loi choi hồi lâu quang người Độc giác mã, đột nhiên nó đứng thẳng lên, nghiêng đầu một chân đưa ra như bộ dạng con người, dường như tự hỏi vấn đề gì đó.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn qua không khỏi cất tiếng cười lớn. Bách Linh Bát cũng xoay lại nhìn, gương mặt vô cảm cũng mơ hồ xuất hiện tiếu ý.
Nhưng bảo trư với tiếng cười của Hạ Nhất Minh dường như không nghe thấy, sau một lát dường như nó hạ quyết tâm.
Nhảy vài cái nó đã tới bên cạnh Hạ Nhất Minh, sau đó làm ra bộ dạng như tiểu nhân đang thỉnh cầu gì đó.
Hạ Nhất Minh, Bách Linh Bát cùng Độc giác mã trong lòng lấy làm kỳ quái. Không hiểu bảo trư rốt cuộc muốn gì mà đột nhiên hành động như vậy. Khẽ cau màu, Hạ Nhất Minh cảm thấy tiếc nuối, bản thân mình vì sao không hiểu điều bảo trư nói chứ. Khẽ ôm nó lên, hắn trầm giọng nói:
- Bảo trư. Ngươi muốn ta giúp nó sao?
Bảo trư khẽ toét miệng ra, bộ dạng vui mừng ngay cả kẻ ngốc cũng biết rằng điều nó muốn chính là như thế. Hạ Nhất Minh đưa tay nhéo cái mũi dài của nó, bảo trư lại lầm bầm kháng nghị vào tiếng, sau đó ánh mắt long lanh nhìn hắn.
Thấy được bộ dạng bảo trư như vậy, trong lòng Hạ Nhất Minh sao không vui vẻ chứ. Hắn gật đầu nói:
- Bất luận chuyện gì ta cũng có thể đáp ứng ngươi.
Cùng bảo trư ở chung lâu như vậy, hắn từ tay bảo trư đã có được vô số thứ tốt.
Cửu Long Lô, sừng Long xà, bảo đồ.
Trừ vật trong bản đồ chưa biết là gì, hai kiện bảo vật còn lại có thể nói là những báu vật vô giá.
Lúc này bảo trư nếu có yêu cầu gì, dù bước qua dầu sôi lửa bỏng Hạ Nhất Minh cũng sẽ cố gắng vì nó mà thực hiện.
Sự vui vẻ của bảo trư càng lúc càng rõ, một đầu heo mà có thể biểu hiện như vật tuyệt đối là thiên hạ độc nhất vô nhị. ( Ta mà có nó sẽ đem đi thi Pet Icon)
Nó từ lòng Hạ Nhất Minh nhảy ra, trên mặt đất làm ra một tư thế.
Móng trước của nó vẽ một vòng tròn, dùng đầu dụng vài cái xuống đất, sau đó chạy tới bên Độc giác mã dùng cái mũi dài húc thẳng vào.
Hạ Nhất Minh trợn tròn mắt, hồi lâu sau thấy bảo trư cũng ngơ ngác nhìn mình, hắn kinh ngạc hỏi:
- Xong rồi?
Bảo trư ngẩng đầu lên, Hạ Nhất Minh trên mặt hiện ra vẻ khó hiểu quay đầu nói:
- Bách huynh. Bảo trư muốn nói gì vậy?
Đôi mắt Bách Linh Bát sáng lên, rốt cuộc nói:
- Nó muốn mời Độc giác mã ăn cá nướng do ngươi bắt.
- Oạch...
Bảo trư đang đắc ý bỗng lảo đảo như sắp ngã. Sau đó nó nhảy dựng lên nhìn Bách Linh Bát, miệng lầm bầm bất mãn. Hạ Nhất Minh hoài nghi nói:
- Bách huynh. Sao nó lại có biểu hiện thế?
- Là bảo trư biết được ta đoán đúng lên cao hứng.
- Cao hứng?
Hạ Nhất Minh trợn mắt, vẻ mặt biểu hiện ý tứ rõ ràng " ngươi đi chết đi". Bộ dạng bảo trư lúc này làm gì có cái gọi là " cao hứng" chứ.
Lắc đầu, Hạ Nhất Minh bỏ qua ý định dò hỏi Bách Linh Bát.
Bản lĩnh của hắn quả thực lớn, thậm chí có thể nói tới chết cũng không dùng hết, nhưng muốn hắn dựa vào động tác của bảo trư để đoán suy nghĩ của nó e rằng cho hắn mười vạn năm thời gian cũng khó có thể làm được.
Tiến về phía trước, Hạ Nhất Minh ôm bảo trư vào lòng cứ thế bước tiếp.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh cùng Độc giác mã nhất thời giao nhau.
Trước lúc này, Độc giác mã cùng hắn cũng không có giao thiệp nhiều. Bọn họ nhìn nhau cũng như người lạ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://docsach24.com
Nhưng lúc này Hạ Nhất Minh đột ngột phát hiện, ánh mắt Độc giác mã nhìn mình có đôi chút biến hóa.
Trong ánh mắt nó có thêm một tia kính sợ.
Hạ Nhất Minh trong lòng lấy làm kỳ lại. Bản thân mình làm chuyện gì mà khiến Độc giác mã trở nên như thế chứ? Hắn phát hiện, ánh mắt Độc giác mã ngoài dừng lại trên người mình còn một phần hướng về bảo trư. Dường như nó cảm nhận được bảo trư có cái gì đó khó tin vậy.
Trong lòng khẽ động, Hạ Nhất Minh sớm biết lai lịch bảo trư thần bí khó lường, chẳng lẽ đầu ngựa trắng này cũng biết chút gì đó?
Đương nhiên ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị Hạ Nhất Minh mạnh mẽ vứt bỏ.
Đặt bảo trư trước mặt, Hạ Nhất Minh nghiêm mặt nói:
- Tiểu tử kia, ngươi rốt cuộc muốn gì? Mau nói rõ.
Bộ dạng bảo trư nhất thời hiện ra vẻ vô cùng khổ não. Khi nghe Hạ Nhất Minh nhắc tới từ " nói" kia nó cũng như phát ngốc, đương nhiên vì nó đâu phải là nhân loại. Bất quá chỉ giây lát ánh mắt nó sáng lên, lập tức đưa cái mũi dài giụi vào ngực Hạ Nhất Minh. Cảm thấy mấy thứ trong ngực áo rơi ra, Hạ Nhất Minh cũng mặc kệ. Những thứ rơi ra ngoài Bạch thạch, Truy tung khí của Bách Linh Bát còn có cả Không gian giới chỉ. Đoi mắt bảo trư trở lên hưng phất hẳn khi thấy Bạch thạch ngay cả Độc giác mã trọng thương lúc này cũng trợn tròn hai mắt. Nếu không phải vừa rồi tổn thương thậm chí nó còn muốn hí lên một tiếng.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, thì ra bảo trư muốn cho Độc giác mã sử dụng năng lượng thạch. Nếu có năng lượng thạch trợ giúp, tốc độ phục hồi của Độc giác mã khẳng định tăng lên rất nhiều.
Đưa khối Bạch thạch ra, Hạ Nhất Minh nói:
- Lấy đi.
Nếu bảo trư khẳng khái như thế hắn đương nhiên sẽ không keo kiệt.
Nhưng ngoài ý muốn là bảo trư lẳng lặng cúi đầu đối với vật này dường như cũng không hứng thú. Hắn đang định mở miệng hỏi đột nhiên thấy bảo trư ngậm chiếc nhẫn bạc đưa tới.
- Ngươi muốn ta mở thứ này sao?
Hạ Nhất Minh hỏi.
Bảo trư liên tục gật đầu, ánh mắt đầy vẻ mong chờ.
Hạ Nhất Minh do dự một chút rốt cuộc cũng đưa chân khí vào, không gian giới nhất thời hiện ra trước mắt bọn họ.
Trong không gian này có không ít vũ khí, dược phẩm, bí tịch, thiên tài địa bảo, thậm chí ngay cả gia vị cũng có một bao lớn.
Nhưng bảo trư nếu muốn vật trong đây khẳng định sẽ vô cùng trân quý.
Quả nhiên sau chốc lát tìm kiếm, nó đã chú ý tới một đống lớn trong không gian giới.
Hạ Nhất Minh bình tĩnh quan sát bất quá trong lòng không khỏi thất kinh. Bảo trư nhìn không ngờ chính là đám sừng Long xà bị hắn chặt ra.
- Bảo trư, ngươi muốn sừng Long xà sao?
Bảo trư lập tức gật đầu.
Nhìn ánh mắt chăm chú của bảo trư, Hạ Nhất Minh lập tức quyết định. Mặc dù sừng Long xà quý báu nhưng thứ này do bảo trư mạo hiểm tính mạng lấy về, bản thân hắn cũng không thể tham lam mà chiếm lấy toàn bộ.
Đưa tay chọn lựa, rốt cuộc Hạ Nhất Minh cũng lấy ra một đoạn.
Vẻ mặt bảo trư hết sức vui mừng, nhưng vẫn lắc đầu khiến Hạ Nhất Minh cau màu, lại lấy thêm một đoạn nữa nhìn bảo trư.
Sau ba lần như thế khi trong tay Hạ Nhất Minh có bốn đoạn sừng Long xà, lúc này bảo trư mới gật đầu hài lòng.
Sau đó nó lập tức chạy tới phía Độc giác mã.
Hạ Nhất Minh lúc này mới chú ý, đôi mắt Độc giác mã không biết từ khi nào đã mở lớn, gắt gao nhìn vào sừng Long xà trong tay hắn.
Cười khổ một tiếng, Hạ Nhất Minh đã rõ ràng ý tứ của bảo trư.
Mặc dù trong lòng không muốn nhưng hắn cũng không có ý khác, nhìn bảo trư ra hiệu nó tới lấy chỗ sừng này đi.
Nhưng bảo trư lại lui ra sau vài bước, liều mạng lắc đầu.
Hạ Nhất Minh ngơ ngác nhìn nó, bên tai chợt vang lên âm thanh của Bách Linh Bát:
- Bảo trư muốn ngươi tự mình đút cho Độc giác mã ăn.
Trong lòng khẽ động, một ý nghĩ kỳ lạ xuất hiện trong đầu Hạ Nhất Minh. Khẽ liếc mắt qua hắn lập tức thấy được vẻ vui mừng của bảo trư.
Do dự một chút, Hạ Nhất Minh cầm chỗ sừng Long xà đi tới trước mặt Độc giác mã sau đó ngồi xổm xuống.
Hắn lẳng lặng nhìn Độc giác mã, ánh mắt bình tĩnh, không có thương xót, không có vui mừng càng không có ác ý.
Ánh mắt Độc giác mã cũng như thế, một người một ngựa lẳng lặng đánh giá lẫn nhau.
Bảo trư một bên nhảy loi choi, miệng lầm bầm vài tiếng.
Không biết bao lâu, Độc giác mã rốt cuộc mở miệng ngậm lấy số sừng Long xà trong tay Hạ Nhất Minh.
Động tác của nó rất nhanh, chỉ chốc lát đã xử lý xong bốn đoạn sừng nhỏ này.
Hạ Nhất Minh vừa thu tay lại đã thấy lưỡi Độc giác mã tiếp tục liếm lòng bàn tay trống trơn của hắn.
Một cảm giác thân thiết chợt xuất hiện trong lòng Hạ Nhất Minh, cánh tay vô thức vuốt nhẹ lên đầu Độc giác mã.
Hai bên cẩn trọng tiếp xúc, chậm rãi buông lòng tâm tình, cảm nhận được thành ý của nhau.
Nhưng thân thể Độc giác mã bỗng kịch liệt run lên. Hạ Nhất Minh trợn mắt cứng lưỡi nhìn nó, trong lòng đột nhiên nghĩ tới một điều. Sừng Long xà chính là tinh hoa của toàn thân nó. Linh thú nếu sử dụng sẽ đột phá cực hạn cơ hội tấn giai càng cao hơn. Bởi vậy lúc này hắn thừ ra quan sát biến hóa trên thân thể Độc giác mã.
Lúc này thân thể Độc giác mã không ngừng run lên nhưng đồng thời có một ánh sáng nhạt nhòa chậm rãi lan tỏa.