Từ xa nhìn lại, ngọn núi một màu xanh thẫm đang ẩn hiện trong mây. Từng đám mây vờn quyện quanh núi khiến cho cảnh sắc càng thêm lung linh, huyền ảo.
Hạ Nhất Minh cùng với đám người Lục Chánh Nghi đều về tới Hoành Sơn cùng một ngày. Vu Kinh Lôi vì phải tới Sinh Tử giới nên không thể đồng hành. Tuy nhiên, Từ Trình Trường lại đi theo mấy người bọn họ về tới Hoành Sơn.
Trước khi Vu Kinh Lôi rời đi, đã nói qua lai lịch của Từ Trình Trường. Hắn là một trong những người kiệt xuất nhất của Thiên Trì sơn. Hơn bốn mươi tuổi đã dựa vào song hệ công pháp tương sinh mà đột phá tiên thiên cảnh giới. Mặc dù, hắn không được như Hạ Nhất Minh tự mình đột phá tiên thiên mà phải nhờ trưởng bối làm hộ pháp gia trì kinh mạch. Nhưng thành tích như thế cũng có thể coi là một thiên tài.
Lần này xuống núi, tất nhiên là thông báo cho Vu Kinh Lôi chuyện có liên quan đến bộ tộc Đồ đằng. Nên sau khi gặp Vu Kinh Lôi, hắn cũng không về ngay Thiên Trì sơn mà theo đám người Hạ Nhất Minh về Hoành Sơn nhất mạch.
Sau khi tin tức bộ tộc Đồ Đằng muốn xuất động truyền tới, thì một cao thủ đạt tới cảnh giới tiên thiên như Từ Trình Tường là thích hợp nhất.
Về Hoành Sơn được mấy ngày vẫn chưa có việc gì xảy ra. Mặc dù mọi chuyện nhìn vẫn bình thường, nhưng Hạ Nhất Minh lại có cảm giác nó chỉ là chút tĩnh lặng trước một cơn bão lớn.
Đang suy nghĩ chợt có tiếng bước chân làm cho hắn sực tỉnh.
Ngẩng đầu lên nhìn, hắn thấy Dược đạo nhân, Lục Chánh Nghi, Liên Ý, Vu Hi Thần và Từ Trình Tường cùng nhau đi tới chỗ hắn.
Nếu Vu Kinh Lôi không có trên Hoành Sơn nhất mạch, thì Hạ Nhất Minh sau khi đột phá Nhất đường thiên hiển nhiên là người có thân phận cao nhất.
Vì vậy, nếu đám người Dược đạo nhân muốn thương nghị chuyện gì thì đến phòng hắn là thích hợp nhất.
Nhìn thấy nét mặt lo lắng của mọi người như lâm phải đại địch, Hạ Nhất Minh cảm thấy hơi nặng nề. Hắn thầm nhủ:
- Tới rồi.
Quả nhiên, Dược đạo nhân đi đầu tới trước mặt hắn liền nói ngay:
- Hạ trưởng lão! Có thể người của bộ tộc Đồ Đằng đã tới quanh đây.
Sau khi Hạ Nhất Minh đột phá Nhất đường thiên, thái độ của đám Dược đạo nhân đã có sự thay đổi rất lớn. Biểu hiện ngoài sự tôn kính ra thì còn kèm theo một chút kính sợ.
Nguồn: https://docsach24.comChuyện này chẳng liên quan gì tới bối phận mà là biểu hiện của mỗi người khi đối mặt với cường giả.
- Dược trưởng lão! Phát hiện được tung tích bọn họ ở đâu? - Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
- Chưa phát hiện được. - Dược đạo nhân cười khổ nói:
- Nhưng mấy tên đệ tử chuyên môn xuống núi hái thuốc và trồng trọt đột nhiên mất tích.
Hạ Nhất Minh nhướng mày, hỏi:
- Có mấy người mất tích?
- Tính đến thời điểm này đã có sáu người mất tích. - Dược đạo nhân nghiêm nghị nói:
- Ta đã ra lệnh cho các đệ tử trước khi tìm hiểu được nguyên nhân, không có lệnh thì không ai được phép xuống núi.
Hạ Nhất Minh thầm suy nghĩ một chút. Hắn thừa biết, người của bộ tộc Đồ Đằng chắc chắn sẽ tới.
Hoành Sơn nhất mạch ở sâu trong núi. Xác suất gặp phải nguy hiểm ở đây lớn hơn bên ngoài rất nhiều. Trước đây cũng từng có chuyện đệ tử mất tích nhưng cuối cùng vẫn phát hiện được. Nhưng tình huống như vậy có rất ít. Có khi vài năm mới xuất hiện một lần. Mà phần lớn cũng chỉ là những đứa trẻ mới lớn. Nhưng lần này lại mất tích tới sáu người. Có thể khẳng định việc này có thế lực bên ngoài nhúng tay.
- Có thể tìm được bọn họ hay không? - Hạ Nhất Minh hỏi câu quan trọng nhất.
Dược đạo nhân cười khổ, nói:
- Chúng ta sống trong núi nên rất quen thuộc với cây cối. Chỉ có điều, người của bộ tộc Đồ Đằng còn am hiểu vấn đề này hơn chúng ta rất nhiều. Thật sự, chúng ta không thể phát hiện ra nơi ẩn thân của họ.
Hạ Nhất Minh nhăn mày. Đối mặt với địch nhân như thế này luôn khiến người ta phải đau đầu. Thở dài, Hạ Nhất Minh chợt phát hiện ra Dược đạo nhân có điều gì đó muốn nói. Hắn sực tỉnh:
- Các ngươi đã nghĩ ra biện pháp giải quyết hay chưa?
Dược đạo nhân vội vàng nói:
- Mấy người chúng ta đã bàn được một số đối sách. Xin Hạ trưởng lão quyết định.
Hạ Nhất Minh mừng rỡ, nói:
- Nói đi!
Nói về tu vi võ đạo, hắn so với năm người trước mặt thì hơn rất nhiều. Nhưng về mặt kiến thức và kinh nghiệm thì lại hoàn toàn trái ngược. Nếu cả đám Dược đạo nhân mà cũng không tìm ra được cách giải quyết thì Hạ Nhất Minh cũng chẳng biết làm thế nào.
Chẳng có người nào là toàn diện cả. Cho dù, Hạ Nhất Minh có trải qua kỳ ngộ dưới đáy hồ thì cũng chỉ được có mặt võ đạo mà thôi.
Dược đạo nhân nghiêm nghị, nói:
- Chúng ta đã thượng lượng đưa ra quyết định thu nhỏ phòng ngự, tập trung tất cả mọi người ở các đỉnh núi lân cận về một chỗ. Trên mỗi ngọn núi đều có cao thủ. Nếu gặp nguy, chỉ cần sử dụng nội kình kêu to một tiếng là có thể thông báo cho tất cả các ngọn núi còn lại. Như vậy có thể giảm bớt tổn thất. Cho dù không thể bắt được chiến sĩ của bộ tộc Đồ Đằng thì cũng có thể tự bảo vệ mình.
Hạ Nhất Minh do dự một chút rồi nói:
- Vậy sáu tên đệ tử mất tích thì thế nào?
Dược đạo nhân buồn bã, nói:
- Bọn họ... Hi vọng mấy người đó có thể bình yên vô sự.
Hạ Nhất Minh hiểu ngay, Dược đạo nhân định bỏ qua mấy tên đệ tử này. Hắn muốn phản đối, nhưng cũng hiểu được đó chính là biện pháp tốt nhất hiện nay. Còn sáu tên đệ tử mất tích thì kết quả chắc chắn là lành ít, dữ nhiều.
Thở dài, Hạ Nhất Minh nói:
- Ý kiến của các ngươi rất tốt. Cứ vậy mà tiến hành. - Hắn ngừng một chút, nói:
- Từ hôm nay trở đi, ta sẽ ở trên đỉnh chủ phong cùng với gia gia và đại bá.
Đám người Dược đạo nhân cũng hiểu được trong hoàn cảnh này, Hạ Nhất Minh quan tâm đến thân nhân của mình cũng chẳng có gì quá đáng. Hơn nữa, khoảng cách từ chủ phong tới bốn ngọn núi xung quanh là ngắn nhất. Người mạnh nhất môn phái tọa trấn ở đây là thỏa đáng.
Sau khi đám Dược đạo nhân rời khỏi, Hạ Nhất Minh thầm than. Địa vị của cường giả Nhất đường thiên tại Hoành Sơn đúng là khác hoàn toàn.
Nếu là cường giả Bách tán thiên thì đám Dược đạo nhân thương nghị xong nhiều lắm cũng chỉ cử một người đến thông báo cho hắn một câu. Làm gì có cảnh cả năm người bọn họ lại cùng kéo tới cơ chứ.
Đó cũng là sự tôn trọng của đám Dược đạo nhân. Nói cách khác, cho dù bọn họ không tôn trọng Hạ Nhất Minh thì cũng tôn trọng tu vi của hắn.
Thu dọn một số thứ, Hạ Nhất Minh liền đi tới chủ phong.
Trên cái sân lớn ở chủ phong, Hạ Vũ Đức đang đứng nhìn Hạ Thuyên Tín luyện công. Từ sau khi Hạ trưởng lão ra lệnh, cả Hoành Sơn đều nơm nớp, tập trung đề phòng. Cái tên bộ tộc Đồ Đằng mặc dù xa lạ nhưng sau khi nghe thấy lai lịch của bọn họ chẳng có ai dám coi thường. Đặc biệt đã có sáu người mất tích lại càng khiến cho rất nhiều người cẩn thận hơn.
Nhưng cho dù không khí trên Hoành Sơn có thay đổi thì Hạ Thuyên Tín vẫn chẳng hề ảnh hưởng.
Đám người Dược đạo nhân từng có nghiêm lệnh không ai được tới gần nơi này, ảnh hưởng tới sự tu luyện của Hạ Thuyên Tín.
Nếu lúc này để cho hắn biết Hoành Sơn đang lâm vào đại nạn, thì chắc chắn Hạ Thuyên Tín không thể tiếp tục tu luyện được nữa.
Hạ Nhất Minh đi tới đây, liếc mắt cùng với gia gia hắn. Lão gia tử khẽ gật đầu, sắc mặt của lão vô cùng ngưng trọng. Hiển nhiên, tin tức của bộ tộc Đồ Đằng không thể giấu được lão.
Gật nhẹ đầu, Hạ Nhất Minh ra dấu nói gia gia cứ yên tâm, có con ở đây ngài chẳng có gì phải lo hết.
Trên người Hạ Nhất Minh có một nguồn sức mạnh mà bất cứ ai ở chung với hắn một thời gian cũng đều hết sức tin tưởng. Ngay cả Hạ Vũ Đức cũng không ngoại lệ.
Trong sân lớn, Hạ Nhất Minh chọn một căn phòng rồi bước vào đó.
Hắn suy nghĩ chốc lát rồi lặng im ngồi xuống. Được một khắc, khí thế trên cơ thể hắn liền lập tức thay đổi.
Trong đầu hắn hiện ra cảnh làm hộ pháp, gia trì kinh mạch cho Mộc Chiêm Hào đột phá tiên thiên cảnh giới.
Mặc dù thực lực của Mộc Chiêm Hào cũng không đáng để cho hắn chú ý nhưng ba hệ công pháp vận chuyển trong kinh mạch hắn đã mang lại cho Hạ Nhất Minh rất nhiều lợi ích.
Thông qua lần giao thủ với Mộc Chiêm Hào, cùng với phương thức vận chuyển nội kình cả ba hệ của hắn, Hạ Nhất Minh đã rút ra được một số kinh nghiệm. Đối với việc ngưng tụ ra đóa hoa bằng chân khí cũng có một chút sở ngộ.
Lúc này, võ đạo mà Hạ Nhất Minh hiểu nhất chính là Phong Vân Vũ Vụ và Băng hệ công pháp. Mặc dù hắn kiêm tu cả các hệ công pháp khác, nhưng so sánh với nhau thì hai hệ này là thâm hậu nhất.
Mà cho dù là Phong Vân Vũ Vụ hay Băng hệ công pháp thì cũng đều liên quan tới