Vũ Thần

Chương 2: Hồ trung kỳ ngộ

Đó là một đạo ánh sáng có sắc thái kỳ dị, Hạ Nhất Minh không thể biết được đây là đạo ánh sáng do vật gì phát ra.
Hạ Nhất Minh muốn há mồm ra để kêu lên nhưng trong miệng lại không phát ra được âm thanh gì. Hắn muốn đụng vào vật phát sáng trong hồ nhưng lại phát hiện ra nó ở quá xa.
Chẳng biết làm sao trong đầu Hạ Nhất Minh lại toát lên ý nghĩ phải nhất thiết đụng đến được vật phát ra hào quang, bất chấp kết quả thế nào cũng phải sờ được vật ấy.
Theo bản năng như muốn hét lên thật lớn, tuy rằng không phát ra được tiếng nào nhưng trong nội tâm hắn đã la lên một lần.
Từng bước đi ra phía hồ, Hạ Nhất Minh đã đặt một chân vào bên trong hồ nước. Ban đêm nước hồ lạnh lẽo ngấm vào ống quần, thấm dần vào chân hắn, hàn khí nhè nhẹ trong hồ mang theo nhiệt khí từ chân Hạ Nhất Minh ra đi. Nếu lúc bình thường mà nói, Hạ Nhất Minh đã sớm kêu lên một tiếng sợ hãi, nhưng vào thời khắc khắc này, Hạ Nhất Minh phảng phất như đã mất đi cảm giác.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Hạ Nhất Minh cũng không cảm giác được hai chân của mình đang rảo bước đi vào bên trong hồ nước, hơn nữa cả người cũng dần dần tiến nhập vào.
Phía trên mặt hồ nước, ánh sáng kỳ dị như ẩn như hiện, dần dần chìm xuống phía giữa lòng hồ.
Đây bất quả chỉ là một cái hồ nước nhỏ mà thôi, tôm cá bên trong đó nhìn thấy quang mang kỳ dị đó liền lập tức chạy trốn khắp nơi. Chỉ còn lại Hạ Nhất Minh giống như đang mất hồn lạc phách chậm rãi hướng tới phiến kỳ dị sắc thái đó.
Kỹ thuật bơi của Hạ Nhất Minh cũng từ trong hồ nước này mà luyện ra, từ nhỏ mỗi khi tới mùa hè đều ở chỗ này tập luyện, kỹ năng bơi cũng theo đó mà không ai dạy cũng tự biết. Tuy không phải là đứng đầu, nhưng bơi một đoạn cũng không có vấn đề gì.
Hạ Nhất Minh dần dần càng ngày càng tiến gần về phía kỳ dị quang mang đó.
Càng lại gần, Hạ Nhất Minh cảm giác như mình càng bị thứ này hấp dẫn tới, giống như đứa trẻ con được kẹo hay như Hoa hoa công tử nhìn thấy mỹ nữ trần trụi mà tiến lại. Hạ Nhất Minh căn bản không thể sinh ra bản năng để chống cự lại.
Hạ Nhất Minh vươn nhẹ cánh tay về phía trước, hướng phía quang mang kỳ dị nhẹ nhàng vuốt ve.
Nhẹ nhàng giống như trên tay đang cầm một món đồ vô giá trị, giống như đang cầm trong tay một sinh mệnh nhỏ bé.
Đây là vật hình tròn trơn nhẵn, vật hình tròn phảng phất như có thể phát sáng, nhưng khi hai tay của Hạ Nhất Minh chạm vào trùm quang mang ấy thì trong đầu hắn lại hiện về vô số hình ảnh cùng thanh âm.
Xuất hiện trước tiên là một hình ảnh trống rỗng, toàn bộ chỉ là trống rỗng, trừ bỏ trống rỗng thì vẫn chỉ là trống rỗng. Mà thân thể Hạ Nhất Minh giống như sinh ra cảm giác tất cả mọi vật đều không có.
Không có sầu lo, không có thương tổn tâm hồn, không có vui sướng, cũng không có tiếng nói truyện hoan hô, hết thảy mọi thứ đều không có, Hạ Nhất Minh giống trở thành thai nhi đang ở trong cơ thể một người mẹ. Hoàn toàn trải nghiệm cảm giác hàm ý hai từ "trống rỗng."
Cái này cũng không phải là tinh thần tiến vào hư không, mà là chân chính cảm giác trống rỗng.
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, một chút ánh sáng ở trên không trung xuất hiện, phảng phất như ánh sáng duy nhất của mặt trời mọc, theo sau vô tận "Khoảng không" sinh ra.
Nhưng mà, luồng ánh sáng đó cũng không phải thuận lợi thắp sáng lên, sau một lúc sáng lên lại dần ảm đạm đi. Cả thế giới lại một lần nữa chìm vào trong bóng tối.
Chỉ là, ánh sáng rất nhanh sau đó lại xuất hiện. Quang mang sáng ngời xua đi bóng tối đang bao trùm, đem tất cả mọi thứ dần dần hiện ra.
Cứ như vậy, ánh sáng lại biến mất rồi lại xuất hiện lặp đi lặp lại nhiều lần. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mỗi lần lặp đi lặp lại, tựa như sau mỗi một lần biến mất, một lần hiện ra đều là một vòng luân hồi. Và sau mỗi một lần luân hồi ấy, lực lượng của ánh sáng càng ngày càng lớn lên. Cuối cùng nó chiến thắng bóng tối, đem hết thảy mọi thứ bao phủ dưới ánh sáng.
Hạ Nhất Minh tựa như tinh thần giờ khắc này thức tỉnh trở lại, hắn giống như một người đứng xem kinh ngạc nhìn thấy mọi kỳ dị biến hóa. Đối với một đứa trẻ như Hạ Nhất Minh mà nói thì căn bản không hiểu mấy cái biến hóa vừa rồi đại biểu cho cái gì. Hạ Nhất Minh có thể xác định duy nhất một điều là chính mình tựa hồ như vừa gặp phải một việc gì đó nguy hiểm.
Sau một lúc tựa hồ ánh sáng vĩnh viễn nở rộ, bống tối tựa hồ cũng vĩnh viễn không thể xâm phạm ánh sáng. Chẳng qua, nó cũng không có rời đi, mà gắt gao cùng với ánh sáng dây dưa một chỗ. Cuối cùng hai loại lực lượng tương phản khác nhau hình thành một vật kỳ dị.
Bên trong đầu Hạ Nhất Minh xuất hiện thêm một cái âm dương bát quái cực đồ, nhất là hai cực ở trung tâm không ngừng xoay chuyển. Giống như chúng muốn đem hết thảy mọi thứ hấp thu vào bên trong.
Trong đầu Hạ Nhất Minh phát ra tiếng nổ ầm ầm, tinh thần hắn không thể chống cự nổi bị hấp thu vào bên trong đó.
Hai cực ở trung tâm không ngừng luân chuyển toát ra những hình vẽ mơ hồ không sao diễn tả nổi. Mà mấy hình vẽ đó ở bên trong đầu Hạ Nhất Minh không ngừng lóe lên.
Tại thời khắc này, Hạ Nhất Minh có cảm giác như được bay lên trời cao, đứng trên mấy vạn thước không trung cảm nhận ánh mặt trời nóng bỏng, cảm nhận những trận gió sắc bén vô cùng. Lại có lúc như đi sâu vào lòng đại dương, thấy được cái đẹp của đáy biển thật không gì sáng được, lại cảm nhận được lực lượng của những ngọn sóng cao tới cả trăm thước.
Đang lúc Hạ Nhất Minh trừng mắt há mồm, thì lại như đi vào sâu trong lòng đất, nhìn thấy vô số các loại khoáng thạch cổ quái, hơn nữa đối với mỗi loại khoáng thạch lại hiểu rõ như lòng bàn tay. Ngay sau ấy, Hạ Nhất Minh lại tiến vào sâu trong lòng dung nham nóng chảy, dòng dung nham màu đỏ phun trào cơ hồ làm tan chảy tất cả mọi thứ làm cho hắn sợ tới hồn phi phách tán.
Mắt hoa lên một cái, Hạ Nhất Minh liền ly khai khỏi đó mang theo những hình ảnh vĩnh viễn không thể quên được bởi cái đẹp của đại dương và sự khủng bố của lòng đất. Đi tới bên trong một khe sâu, Hạ Nhất Minh ngẩng lên thấy được mênh mông bát ngát vạn trượng trên cao, ở trên cao nhìn xuống hắn nhỏ bé chỉ như một hạt bụi mà thôi.
Giây phút đó, Hạ Nhất Minh như được đưa lên cao, cả thế giới đều nằm dưới chân hắn.
Đây là một thế giới xinh đẹp, vô số các loại kỳ hoa dị thảo, rừng rậm nguyên thủy bừng bừng toát lên sinh cơ. Hạ Nhất Minh cảm nhận được thế giới bên dưới đang phóng thích lực lượng cường đại sinh mệnh không ngừng.
Bỗng nhiên, một mảng sương mù màu trắng từ khắp mọi ngóc ngách của thế giới tuôn ra, chỉ trong vòng nháy mắt hết thảy mọi thứ đều trở nên yên tĩnh, cả thế giới hoàn toàn bị đóng băng. Hạ Nhất Minh thậm chí còn thấy được những đóa hoa xinh đẹp bị đóng băng, phảng phất như được làm ra từ những người công tượng khắc băng giỏi nhất vậy.
Hạ Nhất Minh trong lòng kinh hãi vô cùng, nếu có thể hắn muốn sớm rời khỏi hoàn cảnh nơi đây. Nhưng giờ phút này Hạ Nhất Minh thân bất do kỷ, vô luận dùng cách nào cũng không thể rời đi.
Giờ phút này, ở bên trong thế giới đóng băng, Hạ Nhất Minh tựa hồ như cả tinh thần lẫn ý thức cũng bị đông lạnh không thể nhúc nhích được.
Bỗng, một tiếng sét thật lớn từ trên trời truyền ra.
Cả thế giới trắng xóa nhất thời trở nên ảm đạm đi, trên bầu trời mỗi một ngõ ngách đều lóe lên những tia chớp, những tia chớp này phảng phất như vô cùng vô hạn, không bao giờ suy kiệt.
Một dòng điện thật lớn xẹt qua không trung, đánh vào băng đóng trên mặt đất, đem tất cả mọi thứ đánh tan đi.
Những dòng điện thật lớn chớp lên như nhảy múa trên bầu trời, lình hồn cùng tinh thần Hạ Nhất Minh cũng tùy theo đó mà giao động không ngừng.
Rốt cục, khi một dòng điện đánh xuống trước mặt Hạ Nhất Minh, Hạ Nhất Minh liền thấy trước mắt xuất hiện một đạo ánh sáng.
Đây là nguyên thủy nhất của một đạo ánh sáng, sở dĩ ở bên trong là căn nguyên lực lượng.
Hạ Nhất Minh không chút do dự vươn cánh tay, đem đạo quang mang nắm lấy, cùng lúc ấy tinh thần và thể xác Hạ Nhất Minh liền hòa nhập vào đạo quang manh thành một thể.
Tất cả mọi thứ đều chớp lên, cả thế giới ở trước mắt Hạ Nhất Minh chậm rãi tan vỡ.
Hạ Nhất Minh đột nhiên rùng mình một cái, hắn đột nhiên nắm được quyền điều khiển thân thể của mình.
Hàn khí lúc này đang xâm nhập vào mọi ngõ ngách trong thân thể, nhắc nhở cho Hạ Nhất Minh biết lúc này tình trạng của hắn đang không phải là một tình cảnh tốt. Quay đầu nhìn lại, chung quanh mình đều là nước, nguyên lai Hạ Nhất Minh bất tri bất giác đã tiến vào bên trong hồ nước lạnh lẽo.
Hạ Nhất Minh thập phần khủng hoảng, tuy rằng thể chất của hắn so với những đứa bạn cùng lứa cường hãn hơn rất nhiều, nhưng dù sao Hạ Nhất Minh cũng mới chỉ có mười ba tuổi. Đột nhiên trong lúc không biết gì đã xuất hiện bên trong hồ nước, nếu không thất kinh thì đó tuyệt là chuyện không thể.
Không chỉ có thế, Hạ Nhất Minh còn cảm thấy bực mình, hắn còn cảm thấy ngực mình như căng lên, tùy lúc đều có thể nổ tung.
Có thể bởi vì xuất phát từ bản năng cầu sinh, song chưởng của Hạ Nhất Minh hoa lên thân thể hắn giống như một con cá nhanh chóng hướng phía mặt nước bơi lên.
Hạ Nhất Minh cũng không nhận ra, giờ đây kỹ năng bơi lội của mình tựa như được thoát thai hoán cốt, chỉ nhẹ nhành vươn cánh tay ra quào quào vài cái đã từ dưới đáy hồ trực tiếp lao lên trên mặt hồ.
"Hô…"
Hạ Nhất Minh nhô đầu ra khỏi làn nước, tham lam hớp lấy những ngụm không khí để thở, cái cảm giác mà người chết chìm mới có thể cảm nhận được làm cho Hạ Nhất Minh giờ phút này rất quý trọng không khí. Tựa như hô hấp cả đời của mình Hạ Nhất Minh muốn lúc này hít thở hết toàn bộ.
Thật lâu sau đó, Hạ Nhất Minh thả lỏng hạ thân, hắt xì một cái, thân thể run run bắt đầu hướng phía bờ bơi lại.
Một lát sau, Hạ Nhất Minh đã tới bờ của hồ nước, hai tay đặt lên mặt bờ, cả người xoay nhẹ một cái đã đứng trên mặt bờ hồ.
Quay lại nhìn bờ nước u ám, trong lòng Hạ Nhất Minh tràn ngập sợ hãi. Trong trí nhớ của hắn, chỉ nhớ rõ được hắn tới bên hồ nước để tẩy vết bẩn trên quần áo, sau đó thấy được một đạo ánh sáng kỳ bí còn lại hết thảy mọi thứ đều không nhớ rõ ràng. Chính là trong khoảng thời gian hoàng hốt ấy Hạ Nhất Minh thấy được rất nhiều cảnh tượng kỳ quái không thể lý giải được.
Những loại cảnh tượng đấy như có thật, nhưng Hạ Nhất Minh biết chúng chỉ là ảo cảnh. Bởi vì nếu những cảnh tượng đấy đều là sự thật thì Hạ Nhất Minh đã không còn sống tới bây giờ.
Nhìn lại cả người quần áo ướt sũng, Hạ Nhất Minh hiểu được trong một khoảng thời gian ngắn không thể làm cho chúng khô đi được. Hơn nữa cái địa phương quỷ dị này, Hạ Nhất Minh thật không giám ở lại lâu thêm chút nào nữa.
Xoay người một cái, Hạ Nhất Minh hướng phía Hạ gia trang chạy trối chết. Bây giờ trong lòng hắn cái hồ nước này trở này một bóng đen không thể xóa được.