- Bang...
Âm thanh kỳ dị yếu ớt vang lên trên đầu Thiết Giáp Bối Long, một lực lượng vô hình từ đó bỏ chạy ra xa.
Đột nhiên Hạ Nhất Minh hiện ra trong hư không, hai tay hắn kết thành một loạt thủ ấn phức tạp. Theo những thủ ấn biến hóa, trong không trung xuất hiện phù văn ấn ký kỳ lạ.
Ấn ký này tựa hồ nắm giữ uy lực lương đại, vừa xuất hiện đã khiến không gian dao động, theo sau hình thành hấp lực cường đại thu nạp hết thảy hư không.
Lực lượng từ đầu Thiết Giáp Bối Long chạy trốn nhất thời rống lên một tiếng oán giận. Mặc dù nó kiệt lực muốn rời xa nơi này nhưng hấp lực càng lúc càng mạnh khiến nó bị hút vào trong đó. Hạ Nhất Minh cổ tay khẽ đảo, đám phù văn ấn ký trong không trung chậm rãi bay xuống tay hắn.
Nhìn ấn ký cấu thành từ Ngũ hành lực lượng tinh thú, khóe miệng hắn thoáng lộ vẻ cười lạnh.
Trong phù văn ấn kỳ này jko ngờ có một đồ hình Thiết Giáp Bối Long, bất quá đồ hình này gương mặt dữ tợn, tựa hồ tùy thời có thể xong ra.
Thiết Giáp Bối Long không hổ là Thần thú, khi bị bảo trư phục kích cùng Lôi điện toàn lực công kích, nó đã lập tức quyết định để Long phách rời bỏ thân thể.
Chỉ là Hạ Nhất Minh sớm đã chuẩn bị, sau khi bị cướp Long châu nội đan Tát Ma Đức hắn đã có giáo huấn sâu sắc.
Hơn nữa sau khi nghiên cứu phù văn trên Huyền quy xác, hắn đã nắm giữ lực lượng phong ấn linh hồn.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLBởi thế khi Thiết Giáp Bối Long để Long phách chạy trốn, Hạ Nhất Minh lập tức dùng Ngũ hành lực lượng làm cơ sở, thi triển phương pháp phong ấn linh hồn.
Lúc này cảm nhận oán khí mãnh liệt truyền ra từ phù văn ấn ký, Hạ Nhất Minh chậm rãi lắc đầu. Hắn biết nếu không phải Bách Linh Bát linh mẫn, kết cục này sẽ rơi lên đầu hắn.
Với kinh nghiệm cùng kiến thức đám người Lý Áo Ba Đặc, tuyệt đối không thể để hắn sống yên ổn. Đồng dạng bọn họ ra tay tuyệt đối không nhân từ. Một cỗ ý niệm cường đại hung hăng ép tới phù văn ấn kí, Long phách đồng dạng chống cự không chịu khuất phục.
Đây chính là sự kiêu ngạo của Thần thú, cho dù tới bước đường cùng cũng tuyệt đối không cúi đầu trước địch nhân.
Lạnh lùng cười, Hạ Nhất Minh vung tay, một cỗ Quang Ám lực lượng nhất thời tiến vào phù văn ấn ký. Đối phó với lực lượng linh hồn, Quang Ám lực lượng hơn xa Ngũ hành lực.
Trong phong ấn, Thiết Giáp Bối Long mặc dù đã tới đường cùng nhưng vẫn kiêu ngạo bất tuân. Cũng bởi biết bản thân khó thoát khỏi nên nó mới có biểu hiện cường ngạnh, vô luận thế nào cũng không để tôn nghiêm chịu tổn hại.
Bất quá khi Quang Ám lực lượng tiến vào phù văn ấn ký, Long phách nhất thời xuất hiện cảm giác sợ hãi. Đối với cỗ lực lượng này Thiết Giáp Bối Long sợ hãi tới tận xương tủy.
Đây là sự sợ hãi truyền thừa vô số năm tại Ngoại hải, nó khắc sâu vào xương tủy cho dù đã tiến giai Thần thú cũng không thể xóa bỏ trong thời gian ngắn.
Đôi mắt Hạ Nhất Minh ánh lên vẻ kinh ngạc. Hắn trầm ngâm chốc lát, theo sau sự cảm nhận biến hóa trong phù văn.
Thiết Giáp Bối Long không chỉ đã tử vong, ngay cả Long phách cũng bị hắn phong ấn, từ nay về sau đầu Thần thú này không thể tác oai tác quái nữa.
Lôi điện hí vang một tiếng, quang mang tím sẫm trên mặt băng nhất thời quán nhập Phích Lịch Thiên.
Nhìn Thần khí cấu thành từ hai mươi bốn khỏa Lôi chấn tử, trong lòng Hạ Nhất Minh không khỏi hâm mộ.
Thiết Giáp Bối Long mặc dù trước đó hai lần chịu công kích, thân thể trọng thương nhưng sức phòng ngự vô cùng hiếm thấy.
Bất quá bị Thần khí Phích Lịch Thiên công kích, nó lập tức ngã gục, ngay cả cốt mâu trên lưng cũng không kịp phóng ra.
Bởi vậy có thể thấy Lôi điện phối hợp cùng Thần khí này cường đại ra sao? Sau khi quang mang tử điện biến mất, trên mặt băng lộ ra thi thể Thiết Giáp Bối Long.
Lúc này vết thương trên thân thể Thiết Giáp Bối Long đã bị lôi điện nướng chín. Thần thú huyết vốn là báu vậy vô giá, Hạ Nhất Minh cũng không muốn lãng phí chút nào.
Hắn lấy từ Ngũ hành không gian một vại nước, theo đó chân khí vô hình phóng xuất khiến nước biển sôi trào.
Huyết dịch đỏ tươi của Thiết Giáp Bối Long dung hòa cùng nước biến lập tức bị hút vào vại nước.
Chỉ giây lát vại nước này đã đầy phân nửa, số lượng Thần thú huyết bên trong đủ khiến kẻ khác động tâm.
Đương nhiên trong hoàn cảnh này cho dù bản lĩnh Hạ Nhất Minh có lớn hơn cũng không có khả năng thu hồi toàn bộ Thần thú huyết. Có thể tìm được nửa vại nước đã là rất giỏi. Về phần sinh vật Bắc hải căn nuốt số máu huyết kia, có lẽ sẽ xuất hiện vài đầu linh thú. Theo sau Hạ Nhất Minh chậm rãi tới trước thi thể Thiết Giáp Bối Long. Nhìn thi thể đen thui trên mặt băng, Hạ Nhất Minh than thở không thôi. Thần thú đã là tồn tại đỉnh cao trên thế giới, nhưng kết cuộc thế này khiến hắn không khỏi cảm khái. Do dự một chút, Hạ Nhất Minh đặt tay lên phần đầu Thiết Giáp Bối Long, nơi Long phách thoát ra.
Khi Thiết Giáp Bối Long chịu lôi điện công kích, khí tức sinh mạng đã như có như không, nó rất nhanh quyết định thoát thân. Bất quá cũng bởi vậy nên khiến phần đầu vỡ vụn.
Lúc này Hạ Nhất Minh đưa tay tìm kiếm, sau một hồi đã thu được khỏa nội đan màu vàng. Đây chính là nội đan Thần thú chân chính, bên trong ẩn giấu lực lượng cường đại khiến bất kỳ ai cũng phải thèm thuồng.
Trừ Thần khí trời sinh trong truyền thuyết, nhân loại muốn đoán tạo Thần khí nhất định phải sử dụng nội đan Thần thú. Bởi chỉ có nội đan cấp bậc Thần thú mới có thể điều khiển thiên địa chi uy. Đương nhiên Ngũ Hành Hoàn trong tay Hạ Nhất Minh cùng Ngao Mẫn Hành là ngoại lệ.
Bởi Ngũ hành lưu chuyển hỗ trợ lẫn nhau, tương sinh tương khắc nên chỉ cần năm khỏa nội đan Thánh thú cũng đủ để điều khiển Thiên địa chi uy.
Lúc này trong tay Hạ Nhất Minh nắm giữ một khỏa nội đan Thần thú chỉ cần có thể đoán tạo, nhất định sẽ xuất hiện tân Thần khí.
Bất quá muốn thu thập tài liệu đoán tạo thần khí không dễ dàng như vậy. Nếu không có cơ duyên, cho dù bảo trư cùng Hạ Nhất Minh cũng không có biện pháp.
Mặt biển sóng sôi trào, bảo trư theo đó bay lên. Nó không khôi phục hình dạng bình thường mà để nguyên thân thể hơn mười trượng giễu võ dương oai.
Hạ Nhất Minh bật cười, nói:
- Bảo trư. Vừa rồi đánh chết Thiết Giáp Bối Long là nhờ công lao của ngươi.
Bảo trư nhất thời hưng phấn kêu lớn theo đó mới chậm rãi thu nhỏ thân hình.
Nó mau chóng tới trước thi thể Thiết Giáp Bối Long. Mặc dù thi thể này đã bị lôi điện đốt cháy nhưng trong mắt bảo trư vẫn là bảo vật trân quý. Quả thật thân thể Thần thú bất luận cấp bậc nào đều vô cùng quý giá. Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu đưa nội đan vào Ngũ hành không gian. Muốn đoán tạo Thần khí không phải một sớm một chiều, hắn cũng không sốt ruột. Khẽ vung tay, thi thể Thiết Giáp Bối Long lập tức biến mất.
Bảo trư bất mãn kêu lên một tiếng, tựa hồ kháng nghị hành động của Hạ Nhất Minh. Chỉ là âm thanh nó rất nhỏ, càng chủ yếu hơn Hạ Nhất Minh cùng Lôi điện không chút để ý tiếng kêu này.
Lúc này vẻ mặt một người một ngựa vô cùng ngưng trọng, bất quá trong đó không giấu được sự hưng phấn. Cổ tay khẽ đảo, Hạ Nhất Minh lấy ra Truy tung khí:
- Bách huynh. Bọn họ vẫn còn ở đó sao?
- Vẫn.
Âm thanh Bách Linh Bát bình thản vang lên:
- Bọn họ còn đang chờ đợi.
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc nói:
- Bọn họ đúng là rất kiên nhẫn.
Lôi điện hí lên, sát khí trên thân thể nồng đậm hơn hẳn.
Thân thể bảo trư run lên, theo đó cùng Lôi điện gầm hống tỏ vẻ uy phong lẫm liệt.
Hạ Nhất Minh vỗ vỗ tay, nói:
- Nếu bọn họ chờ đợi, chúng ta không thể để họ thất vọng.
Bảo trư ánh mắt thoáng ngưng lại, nói:
- Ngươi muốn cùng bọn họ liều mạng?
Hạ Nhất Minh bật cười, nói:
- Sao phải liều mạng? Chúng ta bây giờ chỉ cần chờ đợi...
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, đôi mắt ẩn hiện sát khí:
- Bây giờ chúng ta chỉ cần chờ đợi.