Vũ Thần

Chương 1182: Kinh hiện Long tộc

- Sao? Bọn họ đi rồi.
Hạ Nhất Minh nói vẻ khó tin:
- Đúng vậy, mới đi được vài ngày.
Hạ Vũ Đức vẻ mặt áy náy nói:
- Nhất Minh, nếu sớm biết ngươi xuất quan nhanh thế thì bất luận thế nào ta cũng không để bọn họ đi.
Hạ Nhất Minh bước lên phía trước, đỡ lão ngồi xuống. Mặc dù Hạ Vũ Đức thoạt nhìn thân thể vẫn tráng kiện nhất quyền đả hổ, nhưng lúc này tâm tình lão kích động, Hạ Nhất Minh cũng không dám coi thường.
- Gia gia, sự tình nhỏ thôi mà, người không cần để trong lòng.
Hạ Nhất Minh an ủi nói:
- Đều do tôn nhi luyện đan thuận lợi vượt xa kế hoạch. Nếu không bọn họ cũng không vội vã rời đi.
Ở bên cạnh, Sở Hao Châu trợn mắt khi nghe được những lời này. Hạ Nhất Minh tính trăm phương ngàn kế để luyện đan thuận lợi. Giờ hắn lại oán giận sự thuận lợi này.
Hạ Vũ Đức ngẩn ra, dở khóc dở cười đánh nhẹ lên cổ tay Hạ Nhất Minh nói:
- Nói hươu nói vượn.
- Hạ huynh đệ, bọn họ ba vị Thần đạo cường giả đối phó với ba đầu Thần thú mới tiến giai chắc không có gì nguy hiểm. Bởi thế ngươi không cần quá lo lắng.
Sở Hao Châu cười lớn nói.
Hạ Nhất Minh ngưng trọng gật đầu nhìn về phương xa, chân mày khẽ nhíu nói:
- Sở lão ca, theo lý mà nói đúng là ta không nên lo lắng cho bọn họ.
Sở Hao Châu giật mình nói:
- Ngươi nói sao?
- Ba đầu Thần thú kia không phải là Thần thú phi hành, ta không sợ bọn họ không địch lại. Thêm nữa Băng phượng chủ phách Băng Lăng Kính tuyệt đối có thể đem bọn họ trở về bình an. Bởi thế quả thực ta không nên lo lắng.
Nói tới đây, Hạ Nhất Minh nhăn mặt nói:
- Nhưng không biết vì sao, lòng ta có chút bất an. Tựa như cảm giác được đại nạn sắp đến.
Hạ Vũ Đức sắc mặt đại biến nói:
- Tại sao?
Hạ Nhất Minh chậm rãi lắc đầu nói:
- Tôn nhi cũng không biết. Có lẽ vì tôn nhi quá lo lắng cho bọn họ chăng.
Sở Hao Châu vẻ mặt ngưng trọng trầm giọng nói:
- Hạ lão đệ, Thần đạo cường giả cảm ứng thường tương đối linh nghiệm. Giờ ngươi đã là ngụy thần cảnh cường giả, chắc sẽ không vô duyên vô cớ cảm thấy nguy hiểm.
Lão do dự một chút nói:
- Mưu Thần quân bọn họ rời đi chưa tới ba ngày, hơn nữa còn mang theo Từ Đống Sơn. Lấy tốc độ cực hạn của Lôi Điện khẳng định có thể đuổi kịp.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm trong chốc lát. Mặc dù hắn cũng không hiểu tại sao, nhưng cảm giác bất an càng rõ rệt.
Hắn thở dài một tiếng nói:
- Cũng tốt, Sở lão ca, ta giao Thần đạo khôi lỗi cho ngươi. Nếu có chuyện gì xảy ra ngươi cứ hướng Thiên Trì nhất mạch cầu cứu. Lưu trưởng lão cùng Tông chủ tuyệt đối sẽ không đứng nhìn.
Sở Hao Châu ngưng trọng gật đầu. Lão biết những lời này quan trọng thế nào nên căn bản không dám có một chút khinh thường.
Ánh mắt nhìn qua hai người trước mặt, Hạ Nhất Minh rốt cuộc từ bỏ ý định đem Song tu đan cho bọn họ phục dụng. Không phải hắn không nỡ, mà vì đan dược này vừa được luyện chế. Mặc dù bản thân hắn đã tự mình dùng thử, nhưng nếu cho người khác phục dụng kết quả cụ thể ra sao còn chưa biết được. Cho nên Hạ Nhất Minh không dám dễ dàng đưa ra.
Dù sao hai người bọn họ không phải thần đạo cường giả như hắn cùng Mưu Tử Long.
Đợi sau này quay về, có sự giám sát của hắn mới để hai người phục dụng.
*****
Tiếng gió vù vù thổi qua bên tai, cảnh sắc vụt qua trước mắt.
Theo đề xuất của Sở Hao Châu, Hạ Nhất Minh mang theo Bảo Trư, Bách Linh Bát cùng Bạch Mã Lôi Điện, dùng tốc độ cực hạn đuổi tới.
Theo lời gia gia cùng Sở Hao Châu thuật lại, Hạ Nhất Minh liên tưởng đến lai lịch của Thiết Giáp Long. Ngày trước cùng bọn người Ngao Mẫn từ truyền tống trận đi ra, vì xâm phạm vào lãnh địa của thần thú này nên bị nó công kích.
Bất quá nó cũng thật xui xẻo. Truyền tống trận có nhiều thần đạo cường giả như thế nên hậu quả nó gặp phải có thể tưởng tượng được.
Trúng công kích của Bạch Mã Lôi Điện, Thiết Giáp Long hoảng hốt bỏ chạy. Nếu không phải đang ở dưới đáy biển, hơn nữa mọi người cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt thì sợ rằng nó đã bị bọn họ lột da rút gân lấy đi nội đan.
Chỉ là Hạ Nhất Minh không hiểu tại sao Thiết Giáp Long vốn là Ngoại hải Thần thú lại ở cùng Bắc hải Thần thú. Hắn mơ hồ cảm giác nhìn không thấu ẩn tình trong chuyện này.
Bởi thế Hạ Nhất Minh cảm thấy nguy hiểm cực độ.
Tốc độ Bạch Mã Lôi Điện quả thực rất nhanh. Hơn nữa không chút che dấu hành tung nên thực nhanh đến khó tin.
Lúc này hắn đã tiến nhập Bắc cương cảnh vực. Mặc dù không gặp được Viên Lễ Huân cùng Mưu Tư Long nhưng Hạ Nhất Minh cảm ứng được mình sắp đuổi kịp bọn họ.
Dù sao bọn họ còn phải mang theo một ngũ hành tôn giả. Lấy tính cách Mưu Tử Long mà suy đoán, tuyệt đối không thể đi nhanh như thế.
- Chờ chút.
Bách Linh Bát đột nhiên quát. Không chờ Hạ Nhất Minh mở miệng, Bạch Mã Lôi Điện chợt ngừng lại.
Đang dùng cực hạn tốc độ đột nhiên đình chỉ hiển nhiên tạo ra một chút lực quán tính. Nhưng quang mang trên thân Bạch Mã Lôi Điện chợt lóe đã dễ dàng đem phần lực lượng này hóa giải.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc xoay người nói:
- Bách huynh, có chuyện gì sao?
- Ta phát hiện ra một sinh vật.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh nhất thời ngưng trọng lên, hắn trầm giọng nói:
- Là sinh vật gì?
- Long tộc?
Hạ Nhất Minh giật mình, ngữ khí chợt chuyển:
- Là Long tộc phương Tây.
Bách Linh Bát trả lời rất đơn giản.
Hạ Nhất Minh nhất thời biến sắc. Lần này Bắc hải Thần thú cùng một đầu Ngoại hải Thần thú trả thù. Dù suy luận thế nào cũng không hề dính dáng đến Tây phương Long tộc. Nhưng Hạ Nhất Minh rất tin tưởng lời Bách Linh Bát vì gã có nhãn quan thần kỳ. Bình thường sinh vật khác còn chưa nhìn thấy bọn họ thì Bách Linh Bát đã sớm trông thấy đối phương.
Cũng như lúc này, nếu không phải Bách Linh Bát phát hiện tung tích Tây phương Thần long thì khẳng định Hạ Nhất Minh hoàn toàn không hay biết gì cả.
Quanh thân thể hắn nhất thời nổi lên một lực lượng dao động kỳ dị. Sau một lát tầng mây chung quanh ùn ùn hướng về phía hắn ngưng tụ lại, đem Hạ Nhất Minh tiến vào bên trong.
Tiềm thức phát động ẩn nặc đã xong, không hiểu tại sao, Hạ Nhất Minh không muốn để phương Tây thần long phát hiện thân ảnh của mình.
Đi tới phía sau Bách Linh Bát, gã đã chủ động biến cái gáy thành màn hình, tập trung phát ra hình ảnh Tây phương Thần long.
Thần long lúc này đang ở trên một sườn núi. Thân thể không nhúc nhích, tựa như một quả núi bất động. Nếu không phải được Bách Linh Bát nhắc nhở Hạ Nhất Minh không chắc đã phát hiện ra nó.
Trầm ngâm chốc lát, Hạ Nhất Minh vỗ nhẹ cổ Bạch Mã. Tâm ý tương thông, Bạch Mã Lôi Điện buông vó đập khoảng không đi tới. Tốc độ của nó được bảo lưu vừa phải.
Một lúc sau, Bách Linh Bát đột nhiên phát hiện ra thêm một đầu Tây phương Thần long. Cùng với đầu Thần long lúc trước đều nằm trong công sự che chắn. Nếu không phải Bách Linh Bát có năng lực đặc thù, Hạ Nhất Minh căn bản không thể vừa đi tới vừa phát hiện ra chúng.
Bạch Mã Lôi Điện mặc dù đã tận lực giảm tốc độ nhưng so với ngũ khí đại tôn giả, tốc độ của nó vẫn nhanh hơn rất nhiều.
Tại Băng cung, Bách Linh Bát từ xa thấy được ba người Viên Lễ Huân. Bất quá Hạ Nhất Minh cũng không tiến lên nói chuyện mà theo sát phía sau, bảo hộ từ xa.
Lúc này tại phía xa lối vào Băng cung, Viên Lễ Huân cước bộ đình chỉ. Nàng quay đầu nhìn lại, tựa hồ như đang tìm kiếm gì đó.
Mưu Tử Long kinh ngạc hỏi:
- Đệ muội, ngươi đang tìm gì đó?
Viên Lễ Huân khẽ lắc đầu, vẻ vô định nói:
- Ta dường như mới cảm giác được khí tức Nhất Minh.
Mưu Tử Long cười phá lên nói:
- Ngươi lại nghĩ đến Hạ lão đệ phải không. Hắn bế quan luyện đan, không có khả năng một tháng xuất quan. Cho dù xuất quan cũng không thể đuổi theo nhanh như thế.
Khuôn mặt Viên Lễ Huân thoáng đỏ lên, giống như phủ một lớp son động lòng người.
Bất quá nàng rất nhanh điều chỉnh tâm tình, tự ngẫm lại cũng biết không có khả năng, lắc đầu phải chăng là ảo giác. Ba Thần đạo cường giả tiến nhập Băng cung thần tình có chút buông lỏng.
Mặc dù đối phương là ba đầu Thần thú nhưng bọn họ cũng có ba Thần đạo cường giả. Cho dù đấu không lại đối phương nhưng dưới Băng cung thủy hệ Thần lực phòng hộ sẽ không có vấn đề gì.
Tông chủ Băng cung Băng Tiếu Thiên tự thân ra ngoài tiếp đón. Đối với việc Viên Lễ Huân đến lão không ngạc nhiên. Nhưng khi thấy Mưu Tử Long khẳng khái viện thủ, thực sự lão cảm kích vạn phần.
Bên ngoài Băng cung, trong một đám mây trắng rất lớn đang lơ lửng trôi, ánh mắt Hạ Nhất Minh ngưng trọng chăm chú. Nhìn Viên Lễ Huân cùng Mưu Tử Long tiến nhập Băng cung, hắn đã cảm thấy yên lòng hơn.
Bằng vào tu vi của tam đại Thần đạo cường giả, hơn nữa còn có Băng cung thủy hệ Thần lực phòng hộ. Dù cho Thần thú đối phương có âm mưu quỷ kế gì, chỉ cần bọn họ không ly khai phạm vi Thần lực phòng hộ, vậy tuyệt đối không có gì nguy hiểm đến tính mạng.
Bạch Mã Lôi Điện hí nhẹ một tiếng, Bảo Trư thở hổn hển nói:
- Chúng ta không đi vào sao?
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu nói:
- Phát hiện ra Tây phương Thần long khiến ta có chút không yên lòng.
Hắn dừng một chút, trên mặt lộ vẻ tươi cười nhìn Bách Linh Bát nhiệt tình nói:
- Ta muốn đi đến nơi này xem qua. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bách Linh Bát bình tĩnh nói:
- Ngươi muốn đi đâu.
- Ta muốn đến chỗ Thần thú đối phương xem một chút.
Hạ Nhất Minh lặng lẽ cười nói:
- Ta hoài nghi không chỉ có ba đầu Thần thú đến nơi này.
- Tới gần chúng quả thực rất nguy hiểm.
Bách Linh Bát thành thật nói.
- Ngươi cùng ta thi triển ẩn nặc thuật chắc không có vấn đề gì.
Hạ Nhất Minh đã có tính toán nói:
- Ta thực muốn xem, đến tột cùng là chúng có âm mưu gì.