Vu Thần Kỷ

Chương 190: Tử chú

Ánh sao lấp lánh.

Nam Hoang ánh sao như nước, ở Trung Lục thì dày đặc nặng như thủy ngân. Cơ Hạo ngồi ở trên đất tuyết lộ thiên, cũng có thể cảm nhận được một tia tinh lực nặng trịch tinh thuần dị thường không ngừng rót vào thân thể, nhanh chóng bị tử phủ kim đan hấp thu hết.

Vũ Mục hát tiểu khúc sơn ca không biết tên, bừng bừng hứng thú đốt một đống lửa trại, dựng lên cái nồi sắt cực lớn kia của hắn, đang đun nóng hôi hổi. Trong nồi vẫn là canh đặc đủ mọi màu sắc, trong nước canh có thêm một ngàn con rết trắng như tuyết dài cả thước đang lăn lộn náo nhiệt.

Từng cây dược thảo kịch độc không ngừng bị Vũ Mục ném vào trong nồi, một hương vị thơm ngon nồng đậm, khó có thể hình dung, mang theo một tia tanh nồng kích thích liền dần dần bay ra.

Phong Hành ngồi xổm trên đống tuyết nhỏ ngoài mười mấy trượng, hát khúc ca, không ngừng thưởng thức cây trường cung hắn vừa thu được, thỉnh thoảng dùng một thanh đao khắc ở trên thân cung khắc mấy cái phù văn nho nhỏ, kích động trường cung không ngừng sáng lên cả mảng quang ảnh.

Cơ Hạo chú ý, Phong Hành chưa bao giờ tới gần mình trong vòng mười trượng. Gã này cảnh giác rất nặng, trừ Vũ Mục, hắn chưa từng tới gần Cơ Hạo, Thái Ti và Thiếu Ti trong vòng mười trượng, hơn nữa hắn cho dù đang ở tập trung tinh thần cải tạo hàng ngũ phù văn trên trường cung, hắn cũng thỉnh thoảng nhanh chóng ngẩng đầu lên, cảnh giác hướng bốn phía liếc một cái, cảnh giác giống như một con chuột đất thông khí.

Trái lại, Vũ Mục đối với Cơ Hạo thể hiện ra sự nhiệt tình thật lớn.

Sau khi hắn hướng Cơ Hạo vươn tay phải, Cơ Hạo không ngại ngần cầm lấy bàn tay hắn, Vũ Mục liền biểu hiện ra sự nhiệt tình thật lớn đối với Cơ Hạo.

Một gã độc vu am hiểu dùng vu độc, hơn nữa nháy mắt có thể độc chết mấy Đại Vu, người thường căn bản không dám tới gần bên người hắn trăm trượng, càng không cần nói có tiếp xúc thân mật với thân thể hắn. Cơ Hạo có gan nắm tay Vũ Mục, điều này đại biểu sự tín nhiệm của Cơ Hạo đối với Vũ Mục.

Cơ Hạo tín nhiệm Vũ Mục, Vũ Mục tự nhiên đáp lại sự tín nhiệm cùng nhiệt tình ngang gia trị.

Trên đất tuyết quỷ hỏa âm u, mấy chục khúc xương thú trải qua vu pháp điều chế đặt trên đất tuyết. Vu hỏa màu xanh lục to bằng vại nước thiêu đốt đám xương thú đó vang lên ‘Rắc rắc’. Gió cuốn tuyết gào thét mà qua, đám vu hỏa đó không chút sứt mẻ, ánh sáng xanh lét chiếu đất tuyết bốn phía đầy sự âm trầm.

Thiếu Ti đứng ở ven ánh sáng vu viêm (viêm: lửa) bao trùm, hai tay nhét trong tay áo, vừa chậm rãi nhấm nuốt một gốc Tuyết Linh Chỉ, vừa nhìn Thái Ti ở đất tuyết hoa chân múa tay nhảy đại thần.

Một khắc đồng hồ trước, Cơ Hạo giúp Thái Ti dùng tuyết đọng xây một tòa tế đàn, Thái Ti lấy ra một số đầu lâu dị tộc bộ dạng dữ tợn đáng sợ trang trí ở trên tế đàn, đem tế đàn biến thành quỷ khí âm u cực kỳ quỷ bí đáng sợ.

Ban ngày, Cơ Hạo bắt được con linh khôi nhuyễn mộc nọ, dùng băng sương đem nó đóng băng. Giờ phút này vu tinh động lực của linh khôi nhuyễn mộc bị lấy xuống, linh khôi mềm nhũn được đặt ở chính giữa tế đàn, mấy luồng vu viêm màu xanh lục nhỏ bé như tơ nhện đang không ngừng quét tới quét lui ở mặt ngoài linh khôi.

“Là kẻ nhiều kinh nghiệm, tất cả khí tức đều bị thanh trừ rồi.”

“Ngay cả một cái dấu tay cũng không lưu lại, không cần nói tóc, lông hoặc là một giọt mồ hôi các thứ.”

“Ừm. Phòng bị có người bắt được linh khôi này, thông qua dấu vết lưu lại trên thân linh khôi hướng hắn vu pháp nguyền rủa sao? Nhưng đụng phải Thái Ti ta, vô dụng, những thủ đoạn phòng bị thấp kém đó căn bản vô dụng! Cái linh khôi này, chính là dấu vết lớn nhất!”

Con mắt Thái Ti biến thành màu trắng xóa, giống như mắt ếch giống nhau từ trong hốc mắt lồi lên. Bờ môi của hắn biến thành màu đen sì quái dị, phối hợp với con mắt một mảng trắng bệch của hắn tỏ ra đặc biệt dữ tợn đáng sợ.

Hắn cầm bạch cốt trượng, cả người run run quay quanh tế đàn nhảy nhót lung tung, trong miệng niệm tụng chú ngữ ‘Quang quác quang quác’, sợi tơ vu viêm màu xanh lục chậm rãi đảo qua linh khôi nhuyễn mộc. Từng chút một khí tức nhỏ bé liền từ trong cơ thể linh khôi không ngừng toát ra, ở phía trên nó ngưng tụ thành một đám.

Rất nhanh toàn thân Thái Ti ướt đẫm mồ hôi, vốn đã gầy đáng sợ hắn trở nên càng thêm giống một bộ xương khô, gió tuyết cuốn qua, Thái Ti giống như một người giấy rỗng ruột bay lên, mang theo ánh sáng màu xám trắng thật dài, quay quanh tế đàn bay qua bay lại quái dị.

Phong Hành, Vũ Mục đồng thời ngẩng đầu hướng Thái Ti nhìn một cái, trong con ngươi Vũ Mục hiện lên một mảng kinh hãi, Phong Hành thì hưng phấn đứng lên, tùy tay đem trường cung thu được ném vào trong đất tuyết, tò mò kéo một đường cong lớn, xa xa vòng qua Cơ Hạo, từ một phương hướng tiếp cận tế đàn.

Nhưng Phong Hành cẩn thận bảo trì khoảng cách gần trăm trượng với Thái Ti, cũng bảo trì không gian hơn ba mươi trượng với cùng Thiếu Ti.

“Không chạy thoát được đâu, không chạy thoát được đâu… Thái Ti đại gia bắt được ngươi rồi!”

Thái Ti quái thanh quái khí thét chói tai, trong thanh âm tràn ngập quỷ khí âm u.

Chợt mái tóc đen đầy đầu Thái Ti biến thành màu xám trắng tử khí trầm trầm, hai tay hắn vặn vẹo chỉ về phía bầu trời, dưới làn da từng cái mạch máu lồi lên, mạch máu bành trướng, co rút lại quỷ dị, màu sắc mạch máu biến thành màu xanh lục, hơn nữa không ngừng tản mát ra u quang màu xanh lục.

Phía trên linh khôi nhuyễn mộc trôi ra một đám khí nhàn nhạt, trong khí tức mờ mịt có thể thấy được một lão nhân thân hình cao lớn cùng mấy thiếu niên khuôn mặt hung hãn. Lão nhân thực lực rất mạnh, trong cơ thể hắn tự tản mát ra vu lực uy áp dị thường mạnh mẽ, Thái Ti mượn dùng lực lượng tế đàn, vẫn không thể làm cho người ta thấy rõ khuôn mặt hắn.

Nhưng gương mặt mấy thiếu niên hung hãn, lại rõ ràng hiện lên ở trong đám khí này.

“Cơ Hạo, ta bắt được bọn hắn rồi… Hắc hắc, muốn lấy mạng Thiếu Ti, muốn đem chúng ta dẫn tới nơi này giết chết. Ngươi nói…”

Dừng một chút, Thái Ti cười quái dị một tiếng: “Ừm, ngươi sợ là sẽ nhân từ nương tay, vẫn là ta trực tiếp xử lý đi.”

Không đợi Cơ Hạo mở miệng, Thái Ti hít sâu một hơi, bạch cốt trượng trong tay hung hăng hướng một mảng quang ảnh mông lung đó đâm xuống. Trong cơ thể Thái Ti truyền đến vô số tiếng quỷ khóc bén nhọn, trên bạch cốt trượng các sợi tơ nhỏ màu đen trào ra, ở trên bạch cốt trượng ngắn ngủn phác họa ra mấy gương mặt quỷ thần dữ tợn.

Trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, gương mặt quỷ thần trên bạch cốt trượng từ từ bay lên, nhẹ nhàng bay vào trong cơ thể mấy thiếu niên trong quang ảnh.

Quang ảnh lặng lẽ vỡ ra, tế đàn vô thanh vô tức hòa tan, từng tia khí tức kỳ dị từ trong tế đàn bay ra, lập tức chui vào thân thể Thái Ti. Mái tóc dài xám trắng của Thái Ti biến thành màu đen, đôi mắt cũng khôi phục bình thường.

Trong tiếng thở dốc ‘Hổn hển, hổn hển’, Thái Ti quỳ dưới đất, hai tay chống đất tuyết, Cơ Hạo kinh ngạc phát hiện, vốn da bọc xương hắn dần dần trở nên đầy đặn hơn, trên làn da có thêm các tia màu máu, khí sắc cả người nhìn qua tốt hơn nhiều.

Nếu nói Thái Ti trước kia một trận gió nhẹ cũng có thể thổi ngã, như vậy hắn hiện tại ít nhất cũng cần một trận gió lớn bậc trung mới có thể thổi chạy.

Pháp môn thật quỷ dị, thuật nguyền rủa thật kì dị.

Ở bên, Vũ Mục đã cao hứng phấn chấn kêu to lên: “Xong việc rồi? Xong việc rồi thì nhanh đến nếm thử, một nồi canh Bách Độc Thiên Long này của ta, thu thập một ngàn lẻ tám mươi con Tuyết Thần Ngô Công này đã tốn khí lực rất lớn, nhanh nếm thử mùi vị ra sao!”

Ngoài mười mấy vạn dặm, trong Vu điện, hai gã thiếu niên Đại Vu tụ tập một chỗ đang khe khẽ nói nhỏ đột nhiên thân thể cứng đờ, ‘bốp’ một cái biến thành hai cái thây khô một chút hơi nước cũng không còn ngã xuống đất.