Vu Thần Kỷ

Chương 176: Minh hội

“Là người của Nam Hoang minh.”

“Tiểu tử này sắp xui xẻo rồi.”

“Ha, đặt cược, đặt cược, mười ngọc tệ, ta cá là tiểu tử này trong vòng mười hơi thở sẽ bị đánh ngã.”

“Năm ngọc tệ, bảy hơi thở! Tiểu tử này, nhiều nhất có thể kiên trì thời gian bảy hơi thở. Chưa thấy mấy gã đó sao?”

“A? Nam Hoang minh tứ long, tứ phượng, tứ lân đều đến? Bọn họ trở về khi nào? Tiểu tử này thật sự là mệnh khổ!”

Cơ Hạo trấn định đứng ở tại chỗ, nhìn trên trăm thiếu niên Đại Vu nổi giận đùng đùng hướng mình tới gần. Hắn lại một lần nữa cảm khái, nội tình Vu điện thật sự đáng sợ, đến tuổi này so với chính mình lớn hơn không được bao nhiêu thiếu niên, người người đều là Đại Vu.

Hơn nữa ánh lửa trên người mấy thiếu niên đi đầu nhiều chút, có mấy người vu huyệt mở cũng tới gần một trăm cái!

Đại Vu mở vu huyệt, vu lực cất giữ trong mỗi một vu huyệt, ít nhất cũng tương đương với tổng vu lực trong toàn bộ kinh lạc toàn thân lúc Tiểu Vu cảnh đỉnh phong. Mở một trăm vu huyệt, đại biểu Đại Vu này ít nhất có được vu lực gấp trăm lần so với bản thân lúc Tiểu Vu cảnh đỉnh phong, hơn nữa phẩm cấp vu lực cũng ngưng luyện hơn so với lúc Tiểu Vu cảnh rất nhiều.

Những người này, chính là cái gọi là tinh anh Nam Hoang minh?

Trong đó còn có cái gọi là tứ long, tứ phượng, tứ lân?

Cơ Hạo nhìn các thiếu niên khí thế hùng hổ sải bước tới gần, lắc đầu, ánh mắt khẽ chuyển, nhìn về phía những người xa xa líu ríu xem náo nhiệt.

Những thiếu niên mồm năm miệng mười lấy Cơ Hạo đánh cược, bọn họ mỗi người khí tức ngậm mà không phát, trong đó có mấy người khí tức không ở dưới mấy đầu lĩnh cường đại nhất Nam Hoang minh. Hơn nữa rất rõ ràng, những thiếu niên này chia làm bảy tám đoàn thể nhỏ.

Trong đó một đám người ngoài thân thanh quang quanh quẩn, khí tức sinh mệnh cường đại phả vào mặt, hẳn là Đông Hoang con dân.

Một đám người khác toàn thân thủy khí mơ hồ, một đám người đứng ở nơi đó, đã có một luồng khí âm hàn phả vào mặt, không hề nghi ngờ là cấp dưới Bắc Hoang Thủy Thần.

Còn có một đám người khí tức sắc bén dị thường. Toàn bộ người hai tay khoanh trước ngực ngẩng đầu đứng thẳng ở nơi đó, giống như những thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, mũi nhọn vô hình cách mười mấy dặm đã khiến người ta đau đớn toàn thân, hít thở cũng có chút khó khăn. Hiển nhiên, những thiếu niên này đều là tinh anh Tây Hoang.

Trừ bọn họ, mấy nhóm người khác ở trên khí tức không rơi xuống thế yếu chút nào. Khí tức mỗi người hùng hồn như núi, đều tự có chỗ chói mắt của riêng mình.

Nhìn thấy bộ dáng Cơ Hạo thoải mái đánh giá chung quanh như vậy, cơn giận của một đám thiếu niên Nam Hoang minh càng ập lên, đem Cơ Hạo và Thái Ti bao vây nhiều vòng ở giữa. Một thiếu niên bộ dáng cực kỳ hùng tráng, tuổi còn nhỏ nhưng so với Cơ Hạ còn khôi ngô hơn một vòng đẩy một chưởng về phía bả vai Cơ Hạo, đồng thời lớn tiếng rít gào lên:

“Tiểu tử, ngươi hết nhìn đông tới nhìn tây làm gì? Ngươi…”

Bàn tay thiếu niên vừa mới vươn ra, tay Cơ Hạo đã khống chế chuẩn xác cổ tay hắn.

Một lực lượng khổng lồ như núi sập đất nứt ập tới, Cơ Hạo theo bản năng căng năm ngón tay, cũng đem toàn thân khí lực thi triển ra. Mấy ngày nay, Vu điện không tiếc phí tổn bồi dưỡng Cơ Hạo, mỗi ngày một con hung thú cấp Đại Vu bị hắn nuốt, hiện tại thân thể Cơ Hạo đã tương đương với tổng hai đến ba con hung thú cấp Đại Vu.

Mà hung thú đơn thuần ở trên lực lượng thân thể, thường thường là gấp mấy lần Đại Vu nhân tộc cùng giai.

Cơ Hạo vừa phát lực, mọi người đều nghe được giữa ngón tay hắn truyền đến tiếng xương khớp vỡ vụn. Trong tiếng ‘Rắc rắc’, thiếu niên bộ dạng cao to chợt biến sắc. Mọi người đều nhìn thấy cơ thịt bành trướng lên của hắn bị năm ngón tay Cơ Hạo cứng rắn bóp bẹp, trên cổ tay bị cứng rắn nặn ra năm vết máu màu tím xanh.

“Đứng đầu Nam Hoang minh tứ long Diêu Khai Nguyên, cũng chỉ có thế.”

Ở bên lập tức truyền đến tiếng trào phúng khinh thường của các thiếu niên.

Cơ Hạo nhất thời biết thiếu niên này đến từ Nam Hoang Hỏa Long bộ, bộ tộc cường đại so với Tất Phương bộ còn mạnh hơn một mảng lớn, ở trong toàn bộ bộ tộc Nam Hoang, thực lực tuyệt đối thuộc loại đứng đầu. Mà họ chính của Hỏa Long bộ chính là ‘Diêu’, giống họ ‘Cơ’, họ ‘Diêu’ cũng là dòng họ cổ xưa nhất, bắt nguồn thuần khiết nhất trong bộ lạc nhân tộc.

“Diêu Khai Nguyên?” Cơ Hạo siết chặt năm ngón tay, chậm rãi đem cánh tay Diêu Khai Nguyên đè xuống phía dưới. Lực lượng thân thể mạnh hơn xa so với Diêu Khai Nguyên mấy lần, bắt buộc nửa thân thể Diêu Khai Nguyên theo cánh tay chậm rãi nghiêng lệch, lưng cũng chậm rãi cong xuống.

Diêu Khai Nguyên lửa giận ngập trời nhìn Cơ Hạo, hắn nghiến răng nghiến lợi, vài lần vận kình phát lực muốn xoay chuyển hoàn cảnh xấu. Nhưng lực lượng thân thể Cơ Hạo quá cường hãn, Bổ Thiên Bất Lậu Quyết đem tới gây cho hắn, là thân thể biến thái vượt xa người ta tưởng tượng.

“Các ngươi không biết tiền căn hậu quả sự tình, đã hùng hổ ra mặt, thực cho rằng, ta là dễ bắt nạt?” Cơ Hạo lạnh lùng nhìn Diêu Khai Nguyên trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh, thấp giọng cười lạnh: “Hay là các ngươi đã quen không giảng đạo lý, chỉ nói bạo lực?”

Diêu Khai Nguyên không hé răng, hắn tức giận nhìn Cơ Hạo, đột nhiên toàn thân phun ra mảng lửa lớn, vu lực cương mãnh dị thường hóa thành vô số phù văn dạng lân giáp chắc chắn, sắc bén kề sát thân thể, thân thể hắn chợt cất cao, rất nhanh đã lại cao thêm hơn một thước.

Ở bên, một thiếu niên toàn thân thủy khí vờn quanh lập tức cười nhạo: “Có xấu hổ hay không? Diêu Khai Nguyên, ngươi là đứng đầu Nam Hoang minh tứ long nha, con chiến sĩ thủ lĩnh Nam Hoang Hỏa Long bộ, lực lượng thân thể ngươi không ép nổi một đứa nhỏ, còn muốn vận dụng vu lực Đại Vu đi bắt nạt một Tiểu Vu?”

Diêu Khai Nguyên cười lạnh một tiếng, hắn vươn một bàn tay khác bắt được bả vai Cơ Hạo, lớn tiếng quát: “Lên cho ta!”

Thân hình chợt dùng sức, Diêu Khai Nguyên muốn mạng mẽ đem Cơ Hạo nhấc lên, sau đó hung hăng đập xuống đất, hắn quyết định ít nhất phải đập gãy một trăm cái xương của Cơ Hạo, lấy cái này để báo cho toàn bộ người muốn hướng hắn khiêu khích!

Nhưng Cơ Hạo cũng hét lớn một tiếng, trên thân hắn hừng hực ngọn lửa màu đỏ vàng, cũng hóa thành vô số phù văn như lông chim Kim Ô kề sát thân thể, thân thể gầy yếu của hắn cũng chợt khôi ngô hơn một vòng, chiều cao cũng vọt lên hơn nửa thước. Đôi tay cùng cánh tay Diêu Khai Nguyên biến thành to như hông mình đan xen nhau, Cơ Hạo cũng dùng hết toàn lực hung hăng vật.

Diêu Khai Nguyên hoàn toàn dựa vào man lực bắt nạt người ta, trực tiếp, giống như dã thú trong núi, bộc phát ra là lực lượng ‘Bá đạo’ thuần túy nhất.

Mà Cơ Hạo cũng bá đạo vô cùng hất một cái, nhưng trong lực lượng của hắn còn lẫn vào cảm ngộ chiến đấu của hắn kiếp trước kiếp này, đem toàn bộ trí tuệ cùng kinh nghiệm, kỹ xảo chiến đấu của hắn dung nhập hết vào trong một cú hất toàn lực này.

Diêu Khai Nguyên lực lượng khổng lồ như Thái Sơn áp đỉnh, bá đạo vô song.

Lực lượng của Cơ Hạo giống như nước Trường Giang chảy, mãnh liệt mênh mông lại mượt mà linh động, theo khe hở trong lực lượng khổng lồ của Diêu Khai Nguyên đánh tới.

Trong tiếng vang giòn ‘Rắc rắc’, ngón tay, cổ tay, cánh tay, bả vai, toàn bộ khớp xương của Diêu Khai Nguyên bị Cơ Hạo vung vẩy trật khớp toàn bộ. Diêu Khai Nguyên đau đến khàn giọng rú thảm, Cơ Hạo túm hông hắn lên, đem hắn giơ lên cao cao, sau đó hung hăng đập xuống đất.

Trên mặt đất lóe lên mảng lớn phù văn, mặt đất trở nên cứng rắn vô cùng, Diêu Khai Nguyên va thật mạnh xuống đất, miệng phun tung toé máu tươi, con mắt cũng thiếu chút nữa từ trong hốc mắt nhảy ra.

Phía sau Cơ Hạo ác phong khẽ động, một thiếu niên cường tráng bay vút lên, hai tay giống như vuốt rồng, hung hăng hướng xương cổ cùng lưng Cơ Hạo chộp xuống.

Cơ Hạo cười lạnh, thần niệm hắn thả ra bốn phương, ai có thể đánh lén hắn?

Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị để gã đánh lén này cào rách của mình một chút máu thịt, sau đó dùng phương thức bá đạo, cuồng ngược nhất cho gã kia một cái giáo huấn cả đời khó quên.

Nhưng Cơ Hạo còn chưa động, Thái Ti đã nghiến răng di chuyển ngang một bước, giang hai tay chắn phía sau Cơ Hạo.

“Vô sỉ!” Thái Ti nghiến răng, lạnh lùng quát lớn một tiếng.