Vu Thần Kỷ

Chương 145: Huyết chú

Cách vách tiểu lâu ba người bọn Cơ Hạo ở lại, trong tiểu lâu cách thức tương tự, năm nam tử đầu trọc ngồi vây quanh cùng một chỗ.

Con khỉ nhỏ ba mắt lơ lửng ở chính giữa năm người, trong con ngươi xanh lét không ngừng phun ra mảng lớn ánh sáng sương khói màu xanh lục, ở bên người nó ngưng tụ thành vô số phù văn mấp máy run rẩy. Những phù văn này như các loại phi cầm mãnh thú, không ngừng ở không trung xoay quanh bay múa, thoạt nhìn giống như vật còn sống.

Bên ngoài giết chóc đang duy trì, giết thêm mỗi một con hung thú ác điểu, một phù văn nào đó đối ứng bên người con khỉ nhỏ ba mắt bỗng gia tăng một chút màu máu.

Thí dụ như số lượng bị giết nhiều nhất, là đàn báo săn đợt đầu tiên tiên phong phát động tiến công. Hơn một khắc đồng hồ giết chóc, báo săn bị đánh chết đâu chỉ mười vạn, một phù văn giống báo săn bên người con khỉ nhỏ ba mắt, đã mang theo một tầng huyết quang nồng đậm, thậm chí trong phù văn đã mơ hồ có thể thấy được gân cốt, huyết mạch dần dần sinh thành.

Nam tử bị Tự Văn Mệnh vả một bạt tai, đánh cho nửa gò má cũng lõm xuống, giờ phút này gương mặt đã hồi phục bình thường.

Vuốt ve chỗ mấy ngày trước bị đánh, nam tử mặt âm trầm lạnh giọng nói: “Vốn ngày ấy thấy Cơ Hạo, một mình chém giết ba vị đối thủ cấp Đại Vu, chúng ta đã tận khả năng đánh giá cao thực lực của hắn, lấy sức năm người chúng ta, đủ để dựa theo yêu cầu của người thuê, khiến hắn chết vô cùng thê thảm.”

“Nhưng không ngờ, bên người hắn thế mà lại có thêm một tên phiền toái như vậy.” Nam tử hung hăng hoạt động cổ một phen, từng đoạn xương cổ giống như cối xay ma sát lẫn nhau, không ngừng phát ra tiếng kim loại va chạm bén nhọn: “Ta thế mà không chút sức chống trả! Gã đó, tuyệt đối là tồn tại đỉnh cấp trong Vu Vương.”

Mấy nam tử đầu trọc đều không hé răng, chỉ là mở to hai mắt nhìn đầu mục nhà mình.

Nam tử vuốt ve gương mặt, trầm thấp nói: “May mắn khế ước thú của ta là con Tam Nhãn Ma Hồn Thú này.”

Con khỉ nhỏ ba mắt nhe răng trợn mắt hướng tới nam tử cười dữ tợn không ngừng, đột nhiên nó há mồm, lè ra đầu lưỡi màu đỏ tươi. Nam tử tức giận nhìn con khỉ nhỏ ba mắt này, nghiến chặt răng. Hắn rút ra một con dao đá, hung hăng ở trên bắp chân của mình cắt xuống một miếng da thịt, nhét vào mồm con khỉ nhỏ.

Con khỉ nhỏ ba mắt khoái ý vô cùng nhấm nuốt da thịt nam tử, trong cơ thể thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu của vô số hung cầm mãnh thú.

Nam tử hừ lạnh một tiếng, dùng sức sờ sờ các phù văn màu đen xăm trên da đầu: “Chỉ cần lần này thành công đánh chết Cơ Hạo, công lao của ta sẽ đủ ta tiến hành một lần thần thai chuyển sinh tiếp theo. Đến lúc đó, ta sẽ không cần mưa gió bôn ba bên ngoài nữa.”

Ánh mắt mấy nam tử đầu trọc lóe lên một trận, một người trong đó đột nhiên mở miệng nói: “Đại nhân, ngài đã vận dụng Tam Nhãn Ma Hồn Thú, còn không bằng… Nếu chúng ta có thể đem nhân vương thần tử kia cũng ám sát, phần công lao này…”

Thân thể nam tử hơi cứng đờ, hắn đè thấp thanh âm, dồn dập quát lớn: “Ảnh Ma chúng ta, chưa từng làm chuyện ở ngoài nhiệm vụ!”

Nam tử đầu trọc nói chuyện kia cũng gấp gáp nói: “Nhưng đại nhân, nhân vương thần tử đó. Nhân vật cho dù là những quân đoàn chính quy kia cũng rất khó giết chết, chúng ta nếu có thể mang theo đầu của hắn trở về, không chỉ có Ảnh Ma chúng ta, cho dù là các đại nhân cao cao tại thượng, bọn họ cũng sẽ trọng thưởng chúng ta! Vẻn vẹn một lần thần thai chuyển sinh, tính là gì?”

Nam tử trầm mặc một phen, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu lên, một đầu ngón tay điểm ở trên con mắt trung gian nọ của con khỉ nhỏ ba mắt: “Thương. Mà không chết! Khiến hắn bị thương nặng, không cho phép giết chết hắn! Để hắn biến thành trói buộc. Để hắn hao tổn tinh thần của người nọ, sau đó chúng ta lại tìm cơ hội mà động.”

Trên tường thành, Cơ Hạo trơ mắt nhìn một mảng phù văn màu máu kia hướng mình đến tiếp.

Phù văn huyết khí ngập trời, thần niệm Cơ Hạo đảo qua phù văn này, hoảng sợ phát hiện trong phù văn này thế mà ngưng tụ hung hồn lệ phách hung cầm mãnh thú lấy trăm vạn để tính bị giết chết. Trong phù văn màu máu to bằng bàn tay, rậm rạp vô số đầu thú, đầu chim hướng tới hắn giãy dụa rống giận, không ngừng phát ra lệ khí kinh thiên.

Tốc độ huyết phù tới quá nhanh, Cơ Hạo căn bản không kịp phản ứng, đã bị nó đánh thật mạnh vào trên ngực.

Kim Ô Thiên Y lóe sáng một phen, Kim Ô hỏa diễm trời sinh có vô thượng diệu dụng phá tà tru ma, phù văn màu máu cùng Kim Ô Thiên Y ma sát lẫn nhau, nhất thời có hơn một nửa hung hồn cầm thú bị Kim Ô Thiên Y gạt bỏ.

Nhưng tương đối, ánh sáng của Kim Ô Thiên Y trên người Cơ Hạo ảm đạm một phen, ‘Bốp’ một cái nổ thành vô số luồng sáng bay ra.

Sau đó giáp trụ Cơ Hạo mặc sát người sáng lên một mảng thanh quang, ánh sáng xanh nhàn nhạt ngưng tụ thành mấy chục đóa hoa sen kề sát thân thể quay tròn bay múa một phen. Phù văn màu máu cùng hoa sen màu xanh đấu đá một phen, trong thời gian ngắn hai bên lượn vòng đan xen nhau mấy ngàn lần, va chạm ma sát với nhau bắn ra vô số điểm huyết quang tà khí, sau đó huyết phù tản ra, hóa thành vô số đạo huyết quang rất nhỏ theo mép sen xanh chui vào.

Cơ Hạo nhất thời hiểu ra, A Bảo luyện chế áo giáp này, đối với các loại pháp thuật công kích cùng vật lý trọng kích có lực phòng ngự rất mạnh, nhưng ở phương diện thần hồn công kích thì hơi yếu một chút. Dù sao tài liệu A Bảo sử dụng chỉ là vẻn vẹn giáp xác một con bọ cạp thành tinh, cũng không phải thiên tài địa bảo gì hiếm thấy.

Dù là như thế, giáp trụ phát ra thanh quang, vẫn đem hung hồn cầm thú trong huyết phù đập nát hơn non nửa, chỉ có đại khái không đến một nửa hung hồn lệ phách xâm nhập thân thể Cơ Hạo, hung hăng khắc ở ngực hắn.

Thân thể Cơ Hạo hơi tê dại, trong đầu chợt choáng váng.

Trong huyết phù này không chỉ mang theo thần hồn công kích, hơn nữa còn có một tia nguyền rủa huyết mạch cực kỳ hung dữ tà ác xen lẫn ở bên trong. Các vu tế bộ tộc Nam Hoang tinh thông các loại thuật nguyền rủa, Cơ Hạo ở Kim Ô bộ từ nhỏ theo các vu tế lớn lên, đối với thuật nguyền rủa cũng là người trong nghề.

Hắn liếc một cái nhận ra, một tia huyết mạch nguyền rủa này rõ ràng từ các hung cầm mãnh thú bị chém giết, chúng nó sau khi bị đánh chết, tinh huyết toàn thân nhanh chóng bị tà ác lực nào đó ô nhiễm, sau đó từ trong đó ấp ủ chiết xuất ra một loại huyết mạch tinh khí cực độ dơ bẩn xen lẫn cùng một chỗ. Hung cầm mãnh thú lấy hàng trăm vạn để tính cung cấp tinh khí tà ác một khi xâm nhập trong cơ thể, có thể nghĩ người bị đánh trúng sẽ là kết cục gì.

Nhưng trước ngực Cơ Hạo, vừa lúc cất giấu Kim Ô Giáp.

Trong tổ tiên nhất mạch Cơ Hạo, Vu Đế đời thứ nhất thu thập lông quạ bản mạng của thượng cổ Tam Túc Kim Ô rơi ra, trộn lẫn mấy chục loại thiên địa kỳ trân đúc thành Kim Ô Giáp. Tuy Cơ Hạo nay không thể tự nhiên thúc giục giáp trụ này, nhưng huyết phù này, lại là tự mình cắm đầu đánh vào trên Kim Ô Giáp.

Một tiếng quạ kêu nho nhỏ vang lên, một mảng ánh lửa màu vàng chợt lóe ở trước ngực Cơ Hạo, toàn bộ huyết phù nhất thời tan thành mây khói, một chút dấu vết cũng không lưu lại.

Nếu là huyết phù công kích bất cứ một vị trí nào khác trên thân Cơ Hạo, có lẽ cũng sẽ bị nguyền rủa ác độc trong huyết phù thương tổn. Nhưng huyết phù lại trúng ngực hắn, thế này thật sự là chui đầu vô lưới, không thể tạo thành bất cứ tổn thương nào đối với Cơ Hạo.

Nhưng Cơ Hạo hơi cau mày, trong đầu các loại ý niệm không ngừng trào ra, hắn dốc hết toàn lực rú thảm một tiếng, cắn một cái rách đầu lưỡi, sau đó phun máu hướng về phía sau hung hăng ngã xuống.

Thân hình Tự Văn Mệnh như điện xuất hiện ở bên người Cơ Hạo, túm lấy hắn, lắc mình vài cái liền biến mất không thấy.