Vu Thần Kỷ

Chương 132: Phá trận

Xà trận đã động.

Các thiếu niên Hắc Thủy Huyền Xà bộ đồng thời phun ra một ngụm hắc khí, hắc khí dinh dính, nhẵn nhụi dung hợp lẫn nhau, đem thân thể bọn hắn bao vây. Khí tức màu đen bao trùm cả tòa xà trận, xà trận to như vậy nhất thời liền thành một thể.

Cơ Hạo đột nhiên phát hiện áp lực xung quanh tăng lên mấy chục lần, vốn hắn hành động tự nhiên, như con cá bơi ở trong nước, một quyền một kiếm có thể thoải mái giết địch. Nhưng hắc khí vừa hiện, không khí cũng trở nên dinh dính, có lực lượng vô hình giam cầm thân thể hắn, khiến tốc độ nhanh như tia chớp của hắn chợt giảm đi rất nhiều.

Vốn các thiếu niên Hắc Thủy Huyền Xà bộ thậm chí không thấy rõ động tác của Cơ Hạo, chỉ cảm thấy trước mắt tàn ảnh lóe loạn, một cái không chú ý đã có mấy chục đồng bạn đứng ở phía trước xà trận bị Cơ Hạo đánh chết.

Nhưng hiện tại, động tác của Cơ Hạo chợt chậm lại, mọi người đều thấy được rõ ràng thân hình của Cơ Hạo.

“Giết hắn!” Một thiếu niên lớn tiếng gào rống, trường kiếm trong tay kéo theo một đạo hàn quang cực kỳ sắc bén, hung hăng đâm hướng thân thể Cơ Hạo.

Xà trận to như vậy giống như gió xoáy bắt đầu hành động, các thiếu niên Hắc Thủy Huyền Xà bộ đạp bộ pháp kỳ dị, theo quỹ tích quái dị, giống như gió xoáy lướt qua Cơ Hạo, mỗi người ở lúc lướt qua Cơ Hạo, đều dùng hết toàn lực cho hắn một kiếm.

Cơ Hạo cười lạnh, toàn lực thúc giục giáp mềm bó sát người, một tầng thanh quang mông lung lưu chuyển toàn thân, mấy ngàn kiếm quang đâm nhanh đến, đánh vào trên thanh quang tạo nên vô số gợn sóng, nhưng không có một kiếm có thể đụng tới thân thể Cơ Hạo.

Kêu khẽ một tiếng, mảng lớn ánh lửa trên người Cơ Hạo ngưng tụ thành từng cái phù văn dạng lông chim quạ đen, thiên phú thần thông Kim Ô Thiên Y phát động, lực đánh mạnh mẽ mang theo trên kiếm quang bị phù văn dạng lông vũ phân giải, tiêu tán, Cơ Hạo đứng ở tại chỗ không chút sứt mẻ, tựa như những kiếm quang kia đều mềm nhũn không mang theo bất cứ lực đạo gì.

Các thiếu niên Hắc Thủy Huyền Xà bộ dùng hết toàn lực theo trận pháp biến hóa chạy gấp, bọn họ điên cuồng chạy. Thân thể ở trong không khí kéo ra từng cái tàn ảnh. Dần dần, động tác của bọn hắn đã trở nên thân bất do kỷ, bọn hắn hoàn toàn bị trận pháp khống chế, nhất cử nhất động của bọn hắn đều do vu lực cường đại trận pháp này thúc giục mà kéo đi.

Một hư ảnh hắc xà mông mông lung lông hiện lên ở trên không đại trận, khí tức toàn bộ thiếu niên Hắc Thủy Huyền Xà bộ xuyên thấu qua hắc khí kỳ diệu kia liền thành một thể.

Sắc mặt Cơ Hạ, Cơ Báo trở nên vô cùng nghiêm túc. Xà trận này huyền diệu vô cùng, may mắn là hôm nay ở đây đụng phải xà trận này, nếu không một khi Huyền Minh Hắc Xà vệ đại thành, sau khi trong các thiếu niên này hình thành số lượng Đại Vu nhất định, đại trận này đối với Hỏa Nha bộ mà nói không thể nghi ngờ là một hồi tai nạn.

Thậm chí bọn họ cũng may mắn nay ở trong trận chỉ có một mình Cơ Hạo.

Nếu bọn họ thật sự dựa theo lời thủy viên, chọn lựa ba ngàn tinh nhuệ trong tộc gia nhập quyết tử chiến, chỉ sợ hiện tại ba ngàn thiếu niên đã sớm bị giết toàn bộ.

Các thiếu niên như đám cát rời, sao có thể là đối thủ của đại trận ác độc này của Hắc Thủy Huyền Xà bộ?

Cơ Hạ lẩm bẩm: “Bọn rắn da thối này khá đấy, bọn hắn sao có thể mò mẫm ra loại biện pháp này? Xà trận. Ôi chao, Cơ Báo a công, Kim Ô bộ chúng ta về sau cũng phải nghĩ cách kiếm loại trận pháp đó, bằng không trăm năm sau… Chúng ta tranh đấu với bọn chúng như thế nào?”

Cơ Báo có chút buồn bực gãi gãi đầu, nhe răng trợn mắt nói không ra lời.

Các tộc nhân Hỏa Nha bộ, chém chém giết giết là tuyệt đối không có vấn đề, mỗi người đều là hảo hán tử dám liều mạng. Nhưng nói nghiên cứu trận pháp cái gì, không cần nói Cơ Báo, Cơ Hạ loại chiến sĩ cường lực này, dù là bọn Đại vu tế Cơ Khuê trong tộc, ở trên trình độ vu trận cũng chỉ rất bình thường mà thôi.

“Cái này, để nghĩ sau vậy.” Cơ Báo chỉ có thể hàm hồ lẩm bẩm, trên trán toát mồ hôi lạnh một phen.

Trong đại trận, Cơ Hạo trong khoảnh khắc đã bị công kích mấy vạn lần, lực lượng giam cầm cường đại khiến hắn không thể động đậy, vô số đạo kiếm quang giống như mưa hướng hắn điên cuồng chém giết. Kiếm quang càng lúc càng dày đặc, lực lượng trên kiếm quang càng lúc càng cường hoành. Đại trận càng vận chuyển, lực lượng các thiếu niên Hắc Thủy Huyền Xà bộ thêm vào lẫn nhau lại càng lớn, tốc độ cũng càng nhanh.

“Trận pháp này, có chút ý tứ!” Cơ Hạo lẩm bẩm, hắn gian nan hít một hơi, trong con ngươi ánh lửa màu đỏ vàng lóe lên, chậm rãi giơ lên thanh kiếm sắc bén vừa mới thu được, nhẹ nhàng bâng quơ vạch ra một đường cong.

Trong tiếng ‘Răng rắc’, xương cánh tay Cơ Hạo nứt ra mấy cái khe hở nhỏ bé, trường kiếm xiêu xiêu vẹo vẹo đâm vào trong hắc khí bên cạnh.

Khai Thiên Nhất Kích hư ảnh truyền thụ, khiến Cơ Hạo nhìn thấu mấy chục chỗ điểm yếu của xà trận này, hắn chọn lựa một điểm yếu ớt nhất, mình dễ chạm tới nhất trong đó, đem trường kiếm vươn ra.

Sau đó cả mảng lớn máu phun tung toé, mấy trăm cái chân tay cụt bay thật cao lên trời, tiếng la khóc thê lương giống như gió lốc hướng bốn phía khuếch tán ra, cả xà trận đã thành hình chợt phân rã, mấy trăm thiếu niên Hắc Thủy Huyền Xà bộ người đầy máu kêu thảm liên tục quay cuồng ở dưới đất, mỗi người hoặc cụt tay đứt chân, hoặc là giữa ngực bụng bị cắt ra một cái vết thương thật sâu cực kỳ thê lương tới tận nội tạng.

Việc Cơ Hạo làm rất đơn giản, xà trận như một con tuấn mã chạy như điên, hắn chỉ là ở phía trước tuấn mã bày ra một thanh đao sắc bén.

Tuấn mã chạy băng băng, lao đầu vào trên lưỡi đao, dùng mông nghĩ cũng biết tuấn mã sẽ bị thương thành bộ dáng gì. Mà Cơ Hạo sao, hắn thậm chí không tốn một chút sức nào!

Máu tươi rải đầy đất, đại trận sụp đổ tản ra, hơn hai ngàn thiếu niên Hắc Thủy Huyền Xà bộ khiếp sợ nhìn đồng bạn bị thương nặng gào rú thảm thiết, mỗi người mồ hôi ướt đẫm không biết ứng đối như thế nào.

Bọn hắn cả đời lần đầu tiên tạo thành chiến trận, lần đầu tiên sinh tử quyết đấu với kẻ địch, bọn hắn nằm mơ cũng không ngờ được, Cơ Hạo sẽ dùng phương pháp cổ quái như vậy, thoải mái đánh tan xà trận bọn hắn khổ tu từ nhỏ.

Thủy viên ngây dại, hắc giao ngây dại, các tộc nhân Hắc Thủy Huyền Xà bộ vốn hoan hô không ngừng cũng ngây dại.

Mọi người đều không biết nên nói cái gì, trong tộc bí mật bồi dưỡng tinh anh, tương lai sau khi đại trận thành hình, Huyền Minh Hắc Xà vệ dùng để tranh bá ở rừng rậm Nam Hoang, vậy mà không chịu nổi một đòn như thế? Cơ Hạo là như thế nào tìm được điểm yếu của đại trận? Hắn sao lại dễ dàng tùy tay một kiếm đã đánh tan đại trận?

“Các ngươi đều đã thua rồi, vậy chết đi.” Trong con ngươi Cơ Hạo ánh lửa bắn ra bốn phía, lãnh khốc vô tình lớn tiếng quát.

Ở Nam Hoang, không có đường sống sinh tồn cho lòng đồng tình. Giữa bộ tộc cùng bộ tộc đối địch, chỉ có thể ngươi chết ta sống! Bất cứ sự thương hại nào, đều sẽ chỉ mang đến nguy hiểm vô cùng vô tận cho bộ tộc mình!

Cơ Hạo sinh ở thế giới này nhiều năm như vậy, hắn đã hiểu thật sâu pháp tắc sinh tồn của rừng rậm Nam Hoang!

Hắn giơ trường kiếm, hướng những thiếu niên cả người xụi lơ không thể động đậy kia đánh tới.

Kiếm quang như mưa ùn ùn rơi xuống, từng điểm máu tươi từ trong hốc mắt các thiếu niên đó phun ra, một lại một thiếu niên ngã xuống trên bờ cát trắng.

Thủy viên ngửa mặt lên trời rống giận, vừa mới bước về phía trước một bước, Chúc Dung Đồng Cung đã tế ra Tiên Thiên Nam Linh Đỉnh, phun trào vô số ánh lửa ngăn ở trước mặt thủy viên.

Hắc giao cũng rống dài một tiếng, muốn xông lên đảo nhỏ cứu các thiếu niên kia, nhưng dung nham cự nhân bước qua một bước, một quyền đem nó đánh ngã xuống đất không thể động đậy.

Một khắc đồng hồ sau, trên đảo nhỏ hoàn toàn yên tĩnh.

Cơ Hạo giơ trường kiếm dính đầy máu tươi, hướng tới tộc nhân Hắc Thủy Huyền Xà bộ cất tiếng rống to:

“Cút khỏi đất đai thuộc về tổ tiên ta! Trong trăm năm, không cho phép các ngươi bước vào nơi này thêm một bước!”

“Trăm năm sau, các ngươi dám đến nữa, Cơ Hạo ta dùng tổ linh tổ tiên ta thề, nhất định đem các ngươi chém tận giết tuyệt, từ người già đến trẻ con, từ thanh niên trai tráng đến nữ nhân, không tha một ai!”