Vu Thần Kỷ

Chương 116: Đạo hữu

Mượn dùng độn pháp thần kỳ của Cửu Tự Chân Ngôn Đan Kinh, Cơ Hạo giúp Nha Công đi theo giấu kín khí tức, lặng yên rời khỏi Lãnh Khê cốc.

Nha Công trước đó vài ngày bị thương nặng, tuy thương thế đã khôi phục hơn phân nửa, cơ thịt cuối cánh vẫn đau nhức khó chịu, khó có thể phi hành. Trong mưa to tầm tã, Cơ Hạo đem Nha Công thân thể thu nhỏ lại ôm trong ngực, thi triển độn pháp, hóa thành một bóng người mông lung như hơi nước, cấp tốc đi qua ở trong rừng rậm.

Trong thiên địa tràn ngập thủy nguyên lực nồng đậm, Cơ Hạo thi triển Tiên Thiên Linh Thủy Độn, giống như một con cá về tới biển lớn, tự do tự tại lắc đầu vung đuôi, một ngày một đêm đã độn ra mấy ngàn dặm.

Cơ Báo là một trong các trưởng lão tư cách lâu năm nhất Hỏa Nha bộ, ở Nam hoang, lão nhân sống được đủ lâu, là tài phú lớn nhất của một bộ tộc —— kiến thức rộng, hiểu biết đối với các loại bí văn nhiều lắm.

Ví dụ như nói, ở trong thâm sơn bí cốc cách Lãnh Khê cốc năm vạn dặm, có một tòa chiến bảo loại nhỏ Chúc Dung thần quốc bí mật thành lập, bên trong hàng năm có thần vệ đóng, càng có một tòa trận pháp truyền tống nối thẳng nội địa Chúc Dung thần quốc, loại tin tức tuyệt mật này, man nhân bộ lạc Nam hoang tầm thường sao có thể biết?

“Nha Công, chúng ta ngày đêm không ngừng, đại khái cần bảy ngày có thể chạy tới.”

Đem một viên thuốc Thanh Phục phối chế đưa cho Nha Công, Cơ Hạo thấp giọng nói.

Nha Công không thoải mái vỗ vỗ cánh, kêu trầm thấp, vô thần ‘Quạ’ một tiếng. Vẻn vẹn năm vạn dặm khoảng cách, nếu hắn có thể toàn lực phi hành mà nói, ngắn ngủn một canh giờ có thể chạy tới, nhưng hiện tại, chỉ có thể dựa vào một mình Cơ Hạo cố gắng.

Vốn Lãnh Khê cốc, còn có Hỏa Nha Cơ Báo khế ước có thể cho Cơ Hạo mượn, nhưng trước đó vài ngày, Cơ Báo và kẻ địch ác chiến mấy trận, Hỏa Nha hắn khế ước cũng bị thương nặng, đang khẩn trương khôi phục. Hành động cầu viện quan hệ Lãnh Khê cốc thắng bại, chỉ có thể gửi gắm cho một mình Cơ Hạo.

“Được rồi, Nha Công, an tâm dưỡng thương, chờ ngươi hồi phục, chúng ta đem đám rắn da thối kia xử lý toàn bộ… Ngươi nói, chúng ta đi Bồ Phản, hay là chờ A Bảo huynh đệ trở về?”

Con mắt Nha Công trừng thật to, lâm vào trong suy tư thật sâu.

Sắc trời sáng lại tối, tối lại sáng, trong nháy mắt ba ngày ba đêm trôi qua, Cơ Hạo không ngủ không nghỉ ở trong núi rừng bôn ba ba ngày, chạy ra hơn hai vạn dặm. Dọc theo đường đi mượn dùng Cửu Tự Chân Ngôn Đan Kinh thần diệu, mượn dùng mưa to tầm tã yểm hộ, Cơ Hạo hữu kinh vô hiểm đi ngang qua địa bàn vài con hung thú nguy hiểm, lộ trình đã đi qua một nửa.

Nha Công liên tục dùng vu dược của Thanh Phục điều dưỡng thân thể, thương thế lại khôi phục rất nhiều. Nó đứng ở đầu vai Cơ Hạo, thỉnh thoảng vung cánh, ý bảo chỉ cần tĩnh dưỡng một ngày rưỡi nữa, nó có thể miễn cưỡng bay lên.

Tuy tốc độ khẳng định không bằng thời kì toàn thịnh, nhưng mà ít nhất so với Cơ Hạo hiện tại thì nhanh hơn nhiều.

Lại liên tục chạy như điên non nửa ngày, Cơ Hạo đột nhiên ngừng lại, thở ra một hơi nặng nề. Trong ngực một đám khí đục ngầu mang theo nhiệt độ cao phun ra xa mười mấy trượng, toàn bộ giọt mưa ven đường nháy mắt bốc hơi lên, một luồng bạch khí to bằng thùng nước nhanh chóng xuất hiện ở trong màn mưa.

Hít thở mấy hơi thật sâu, hai tay Cơ Hạo kết ấn, thiên địa nguyên khí xung quanh cuồn cuộn chảy vào thân thể, không ngừng bị tử phủ kim đan nuốt vào. Vừa mới chạy như điên non nửa ngày, đan nguyên pháp lực của tử phủ kim đan tiêu hao trên chín phần, Cơ Hạo vận khí điều tức, pháp lực đang không ngừng khôi phục.

Quay quanh Cơ Hạo, quỹ tích hạt mưa rơi xuống trong phạm vi trăm trượng cũng đã xảy ra vặn vẹo kỳ dị, các giọt mưa xoay xoay rơi xuống mặt đất, nhẹ nhàng dung nhập nước đọng trong lòng đất, chưa bắn lên chút bọt nước nào.

Thậm chí tiếng mưa rơi ‘Rào rào’ trong thiên địa cũng đã biến mất, núi rừng vài dặm bên người Cơ Hạo im ắng, gió bất động, cây bất động, lá cỏ cũng bất động, thậm chí tốc độ hạt mưa rơi xuống cũng càng lúc càng chậm, vô số giọt mưa cũng có xu thế đình trệ ở trong không khí.

Linh hồn câu thông vũ trụ, giơ tay nhấc chân phong vân biến sắc, Cửu Tự Chân Ngôn Đan Kinh của Cơ Hạo sau khi ngưng tụ thành kim đan, nhất cử nhất động, một lần hô hấp, đều có các loại dị tượng theo đó sinh ra. Đang toàn lực khôi phục đan nguyên pháp lực, hắn cũng bất chấp che chắn những cảnh tượng kỳ dị này.

Ngoài vài dặm, màn mưa trong núi rừng đột nhiên tách ra hai bên, hai nam tử thanh niên mặc áo gai thô màu trắng, chân trần, tóc dài rối tung, cầm một cây trúc côn toàn thân sạch sẽ phá vỡ màn mưa đi ra.

Bọn họ mỗi một bước đạp trên đất, đều như có một đám khí kình vô hình nâng thân thể bọn họ, ở trong núi rừng không biết hành tẩu bao xa, trên đôi chân trần của bọn họ vẫn chưa dính một chút nước bùn.

Hai người bộ dạng cao lớn tuấn lãng, mũi thẳng, hốc mắt hãm sâu, bộ mặt rất có cảm giác lập thể như pho tượng, trong con ngươi thần quang bắn ra bốn phía, nhất cử nhất động đều tràn ngập một loại sức quyến rũ thần bí khó có thể hình dung, như lốc xoáy hấp dẫn lực chú ý của người ngoài.

Mang theo nụ cười mỉm, thân hình hai người đột nhiên nhẹ nhàng rời mặt đất bay lên, đứng lơ lửng ở đầu cành một cây đại thụ, ngắm nhìn Cơ Hạo ngoài vài dặm khôi phục pháp lực tạo thành dị tượng. Nụ cười vốn thoải mái thanh thản không còn sót lại chút gì, sắc mặt hai người đều trở nên có chút khó coi.

“Thiên nhân hợp nhất, hồn nhiên thiên thành, kẻ này tu vi đáng kinh ngạc đáng than thở.”

“Không biết là đệ tử nhà ai? Không ngờ được ở Nam hoang này, còn có nhân vật đặc sắc như thế? Còn nhỏ tuổi, quả thật không dễ dàng gì.”

“Còn có thể là nhà ai? Thiên địa cự lực như chim bay vào rừng, chỉ nạp không ra, loại thủ đoạn này, trừ mấy nhà đó, Nam hoang đám mọi rợ này, bọn hắn có thể có thần thông pháp môn cỡ này? Mặc kệ là nhà ai, tóm lại không phải chúng ta.”

“Không phải chúng ta, vậy thì thật đáng chết.”

Hai người thấp giọng cười nói vài câu, nhìn nhau một cái, gật gật đầu, hai chân khẽ điểm ngọn cây, nhất thời nhẹ nhàng ngự phong hướng Cơ Hạo lướt đi.

Vô thanh vô tức, hai người tới gần Cơ Hạo năm dặm, ba dặm, hai dặm…

Cách Cơ Hạo còn có một dặm, gió mát kéo theo trên thân hai người đột nhiên va vào một hạt mưa lơ lửng ở không trung, Cơ Hạo giật mình, như con nhện già chiếm cứ ở chính giữa mạng nhện, bị người ta chạm tới tơ nhện mép ngoài cùng, hắn mở choàng mắt, hung hăng hướng phương hướng giọt mưa bị chạm nhìn lướt qua.

Trong thần sơn rừng rậm, hai thanh niên áo trắng bay bay, tóc dài bay bay, mặt mang nụ cười quỷ dị sóng vai ngự phong mà đến, tư thế này khiến Cơ Hạo theo bản năng tùy tay bắt pháp ấn, thủy khí xung quanh cuồn cuộn rót vào trong thủ ấn, hóa thành một đạo Quý Thuỷ Thần Lôi vô thanh vô tức kích phát.

Lúc thần lôi phát động, Cơ Hạo theo bản năng liên tưởng đến rất nhiều truyền thuyết cổ quái nổi tiếng kiếp trước —— ai bảo hai nam tử này trang phục quái dị như thế, hơn nữa lúc hành động một chút thanh âm cũng không có, làn da còn trắng nõn nhẵn nhụi giống như thoa phấn như thế?

Ở Nam hoang, Cơ Hạo chưa từng gặp người nào bộ dạng trắng nõn tuấn mỹ như thế!

Quý Thuỷ Thần Lôi lúc phát động vô thanh vô tức, tốc độ lại mau lẹ tuyệt luân, lôi quang màu đen to bằng nắm tay nháy mắt chợt lóe đã tới trước mặt hai người, sau đó vô thanh vô tức bộc phát ra. Âm kình kéo dài mang theo lực thẩm thấu tàn nhẫn phá xương đục bụng, nhất ** giống như sóng thần hướng bốn phương tám hướng khuếch tán ra.

Hai nam tử trẻ tuổi đang vẻ mặt mỉm cười phi thân đến, chợt một đạo Quý Thuỷ Âm Lôi phát nổ, áo trắng trên thân hai người ầm ầm nổ tung, lộ ra quần áo trong hoa mỹ lót tơ lụa màu trắng chế thành, đồng thời trên những thứ quần áo trong đó không ngừng phun ra từng đạo bảo quang màu trắng, gắt gao ngăn chặn lực đạo âm nhu của thuỷ lôi.

“Vị đạo hữu này, khoan động thủ!” Hai người đồng thời kinh hô một tiếng.

“Đạo hữu?” Cơ Hạo nhíu mày: “Hai vị huynh đệ, các ngươi nói ‘đạo hữu’ là đồ chơi gì? Có thể ăn sao?”

Cơ Hạo là quyết tâm giả bộ hồ đồ đến cùng.