Vũ Tập Ân

Chương 49: Phiên ngoại - Hàn Tự Thiên

“ Thiên nhi, người thật đáng yêu nha.”

Ta nghe giọng nói quen thuộc ngoài cửa, bỗng dưng thấy lành lạnh. Quay người lại đã thấy hắn ngả ngón cười cợt nhả đứng ở cửa. Ta hạ thấp giọng nói

“ Người cút ra ngoài. Đây là phòng ta.”

Hắn tiến lên, kéo kéo tay ta nói

“ Thiên nhi, ngươi lạnh nhạt ta thế sao?”

Ta nhu nhu đầu. Sao đến Đông Vũ quốc ta lại vấp phải tên này cơ chứ.

Ta nén cơn tức nói

“ Ngươi cút ra ngoài hay để ta đã ra khỏi cửa.”

Nhưng tác dụng lời nói của ta hoàn toàn vô dụng với hắn. Hắn lại càng bám lấy ta hơn.



Vẫn nhớ hai năm trước khi ta từ Hiên quốc sang Đông Vũ để tìm Long thạch bội, lần đầu tiên liền thấy thiếu niên này.

Hắn lần đầu tiên thấy ta thì đã bám lấy ta.

Ta thực sự là … bất đắc dĩ.

Xưa này luôn được sư phụ dạy chính nghĩa làm đầu, không bắt nạt kẻ yếu hơn. Mà hắn lại nằm trong diện yếu hơn ta ….

Mà có một lần vì ta bị trọng thương mà hắn ở bên ta  ba tháng giúp đỡ chăm sóc.

Ta nợ ân tình, chưa trả được thì sao có thể chạy …

Ta lắc đầu không suy nghĩ nữa. Hai năm nay ta cố tìm Long thạch bội mà vẫn vô tăm vô tích.

Hôm nay ta nghe đồn nó đang trong hoàng cung Đông Vũ quốc. Ta đang tính toán làm sao có thể đột nhập vào hoàng cung. Nhưng hắn vẫn ở một bên nháo ta.

Hắn dính trên lưng ta, cằm đặt trên vai ta. Cái động tác này ta vốn “ tập luyện” một năm liền không kì thị nữa.

Hắn cười nói

“ Thiên nhi, ngươi muốn vào hoàng cung Đông Vũ sao?”

Ta cứng người lại, nghi hoặc nhìn lại hắn.

“ Không có.”

“ A, Thiên nhi đáng yêu dám dấu diếm ta nhé. Ta có cách đem ngươi vào Đông Vũ hoàng cung.” Hắn đắc ý cười nhìn ta.

Ta lâm vào suy nghĩ rồi nghi hoặc. Nếu hắn có thể thì thật tốt nhưng hắn sao có thể vào cung cấm được cơ chứ.


“ Ngươi có thể?” Dù sao vẫn nên thử. Đối với ta Long thạch bội rất quan trọng.

“ Có.”

“ Điều kiện?” Ta lạnh nhạt hỏi. Ta cá chắc hắn không cho ta ăn không.

“ A, Thiên nhi đáng yêu thông minh. Điều kiện, khi vào đó ngươi phải nói ngươi là ái nhân của ta.”

“ Cái gì?” Trà vừa bưng đến miệng, ta lại muốn phun ra.

Hắn lấy tay vỗ vỗ ngực ta nói

“ Bình tĩnh a. Chỉ ‘ giả vờ ‘ thôi. Tại người nhà ta bắt ta lấy vợ. ta còn chưa muốn.” Hắn phụng phịu đáng thương hề hề nhìn ta

Ta mủi lòng.

Thôi đi, được lợi cho cả hai.

Ta gật đầu. Hắn nhảy vào ôm lấy ta. Vì hắn để cằm lên vai ta nên ta không biết trong một giây, đôi mắt hắn hết sức gian xảo, nếu thấy, chắc có lẽ có chết ta cũng không đồng ý.



Ngày hôm đó, hắn ăn mặc chỉnh tề, kéo ta lên ngồi cùng mã xa. Ta muốn kị ngựa, hắn nói không được. Ta đành không được. Ai bảo hắn nắm đằng chuôi ta nắm đằng lưỡi đâu.

Khi đến trước cửa Đông Vũ hoàng cung, thị vệ nhìn thấy hắn liền quỳ xuống hành lễ. Hắn phất tay ý bảo đứng lên, rồi xe ngựa chạy vào.

Ta nghi hoặc. Trong cung hắn địa vị phải rất cao a. Dù sao thì … nam nhân ngoài hoàng đế ra chỉ có … Ách hoàng tử?

Hắn thấy ta mông lung liền ôm lấy eo ta, cười nói

“ Thiên nhi. Nghĩ gì? Ngươi hiện là ái nhân của ta. Không được nghĩ kẻ khác.”

Ta há mồm muốn nói “ Ai là ái nhân của ngươi” nhưng rồi nhớ lại giao kèo, đành ngoan ngoãn ngậm miệng. Mặt đỏ lên. Hắn càng cười dữ dội. Kéo ta vào trong ngực hắn.

Thực ra hắn nên coi là mảnh khảnh, lại ít tuổi hơn ta, nhưng không biết sao lại có bờ ngực ấm áp như vậy.

Hắn kéo ta đến một cung điện trang nhã, hắn cười nói

“ Vào vấn an mẫu thân ta a.”

Ta định nói không vào. Hắn nói

“ Ta muốn giới thiệu ngươi với mẫu thân.”

Ta nghĩ thôi, chắc hắn chỉ nói ta là bằng hữu.

Vào điện đã thấy hai nữ tử dung mạo như hoa, dù đã gần ba mươi nhưng vẫn xinh đẹp diễm lệ. Một nữ tử mặc hoàng sắc thấy hắn và ta đi vào, liền che miệng cười

“ Lâm nhi đã về sao?”

“ Hiền mẫu phi, ngươi nhớ con hay không?”

Hắn kéo tay ta mạnh dạn đi về phía trước.

“ Rất nhớ. Lâm nhi ngày một lớn.”

Hắn toe toét cười chuẩn bị sà vào lòng nữ tử kia thì tử sắc nữ tử bên cạnh vung chân đá hắn bay ra

“ Lâm nhi a, ngươi thấy mẫu phi của ngươi liền bỏ qua khóe mắt sao?”

Giọng nói thật dịu dàng nhưng ta nghe thì tựa như lời đe dọa. Hắn như bừng tỉnh nói hùng hồn.

“ Mẫu phi xinh đẹp của con a. Con dẫn con dâu về cho người.”

Ta trợn mắt không phản ứng, cái gì, hắn dám nói với mẫu thân hắn như vậy sao? Không sợ nàng ta tức chết?


Ta lắc lắc đầu. Chắc hắn nói chơi a. Không phải ta.. không phải ta.

Nhưng sự thật thì hắn kéo tay ta đẩy ta phía trước, hồn nhiên nói

“ Mẫu phi a, đây là con dâu người.”

Dưới chân ta đông cứng, tử y nữ tử cùng hoàng y nữ tử như ngừng thở nhìn ta.

Ta nhìn hắn, ta biết hắn đùa dai, nhưng không đến mức thế này a. Các nàng sẽ nổi giận.

Hắn biết ý ta, liền cười sáng chói

Tử y nữ tử kho khụ khụ, sau đó ‘ dịu dàng ‘ nói ta ngồi bên cạnh. Câu đầu tiên nàng nói làm ta choàng váng, sau đó mặt đỏ bừng không khống chế được.

“ Ngươi tên gọi là gì? A, các ngươi ai trên ai dưới?”

Ta trợn mắt nhìn nàng, nàng dễ dàng chấp nhận thế sao?

Hắn nhéo nhéo tay ta.

“ Ta tên Hàn Tự Thiên. Nương nương gọi ta Tự Thiên là được.” Ta lơ đi vấn đề sau của nàng.

Nàng lại cắn miếng điểm tâm rồi cười

“ Thiên nhi sao? Ngươi là con dâu ta rồi, liền cứ gọi mẫu phi là được.”

Nói rồi nàng thì thầm với hoàng y nữ tử bên cạnh, rồi nhìn ta cười rất đáng sợ.

Hổ phụ không sinh khuyển tử mà hồ li mẫu chắc chắc sẽ sinh ra hồ li tử nha.

Ta âm thầm nghĩ.

Sau  khi rời đi cung điện mẫu phi hắn, hắn lại kéo ta đến một cung điện khác.

Nơi này còn xa hoa hơn cung điện kia của mẫu phi hắn. Khi hắn bước vào cửa, cũng không ai ngăn cản hắn.

Hắn nắm tay ta như sợ ta chạy mất, gọi

“ Đại ca, ta về rồi.”

Một nam tử ôn nhuận như ngọc, đôi mắt tĩnh lặng như nước ngước lên nhìn ta và hắn, cười nói

“ Nhị đệ? Đã chơi chán về sao?”

Ý cười trong câu nói rất rõ ràng.

“ Đại ca, ngươi sao có thể nói ta đi chơi. Ta là đi khảo sát tình hình dân chúng. A, đây là …”

Hắn nhìn đến ta, ta bất giác dùng hết sức lắc đầu. Xin ngươi, có thể đừng ai cũng giới thiệu thế không …

“ Hoàng tử phi tương lai của ta.”

Ta cảm giác máu trong cơ thể sắp đông lại.

Namnhân kia ngạc nhiên rồi cười ôn nhu nói

“ Ha ha. Không ngờ nha. Vịnh Lâm thật tài giỏi.”

Hắn cười, rồi nói

“ Ca ca biết ở hoàng cung nơi nào có thứ gọi là Long thạch bội không?”

Ta từ trạng thái hóa thạch chuyển về bình thường, lăng lăng nhìn hắn.

Hắn biết sao?


Hắn khẽ vỗ vỗ tay ta, nói ta an tâm.

“ Chỗ phụ hoàng. Ngươi đến đó hỏi người mà lấy.”

Hắn nâng chén trà lên thổi thổi

“ Ca ca thật đùa. Phụ hoàng có thể cho ta  ngay sao?”

“ Ta chỉ nói đến chỗ hắn, không nói ngươi đi tìm hắn.”

Sau đó nam nhân kia lại cười. Ta có cảm giác nam nhân này chỉ biết cười. Nhưng sao lại thấy trong nụ cười đó có phần giống hồ li a.

Đông Vũ hoàng thất dưỡng toàn hồ li?

Ta nghi hoặc tự hỏi.



“ Sao ngươi biết ta tìm Long thạch bội?”

Hắn quay lại nhìn ta.

“ Ta quan tâm ngươi như thế. Chẳng lẽ việc quan trọng nhất của ngươi, ta lại không biết sao?”

Tim ta khẽ động, ta đỏ bừng mặt. Hắn thật sự đối ta có tình cảm sao?

Ta nghĩ là hắn nháo cho đỡ buồn chán.

Ta lăng lăng nhìn hắn. Hắn không phải thiếu niên tầm thường, rất có bản lĩnh.

Hắn thấy ta nhìn, cười nói

“ Thích ta sao?”

“ Không.” Ta lạnh nhạt nói, chối biến.



Sáng sớm hắn kéo ta khỏi phòng, ta mặc vội đồ rồi đi theo hắn.

Hắn cười cười nói, đi tìm người chôm long thạch bội cho ta a. Hắn nói đó là viên ngọc phụ hoàng hắn luôn đeo trên người. Chỉ một người lấy được.

Ta nghi hoặc, hoàng đế luôn đeo trên người thì sao có thể lấy? Kẻ đó nhất định không sợ chết. Nhưng ta rất không muốn ai đó phải mất mạng dù là nô tài.

Hắn tiến vào tẩm cung sang trọng, thái giám đứng cạnh cửa thấy hắn liền hành lễ rồi chạy vào trong bẩm báo.

Sau đó dẫn nói

“ Nhị điện hạ, thất điện hạ hiện đang ở ngự hoa viên.”

Hắn cười gật đầu rồi kéo ta li khai.

Ngự hoa viên thật đẹp. Ta mải mê nhìn thì đã đứng trước một thiếu niên tuyệt mĩ xinh đẹp.

Hắn nói gì đó, thiếu niên nhìn ta rồi cười giống y như là hai vị mẫu phi của hắn.

Thiếu niên tuyệt mĩ ho khụ khụ vài cái rồi nói

“ A, lấy đồ của phụ hoàng sao? Đó là thứ hắn yêu thích nhất. Nhị ca muốn ta lấy sao?”

Hắn cười lấy lòng

“ Thứ phụ hoàng yêu thích nhất chẳng phải thất đệ mĩ nhân sao?”

Thiêu niên khẽ đỏ mặt rồi nói


“ Nhị ca có ái nhân liền bán đứng huynh đệ.”

Ta im lặng, nhà của hắn toàn kẻ kì quái a.



Một ngày hắn cầm đến cho ta một viên ngọc trong suốt, có hình rồng như đang bay lượn trong khối cầu.

Ta kinh hãi

Là Long thạch bội trong truyền thuyết.

Ta cầm nó trong tay, muốn rơi nước mắt,

Như vậy, sư phụ đã nhắm mắt được rồi. Long kiếm cùng Long thạch bội cuối cùng cũng hợp thành một chỗ.

Hắn nhẹ nhàng ngồi bên ta, im lặng không nói gì.

Ta ngẩng lên nói với hắn

“ Ta đền đáp ngươi thế nào bây giờ?”

Hắn nghiêng đầu đáp

“ Ta làm vì ngươi vốn không cầu đền đáp.”

Tim ta lại giật thót, hắn khiến ta thật cảm động.



Khi ta muốn rời khỏi hoàng cung, hắn cũng đi theo ta. Ta trợn tròn mắt hỏi

“ Giang hồ nguy hiểm, ngươi muốn từ bỏ thân phân mà đi theo ta sao?”

Hắn cười nhìn ta nói

“ Thiên nhi. Từ lúc nhìn thấy ngươi, ngươi chính là nhà của ta.”

Ta đỏ bừng mặt, hắn kéo ta lên xe.

Ta muốn nói với hắn “ bắt đầu từ hôm nay, ngươi cũng là nhà của ta.”

Nhưng ta chưa có nói a.



Khi hắn cùng ta trở về dự lễ đăng quang của đại ca hắn –Namnhân ôn nhuận như ngọc luôn mỉm cười ấy.

Hắn nói, hắn muốn ta làm vương phi.

Ta chua xót nhìn hắn lắc đầu. Hắn ôm lấy ta nói

“ Thiên nhi. Tại sao? Những năm nay là ta lầm tưởng tình cảm của ngươi đối ta sao?”

“ Không có, Vịnh Lâm. Nhưng … nam nhân không thể làm vương phi gì đó. Đại ca ngươi sẽ không chịu để hoàng thất mất mặt.”

” Thiên nhi, thực sự đại ca không chịu, ta sẽ không cần thân phận gì hết.”

Ta chằm chằm nhìn hắn. Hắn hôn lên môi ta, cái hồn dần đi xuống … Dẫn đến một đêm ân ái điên cuồng.

Ta cũng muốn nói, ta yêu hắn. Không cần làm minh chủ võ lâm gì hết, chỉ cần bên hắn.

Nhưng ta cũng muốn hỏi ông trời, tại sao ta lại nằm dưới a.




Thực sự ta nên tự nhận trình độ hiểu biết hoàng thất Đông Vũ của ta yếu kém.

Đại ca hắn không do dự chấp thuận ta làm Vịnh Lâm vương phi.

Ta choáng.



Sau lễ đăng cơ tân hoàng, hắn cùng ta đi giang hồ dạo chơi. Bỏ lại tất cả mọi thứ phía sau.

Ta từng hỏi, tại sao hắn yêu ta. Hắn chỉ nói

“ Vì ngươi đỏ mặt lên là mĩ nhân đẹp nhất ta từng thấy.”

Ta không thèm cười, nhưng trong lòng lại tràn ngập hạnh phúc.