Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 950: Gió lốc nổi, Chí Quyền hủy

Thế nhưng, Sở Nam thấy những điều này vẫn không là gì, thu hoạch lớn nhất chính là đôi Hắc Bạch ngư kia.

- Hắc ngư Bạch ngư ẩn chứa bí mật gì, một ngày nào đó ta sẽ lý giải ra.

Lúc Sở Nam đang nói thì đã bước một chân vào trong tử khí phong bạo, lúc này đã không còn mảnh rừng cây nữa, cũng không còn Hắc Bạch ngư cho nên tử khí phong bạo mặc dù không tán, nhưng uy lực cũng đã giảm bớt không ít.

Chỉ có điều, đối với Sở Nam mà nói, cho dù tử khí phong bạo có cường thịnh trở lại thì cũng sẽ không tạo nên ảnh hưởng gì.

Thế nhưng, Sở Nam đi dạo trong cơn lốc tử khí lúc này, khuôn mặt lại đầy vẻ khổ sở.

Tử khí phong bạo đối với Sở Nam mà nói chẳng khác gì gió xuân quất vào mặt.

Hơn nữa, Sở Nam cũng phát hiện tu vi của hắn trong lúc không hay không biết đã tăng thêm hai bậc, đạt đến Võ Đế cao cấp, loại tấn chức này chính là tấn thăng như nước chảy thành sông, lúc Ngũ Hành nguyên dịch trong người hình thành, Sở Nam cũng cảm giác được tu vi sẽ đột phá, lúc diễn hóa Hắc Bạch ngư thì rốt cuộc cũng tấn thăng.

Võ Đế cao cấp hai mươi hai tuổi, tuyệt đối là trước đó chưa từng có, là đệ nhất nhân hàng ngàn năm qua.

Sở Nam cũng vì chính bản thân mình mà tự hào.

Thế nhưng, khóe miệng của Sở Nam lại có chút khổ sở.

Khổ của Sở Nam là có hai khổ.

Một khổ đó là sau khi thân thể cường hãn thì không biết dùng thứ gì để đả thông kinh mạch. Mặc dù hiện tại tất cả những kinh mạch hắn suy diễn ra đều đã đả thông, nhưng khẳng định ngày sau vẫn còn kinh mạch để đả thông, lúc đó thì phải xử lý thế nào?

Lúc trước còn có thể dựa vào tử khí, nhưng bây giờ tử khí của hắn đã bị luyện hóa vào trong cơ thể, làm sao còn có thể dùng tử khí để đả thông? Trừ phi tìm được tử khí so với tử khí trong “cái hố” còn tinh thuần hơn, phẩm chất càng cao hơn, bằng không, không thể nào có thể dùng tử khí để đả thông được nữa.


Cái khổ thứ hai, chính là Thương Sơn Quyết, Thương Sơn Quyết có chín tầng, cả chín tàng đều bị Sở Nam tu luyện triệt để, thân thể và lực lượng đều gia tăng, nhưng về sau thì sao?

Không lẽ thân thể từ nay về sau sẽ dừng lại tại đây?

Kết quả này cũng không phải là kết quả mà Sở Nam có thể tiếp nhận.

Sau khi cười khổ trong chốc lát, rất nhanh, trong lòng Sở Nam liền lập kế hoạch, vẻ kiện nghị lại xuất hiện trên mặt, Sở Nam thầm nghĩ:

- Đã không có võ quyết tăng cấp thân thể thì ta sẽ tự tạo ra! Người khác có thể sáng tạo ra, dựa vào cái gì mà ta lại không thể? Về phần kinh mạch…

Sở Nam thoáng nở nụ cười, thầm nghĩ:

- Lôi điện tử sắc kia có lẽ sẽ có công dụng!

Nghĩ vậy, Sở Nam lại thả lỏng, sau đó chợt nghĩ đến Huyền Vô Kỳ, thầm nhủ:

- Huyền Vô Kỳ chính là di họa ngàn năm, ngươi có lẽ không đơn giản chết như vậy, nếu ngươi chết rồi thì lời thề của ta làm sao hoàn thành đây? Ngươi ngàn vạn lần không thể chết được!

Sở Nam di chuyển nhanh chóng trong tử khí phong bạo, cho dù lúc này thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng lớn gì, nhưng hắn không làm vậy, hai tay trái phải hắn ở trong phong bạo phóng thích ra lực lượng bất đồng, tạo nên khí lưu bất đồng, tạo thành lốc xoáy.

Cứ như vậy, một đường mà đi, một cơn lốc xuất hiện trong cổ chiến trường, mặc dù cơn lốc này so với cơn lốc lúc trước không uy mãnh bằng, nhưng tốc độ thì không thua kém gì, hơn nữa còn càn quét khắp cổ chiến trường.

Trong trung tâm của gió lốc có một thân ảnh, chính là Sở Nam.


- Đây mới chân chính là thừa phong phi hành, không đúng, phải là ngự phong phi hành!

Sở Nam bật cười, nhớ đến lúc trước khổ tư suy nghĩ “cái gì là gió”, cuồng phong, cương phong, âm phong, xoáy, tử khí chi phong, nhớ đến Hàn Võ Hoàng còn vì nó mà suy tư, không khỏi cảm khái, thầm nhủ:

- Hàn gia gia, chờ ta, ta sẽ lập tức đến cứu các người.

Theo lời trong miệng Đế Hạo, Sở Nam có lẽ biết vị Hàn Võ Hoàng này đang bị giam giữ ở đâu, tuyệt đối không ai có thể ngăn cản hắn.

- Cơn lốc này cũng có thể coi là một lá bài tẩy, một đại sát chiêu.

Sở Nam dứt lời, nắm tay ngưng lực, từng lớp lực lượng bị Sở Nam áp súc vào bên trong “kinh mạch lực lượng”, thân thể lại lần nữa được cường hóa, kinh mạch cũng trở nên kiên cố dị thường, phẩm chất sinh mệnh lực cũng tăng lên, lúc này Sở Nam lại ngưng tụ hai mươi lớp.

Mỗi một lớp, 360 vạn cân lực, hơn nữa 360 vạn cân lực cũng tăng phẩm phẩm cấp.

- Chí… Quyền!

- Gió lốc, tán cho ta!

Một quyền của Sở Nam đánh về phía gió lốc mà mình tạo ra, trong chớp mắt lực lượng tràn vào trong khí xoáy, đem nó nghiền nát, gió lốc cũng vì vậy mà tiêu tán, lại hóa thành phong bạo.

- Lực lượng của Chí Quyền còn có thể gia tăng!

Sở Nam vừa dứt lời thì đã đến nơi gió thổi nhẹ, lập tức thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích mà đi.

Một lát sau, Sở Nam liền đến phần ngoại vi cổ chiến trường, hắn không đi tìm khe nứt lúc trước nữa, lại lần nữa đánh ra Chí Quyền, phá tường mà ra, sau đó, dùng tốc độ cực nhanh di chuyển trong lòng đất, chớp mắt sau đã đến đỉnh Hoành Đoạn sơn mạch.

Thân thể Sở Nam đứng trên Hoành Đoạn sơn mạch, liền cảm thấy không đúng, còn không đợi Sở Nam phản ứng thì Hoành Đoạn sơn mạch đã nổi lên hỏa diễm hừng hực, tất cả hỏa diễm giống như thiên quân vạn mã tràn về phía Sở Nam.

- Chút tài mọn.

Sở Nam cười nói, tay phải vươn ra, trực tiếp đem ngàn vạn hỏa diễm thôn hấp vào trong cơ thể, khiến cho Hàn Ngọc Lam Viêm Vương được một phen no bụng, chỉ trong chớp mắt đã nuốt sạch ngàn vạn hỏa diễm này.