Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 902: Ba tháng mài đao bổ củi

Bỏ ra trọn vẹn nửa tháng, ngoại trừ trận pháp ghi chép trên tấm da thú mà Sở Thiên Phong đưa cho hắn, Sở Nam đã đem toàn bộ thư tịch trận pháp thăm dò vài lượt, mà trận pháp trên tấm da thú thì Sở Nam xem xét cả buổi cũng không nhìn ra mánh khóe.

Phải biết rằng, hiểu biết về trận pháp của Sở Nam hiện nay tuyệt đối không kém, hơn nữa hiểu biết này cũng không phải là lý thuyết suông, nhưng dù là vậy, Sở Nam đối với tàn trận trên tấm da thú cũng không nhận ra được gì, hai mắt chỉ nhìn thấy một mảnh tối tăm.

Cũng may Sở Nam biết rõ bản thân nên chấp nhất ở đâu, không tiếp tục đặt tinh lực đặt trên tàn trận nữa, Sở Nam đem tấm da thú thu lại, bắt đầu dùng sa bàn thôi diễn, nhưng hắn vẫn không thôi diễn đường kinh mạch, mà đem mỗi trận pháp tách rời, trở về trạng thái nguyên thủy nhất.

Trong thế giới của Sở Nam, ngoại trừ trận pháp ra, mỗi thời mỗi khắc đều có liên hệ cùng trận pháp, không phải phân thì là hợp, hoặc diễn hóa thành mới. Chỉ trong nháy mắt, liền lóe lên vài chữ:

- Ngũ Hành, Thất Tinh, Bát Quái, Cửu Cung, Chính Phản, Điên Đảo, Chân Huyễn, Thiên Cương, Địa Sát, Bắc Đẩu…

Mặc dù không giống như bản thân tự mình trải qua hàn băng liệt hỏa, thạch đè kim trảm, thế nhưng, tinh lực, ý niệm của Sở Nam lại gặp phải khảo nghiệm lớn nhất, đôi mắt hõm sâu vào, gương mặt ngày càng gầy yếu, vết máu dính trên khóe miệng cũng chưa từng chùi…

Nếu không phải Sở Nam chế tạo “nhà”, khiến cho tinh thần của bản thân được rèn luyện, Sở Nam chưa chắc đã có thể kiên định đến cùng.

o0o

Ngay lúc Sở Nam đang làm bạn với trận pháp,thế cục bên ngoài lại xảy ra biến hóa kinh thiên!

Thiên Nhất Tông lúc này không chỉ còn mười mấy người, tin tức Huyền Vô Kỳ xuất quan, vô số người Bắc Tề Quốc đều đến Thiên Nhất Tông, lại thêm Trang Bất Chu sử dụng thủ đoạn thiết huyết, đem toàn bộ tông phái của Bắc Tề Quốc cường nhập vào Thiên Nhất Tông.


Trang Bất Chu mặc dù thực lực đại giảm, tu vi cũng thiếu chút nữa rớt khỏi cảnh giới Võ Tôn, thế nhưng cũng không phải là đối tượng mà Vân La Môn, Thiên Kiếm Môn… có thể ngăn cản, chỉ trong chốc lát, tông phái Bắc Tề Quốc đều giải tán tập thể, chỉ còn lại Thiên Nhất Tông. Đương nhiên, không phải tất cả mọi người đều nguyện ý gia nhập Thiên Nhất Tông, như đám người Vi Ly, Vu Đại Hải, Trần Hiểu Phong. Tất cả đều đứng dậy bỏ đi, lại vô cùng trùng hợp, nơi dừng chân cuối cùng chính là trấn Tự Do.

Về phần Đế Tôn cường hoành cưỡng ép Huyền Vô Kỳ xuất quan, chỉ mừng rỡ được vài ngày liền nhíu chặt mày, vẻ mặt đầy phiền muộn, bởi vì hắn nghĩ mãi không ra tại sao Huyền Vô Kỳ lại không đi tìm Đại Khánh Quốc và Man Việt báo thù, ngược lại phát hiện đệ tử Thiên Nhất Tông đang tra tìm tung tích của hắn.

Đế Tôn nghi hoặc, nhưng cũng không chậm trễ, bởi vì thế lực mà Đại Chu ẩn giấu tại Man Việt và Đại Khánh Quốc càng lúc càng bị đào lên, sau đó hủy diệt, nếu như tiếp tục phát triển xuống, thực lực của Đại Chu không biết sẽ suy yếu đến mức nào.

Cho nên, Đế Tôn lập tức giương lên lá cờ Đại Chu.

Đại Chu, trước kia chính là cộng chủ (*) của ba nước Bắc Tề Quốc, Đại Khánh Quốc, Man Việt.

(*) chủ chung

Đối với cộng chủ trước kia, tam quốc đương nhiên không muốn nhìn thấy, bởi vì vốn là tam quốc đại chiến lại biến thành tam quốc cùng khai chiến với Đại Chu, bắt đầu diệt trừ thế lực Đại Chu, mà diệt trừ nhanh nhất chính là Đại Khánh Quốc.

Thì ra, thế lực Đại Chu mai phục tại Đại Khánh Quốc, Hoàng Phủ Diệp đã biết rõ ràng, lúc thế lực này muốn ngo ngoe dục động, Hoàng Phủ Diệp liền ra tay ác động, đem thế lực trong cảnh nội Đại Khánh Quốc diệt sạch gần như không còn.

Thế lực tại Bắc Tề Quốc sớm đã bị Sở Nam làm cho rối tinh rối mù, cũng không thể tạo thành tác dụng gì. Chỉ có Man Việt, thế lực Đại Chu vẫn có thể bảo tồn lớn nhất, Ác Nhân cốc quả nhiên là con cờ của Đại Chu.

Thế nhưng, đối mặt với sự đánh giết điên cuồng của tam quốc, thế lực Đại Chu suy yếu cực độ, sắc mặt Đế Tôn cũng ngày càng khó coi, đế mộng nhất thống bá nghiệp của hắn dường như càng ngày càng xa vời.


Đúng lúc này, Đế Tôn lại phái ra mười chi lực lượng Võ Hoàng, mỗi chi lực lượng có 120 người. Ngoài ra còn có ba chi đều là lực lượng Võ Đế, mỗi chi lực lượng có ba mươi sáu người!

Mười ba chi lực lượng vừa xuất hiện thoáng chốc liền chấn kinh thiên hạ.

Tất cả đều chấn kinh trước lực lượng khủng bố của Đại Chu, phải biết rằng mỗi một Võ Đế đã là là một đại sát khí, vậy mà không ngờ Đại Chu lại có nhiều Võ Đế như vậy, chỉ có Hoàng Phủ Diệp sớm đã nhận được tin tức là không có gì kinh ngạc.

Đồng thời chấn kinh thiên hạ, mười ba chi lực lượng cũng đem sự truy sát của Đại Khánh Quốc, Man Việt và Bắc Tề Quốc cản lại, đến lúc này, cục diện chân vạc của tam quốc đã biến thành bốn chân. Mặc dù huyên náo lớn như vậy, nhưng Đế Tôn vẫn không lộ diện.

Huyền Vô Kỳ vẫn ngồi yên tại chỗ, vô cùng khát vọng tiến vào cảnh giới lúc trước, nhưng dù muốn cũng không tiến vào được.

Vị khổ hành tăng kia đã trở về Bắc Tề Quốc, vị Hoàng Phủ gia kia cũng tọa trấn tại hoàng cung.

Thế cục vô cùng khẩn cấp, mặt biển nhìn bình tĩnh nhưng mạch nước ngầm bắt đầu dịch chuyển, nói không chừng sẽ bộc phát sóng gió mãnh liệt, thậm chí biến thành kinh đào hãi lãng.

Lúc này, Sở Nam cũng đang rất khẩn trương.

Thôi diễn trận pháp suốt ba tháng, Sở Nam đem trận pháp của mình dung nhập quán thông, muốn quen thuộc boa nhiêu thì có quen thuộc bấy nhiêu, mỗi bộ phận của trận pháp đều quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, nhắc đến hai chữ Ngũ Hành, phàm là trận pháp có liên quan đến “Ngũ Hành” đều sẽ xuất hiện trong đầu Sở Nam, hơn nữa không phải mơ hồ, mà tất cả đều rõ ràng vô cùng.

Tựa như thôi diễn sa bàn, Sở Nam lại khiến vài trăm vạn quân đội không xuất hiện chút sơ hở nào.

Sở Nam lúc này khẩn trương nhất chính là thôi diễn đường kinh mạch tầng thứ năm của Thương Sơn Quyết, suốt ba tháng mài đao, lần đầu tiên đốn củi, Sở Nam cũng không muốn thất bại.

Vô số sợi kinh mạch hóa thân thành trận, trận hợp trận phân.

Cứ như vậy, trọn vẹn suốt một ngày, Sở Nam cuối cùng cũng thôi diễn ra đường kinh mạch tầng thứ năm Thương Sơn Quyết.