Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 860: Chỉ một người sống

Lúc Ngũ Trảo sơn run rẩy, sát cơ lạnh như băng bên trong Phản Cửu Cung trận cũng trở nên hỗn loạn, đao kiếm quái thú ập đến Sở Nam cũng trở nên nháo nhác, tìm đường chạy trốn.

Chín người khống chế Phản Cửu Cung trận, vẻ mặt lập tức kinh hoàng, theo mỗi cước Sở Nam đạp xuống, trái tim và thân thể bọn hắn đều run rẩy kịch liệt, lúc Sở Nam bước ra bước thứ ba, chín người, bất luận là tu vi Võ Đế này là tu vi Võ Hoàng, khóe miệng cả đám đều rướm máu.

Đặc biệt, tên Võ Đế trung cấp là bị thương nghiêm trọng nhất, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, bởi vì vị trí của hắn chính là trận tâm của cả tòa đại trận Phản Cửu Cung trận, trong lòng hắn lúc này đang gào thét:

- Tiểu tử Sở gia rốt cuộc đã làm gì? Lực lượng này khẳng định hơn 200 vạn cân, bằng không sao có thể khiến hộ trận chi lực của Phản Cửu Cung trận phá hỏng? Nếu Ngũ Trảo sơn bị hủy diệt thì Phản Cửu Cung trận cũng sẽ…

Ý niệm còn chưa dứt, tên Võ Đế trung cấp đã thổ ra một búng máu tươi.

- Còn ba bước nữa, sau ba bước thì núi sập, trận hủy! Bây giờ, các ngươi có thể ngẫm lại hậu quả nếu không giết được ta rồi.

Sở Nam nhàn nhạt nói, bước chân vẫn không dừng lại, tiếp tục đạp xuống, lại một hố lớn xuất hiện, Phản Cửu Cung trận dao động. Thanh âm Sở Nam vừa truyền ra lập tức khiến cả chín người đều luống cuống, bọn hắn đang nghĩ đến hậu quả đơn giản nhất, chính là bị tiểu tử Sở gia trảm sát. Phức tạp hơn một chút chính là bắt bọn hắn, dùng làm bài tẩy để công kích Công Tôn gia.

Nếu như vậy, kết cục của bọn hắn sẽ càng thảm hơn.

- Vốn ta còn muốn tìm Công Tôn gia tính sổ, đang buồn vì không có cớ gì, may mắn là các ngươi đã tới.

Sở Nam cười nói:

- Yên tâm, ta sẽ không để tất cả các ngươi làm phản đồ, các ngươi có chín người, tám người đều phải chết, chỉ có một kẻ đủ tư cách làm phản đồ!

Dứt lời, Sở Nam đã bước ra một bước cuối cùng.

Một bước cuối cùng bước ra, thoáng chốc cả ngọn núi chấn động.


Ngũ Trảo sơn nứt toác ra, Ngũ Trảo sơn biến thành Ngũ Trảo cốc.

Năm ngọn núi nghiêng ngã, thoạt nhìn giống như Ngũ Trảo sơn đột nhiên trở mình.

Về phần bố trí trận pháp gì đó trên Ngũ Trảo sơn, tất cả đều bị nghiền nát bấy, Phản Cửu Cung trận hiển nhiên biến mất đến không thể biến mất thêm.

Chín người giống như những hòn đá từ không trung rơi xuống Ngũ Trảo cốc, mỗi một người đều là bộ dạng sắp tử vọng, trong lòng bọn hắn không ngừng kinh hãi, bọn hắn đã suy nghĩ rất nhiều, dự tính rất kỹ các phương pháp ứng đối, chắc chắn Sở Nam không thể phá được Phản Cửu Cung trận.

Thế nhưng, ngàn vạn lần không ngờ Sở Nam lại dùng lực phá trận, hơn nữa lực lượng quả thật cường hãn, trực tiếp đạp Ngũ Trảo sơn thành hố sâu.

Chín tên phục sát đều ngẩng đầu nhìn Sở Nam, thấy Sở Nam nào có chút bộ dáng thụ thương nào?

Nghĩ vậy, trong lòng bọn hắn đều sợ hãi.

Sở Nam từ trên cao nhìn xuống bọn hắn, nói:

- Các ngươi đã quyết định một người sống sót, tám người phải chết chưa?

Nghe thấy lời này, chín người hai mặt nhìn nhau.

Sau khi trầm mặc chốc lát, một người quát:

- Muốn chúng ta tự giết lẫn nhau, không có cửa đâu, lão tử cũng không tin ngươi không thụ thương chút nào!


Người này vừa gào thét vừa lao thẳng đến Sở Nam, ném ra một thanh đao, theo sau thanh đao chính là Càn Khôn châm cất trong tay áo…

Hắn đã tính kỹ, vốn định bạo tạc bảo đạo trung cấp Tông Khí, rồi sau đó sẽ bắn ra mưa châm đầy trời, nhân cơ hội đó cùng tám người kia giết lên, nhất định có một tia sinh cơ.

Thế nhưng, bảo đao còn ở giữa không trung thì lập tức chuyển hướng, nằm thẳng chủ nhân của nó mà lao đến.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, nằm ngoài dự kiến của người kia, hắn còn chưa kịp phản ứng thì bảo đao đã đâm xuyên ngực hắn, thân thể không ngừng tràn ra máu tươi cắm xuống trước mặt tám người.

Cường giả Võ Hoàng, trái tim bị xuyên thủng cũng sẽ không tử vọng, chỉ là trong khoảnh khắc bảo đao nhập thể còn phóng xuất ra một cỗ lực lượng cường đại, tàn sát thân thể hắn, ngay cả đan điền cũng bị xay nát.

Hắn đã chết không thể chết thêm được nữa.

Tám người còn sống, vừa mới từ mặt đất đứng lên, chuẩn bị vây sát Sở Nam, nhưng nhìn thấy một màn huyết tinh trước mặt, bọn hắn lập tức dừng bước, không dám vọng động, Sở Nam lại nói:

- Ta giúp các ngươi giải quyết một tên, còn thừa lại bảy tên, nếu như các ngươi không tranh thủ thì ta sẽ tự mình giải quyết, thời gian của ta quả thật rất gấp.

Nghe thấy lời này, cả tám người đều quay đầu, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Sau đó không chút báo hiệu, một giây trước còn là đồng bạn, một giây sau đã bắt đầu tự tàn sát lẫn nhau.

Đối với một màn trước mắt, Sở Nam sớm đã dự đoán được, ngoại trừ những tên gia hỏa của thế lực thần bí và Thiên Nhất Tông đã bị tẩy não, không sợ chết ra, cường giả do những đại gia tộc dùng lợi ích mời đến, nếu nói không sợ chết thì Sở Nam quả thật không tin.

Sở Nam nhàn nhạt nói:

- Giết thì cứ tùy tiện, nhưng đừng chém nát đầu! Bằng không ta sẽ lấy đầu của hắn!

Thanh âm rơi vào tai tám người đang chém giết kịch liệt, tên Võ Đế sơ cấp kim nguyên cuồng trảm, kim mang rực rỡ đang chuẩn bị chém đến một tên Võ Hoàng, đột nhiên chuyển hướng chém về phía khác.

Thế nhưng, đại chiêu há có thể dễ dàng thay đổi sao? Không chỉ không dễ dàng thay đổi, mà còn có thể khiến bản thân bị cắn trả.

Nhân cơ hội này, tên Võ Hoàng lập tức bạo phát đại chiêu, liều mạng từ bỏ một cánh tay, dùng chùi đánh chết tên Võ Đế sơ cấp, đáng thương cho tên Võ Đế sơ cấp, vốn có một cơ hội sống sót, cứ như vậy oan uổng bị kẻ khác vượt cấp đánh chết.

Hào quang rực rỡ hiện lên, chỉ trong nháy mắt đã có năm người ngã xuống, tử trạng đặc biệt thê thảm, duy nhất chỉ có cái đầu là không hao tổn gì…