Nghe xong lời Hắc Quân nói, Đế Thiếu trầm mặc nhìn Hắc Quân, hắn tựa hồ như muốn nhìn thấu suy nghĩ của Hắc Quân, còn Hắc Quân thì đoán Đế Thiếu là người muốn cướp lấy Thần khí phái.
Lúc này, Đế Thiếu nhìn từ đôi mắt của Hắc Quân, cũng nhìn không ra cái gì cả.
Một hồi lâu sau, Đế Thiếu lên tiếng hỏi:
- Làm thế nào đền bù tâm nguyện?
- Ngươi không phải muốn giết càng nhiều đệ tử Thiên Nhất tông sao?
Lúc này ánh mắt Đế Thiếu bắn ra hàn quang, sau đó nói ra:
- Tại sao?
- Bởi vì Thiên Nhất tông muốn giết ta.
Nghe được lý do này, phản ứng của mọi người cũng không giống nhau, có người cho là Hắc Quân có ti tức tình báo, vì thế có thể chém giết được một nhóm đệ tử Thiên Nhất tông, thậm chí làm cho toàn quân Thiên Nhất tông bị diệt. Mà có người thì nhíu mày, nhất là Ma Ốm, hắn đang suy nghĩ đến lời nói của Hắc Quân là thật hay là giả, có phải muốn đưa bọn họ vào tử địa hay không.
Đế Thiếu sắc mặt bất động, trong lòng cũng đang suy nghĩ, hắn cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, nhưng hắn cũng không muốn bước vào bẫy. Hắc Quân thấy đám người Đế Thiếu cũng không có động tĩnh, sau đó nói tiếp một câu.
- Ta chính là thủ hạ của Lâm Vân.
- Cái gì?
Những lời này, làm cho đám người Đế Thiếu kinh hãi, người trước mắt này mặc dù bị thương nặng, nhưng có thực lực sơ giai Vũ Đế, làm sao lại là thủ hạ của Lâm Vân sao?
- Không thể nào!
Có người quả quyết nói
- Có tin hay không là tùy các ngươi!
Đế Thiếu nheo mắt lại, nói:
- Ngươi trước dẫn chúng ta đi, nếu là sự thật, ta sẽ giúp ngươi khôi phục đến năm thành thực lực.
- Không được, trước hết khôi phục đến năm thành, ta mang bọn ngươi đi.
Hắc Quân cường ngạnh nói, làm cho Đế Thiếu rất là khó chịu, Hắc Quân lại nói:
- Nơi bí mật kia, trừ ta ra, các ngươi cũng không tìm được đâu.
- Ngươi sợ chết sao?
Đế Thiếu đột nhiên hỏi một câu, sau đó ngưng tụ sát khí đem Hắc Quân bao phủ, tu vi Đế Thiếu mặc dù không có cao bằng Hắc Quân, nhưng hiện tại ngay cả một chiêu của Đế Thiếu Hắc Quân cũng đỡ không nổi.
- Sợ.
Hắc Quân trực tiếp trả lời.
- Cho nên ta rất tiếc mạng, khi tánh mạng của ta không được bảo đảm, ta tuyệt đối không mang các ngươi đi.
Đế Thiếu lần nữa đánh giá lại, hắn thấy dùng nghiêm hình ép hỏi cũng vô dụng, liền phân phó tên trung giai Vũ Đế, trợ giúp Hắc Quân khôi phục năm thành thực lực, sau đó cảnh cáo nói:
- Ngươi nếu dám đùa bỡn ta, đừng trách ta đối với ngươi không khách khí.
Lúc này trên mặt Hắc Quân không có tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng cũng rất là lo lắng, hắn cảm giác được Lâm Vân chưa có chết, cũng đoán được Lâm Vân đến nơi bí mật kia, bằng không, Chân Vũ Bát quái trận cũng sẽ không triệt hồi, hắn cũng không thể nắm lấy cơ hội này, mà thoát được một mạng như vậy.
Mặc dù Hắc Quân không biết dưới đất cụ thể như thế nào, nhưng hắn đoán được dưới đất có cường giả có thực lực rất kinh khủng tồn tại, Lâm Vân rơi vào trong tay bọn họ, bị bọn họ bắt được mà nói, tuyệt đối phải chết, đổi lại trước kia, Lâm Vân bị hủy diệt cùng hắn không có quan hệ gì, cùng lắm thì hắn vì Ngũ Hành thân thể mà cảm thấy tiếc nuối. Nhưng hiện tại, cái dấu ấn ghê tởm kia làm hắn cùng Lâm Vân hoàn toàn trói lại với nhau, nếu như Lâm Vân chết, hắn cũng chết theo.
Cho nên, Hắc Quân phải cứu Lâm Vân.
Nhưng lúc này hắn cách cái chết không xa, may là có một nhóm người tới như vậy, Hắc Quân liền muốn đem những người này dẫn xuống dưới đất, vì Lâm Vân mà sáng tạo ra cơ hội tìm đường sống trong cái chết. Lúc này Hắc Quân đã hoàn toàn phản bội Thiên Nhất tông, hắn muốn sống, hắn muốn tu luyện Ngũ Hành thân thể.
Lúc này, Hắc Quân thầm cười lạnh, hắn hiểu được những người này đi xuống dưới đất chỉ có một con đường chết.
Trong lúc Đế Thiếu trợ giúp Hắc Quân khôi phục thực lực, Chu Chi Võ cũng tới Thiên Nhất Sơn, hơn nữa hắn đến đây hoàn toàn bởi vì bản năng, hắn đi tới Thiên Huyền phong, vừa vào Thiên Huyền phong, Chu Chi Võ nhận thấy tình huống không được bình thường, tựa hồ là hắn muốn nắm bắt lấy cái gì, nhưng nghĩ mãi cũng không ra.
Cuối cùng, Chu Chi Võ thổi lên thần âm, ma thú còn sót lại ở Thiên Huyền phong bắt đầu hướng nơi hắn lao đến, vừa đi vừa thổi, Chu Chi Võ đi như không có mục đích, ở Thiên Huyền phong đi tới.
Ở bên trong trụ sở bí mật, tất cả Thiên Nhất tông đệ tử đều tập trung vào luyện võ trường rộng rãi, Sở Nam đứng ở chính giữa đám người, nhìn Tư Không Vân phía trên đang nói.
- Từng người từng bước đi tới phía trước, sau đó báo ra tên của mình, hôm nay đã làm chuyện gì, còn người nào biết những chuyện đó, tất cả đều phải nói ra, ngoài ra còn thi triển một chiêu vũ kỹ của mình am hiểu.
Một câu nói như vậy, đám Thiên Nhất tông đệ tử còn không hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nhưng Sở Nam hiểu, đây là nhằm vào hắn, lúc này trên mặt Sở Nam không có biến hóa, nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ làm thế nào từ nơi này chạy đi, lúc này hắn đứng ở giữa, đến phiên hắn còn rất lâu.
Chốc lát sau, cũng có trăm tên Thiên Nhất tông đệ tử được xác định, hơn nữa những đệ tử này còn bao vây bên ngoài, hợp thành một trận thế công kích. Sở Nam còn không có nghĩ tới chú ý gì, hắn không khỏi thầm nhớ tới công pháp "Mộng chi nguyên" của Thiên Tư.
- Nếu là ta có thể tìm được trí nhớ người khác, vậy thì tốt rồi.
Xa nhìn một cái, Sở Nam đem ý nghĩ này áp ở trong lòng, sau đó tiếp tục trầm tư suy nghĩ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã có hơn một ngàn người được phân đi ra ngoài, thời gian cho Sở Nam cũng không còn nhiều lắm.
Trên mặt đất, Hắc Quân được đan dược cùng sự trợ giúp của tên trung giai Vũ Đế, hắn đã khôi phục năm thành, lúc này Hắc Quân cũng không dừng lại, mang theo mọi người hướng bí thất đi tới.
Bởi vì Hắc Quân nóng lòng, hơn nữa rất quen thuộc, tốc độ đi vào rất nhanh, Đế Thiếu đề phòng Hắc Quân đùa bỡn, gắt gao đi theo bên cạnh.
Vừa qua nửa canh giờ, còn có gần một trăm người là đến phiên Sở Nam, Sở Nam trong lòng trấn định, mặc dù hắn vẫn không có ý kiến hay, nhưng ánh mắt Sở Nam đã bắt đầu sôi trào.
Chín mươi, bảy mươi, năm mươi, ba mươi...
Một hồi sau, phía trước Sở Nam, cũng chỉ có hai mươi người.
Mà Hắc Quân đã mang theo đám người Đế Thiếu, đi tới cái mật thất kia.
- Chính là ở trong chỗ này?
Ma Ốm nghi vấn nói.
Hắc Quân gật đầu nói.
- Không tệ, chính là trong chỗ này.
- Nếu là ngươi dám gạt chúng ta.
Hắc Quân không đợi hắn nói hết lời, sau đó cắt đứt lời nói của hắn:
- Đừng trách ta không có nhắc nhở các ngươi, các ngươi muốn giết chết đệ tử Thiên Nhất tông bên trong, cũng không phải đơn giản như vậy.
Hắc Quân sở dĩ nhắc nhở bọn họ, chính là nghĩ bọn họ đừng chết nhanh như vậy.
- Được rồi, đừng nói nhảm nữa, nắm chắc thời gian, công phá nơi bí mật này.
Đế Thiếu ra lệnh, hai tên trung giai Vũ Đế cùng sơ giai Vũ Đế bảo vệ xung quanh Đế Thiếu, còn Vũ Hoàng tu vi võ giả, thì bắt đầu oanh kích bí thất.
Các loại pháp bảo cùng phóng ra Quang Hoa, lúc này trong lòng Đế Thiếu có chút kích động, trận chiến này nếu thắng, Bắc Tề quốc đã được giải quyết.
Rầm rầm rầm...
Thanh âm tạc nổ vang lên, lập tức làm cho Tư Không Vân cùng Nghiêm Thần cảnh giác, Tư Không Vân nghi hoặc nói:
- Lối vào có âm thanh? Đã xảy ra chuyện gì?
- Sư huynh, ta đến phía trước xem một chút, bên này, ngươi cẩn thận một chút, Lâm Vân rất giảo hoạt.
Tư Không Vân dặn dò, nhưng mí mắt Nghiêm Thần cũng không hạ xuống, nhưng trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, Tư Không Vân biết nếu mình còn nói bậy, thì sẽ không tốt, cho nên làm ra một động tác cung kính, sau đó bay ra ngoài.
Sở Nam thấy thế, trong lòng cũng không trùng xuống, bởi vì Nghiêm Thần quá mạnh mẻ, Sở Nam lúc này không có tử khí, không có ma xài chi vẫn, càng không có Lôi Đình tia chớp, lúc này chiêu thức mạnh nhất chính là dị Ngũ Hành nước xoáy.
Nhưng chỉ có dị Ngũ Hành nước xoáy, không sinh ra uy lực quá lớn.
Tuy nói Sở Nam bổ sung không ít nguyên lực, có thể chém giết, thì lại không đủ, lúc trước hắn thu thập tử khí, Sở Nam đem bao vây trong kinh mạch, còn không có áp súc thành dịch tích.
- Những thứ thanh âm kia, là chuyện gì xảy ra? Có phải tới cứu ta sao?
Sở Nam nghĩ đến Chu Chi Võ, nhưng lập tức đem hủy bỏ, rồi sau đó, hắn nghĩ tới Nhược Tuyết sư phụ, nhưng vẫn có chút không xác định, nhưng hắn bắt đầu chuẩn bị, tuy nói thanh âm kia có thể đại biểu cho một cái cơ hội, cũng có thể không phải là cơ hội.
Rất nhanh, Tư Không Vân liền đi tới phía trước, hắn đang muốn khởi động cơ quan, một mặt nhà tù trực tiếp bay tới, Tư Không Vân hừ lạnh một tiếng, tùy ý phất tay, một đạo kim quang chém xuống, trực tiếp đem mặt tường này chém thành mấy khối lớn.
Bụi còn chưa tan hết, có mấy tên Vũ Hoàng vọt ra, Tư Không Vân cảm giác được cổ hơi thở, không khỏi sửng sốt một chút, lập tức hắn giận tím mặt, không lưu tình, kim quang hiện lên, làm cho ánh mắt mấy tên Vũ Hoàng đau nhói, kêu lên thảm thiết, bọn chúng chuẩn bị công kích, nhưng cũng bởi vì nguyên lực đột nhiên vô duyên biến mất, rất nhanh bị đánh chết.
Trong lúc Tư Không Vân công kích giết, mấy đạo kiếm quang, trực tiếp nhằm đan điền bọn họ đánh tới.
Chém giết mấy tên Vũ Hoàng này, cơ hồ là trong chớp mắt.
Đế Thiếu nghe được tiếng kêu thảm thiết, trực giác không ổn, cho là Hắc Quân đưa bọn tiến vào tử địa, gầm lên nhìn Hắc Quân hạ thủ.
Hắc Quân lại nói:
- Ta lúc trước đã nói cho ngươi biết rồi, phía dưới này không đơn giản.
- Ngươi...
- Phía trước không chỉ có một người, có cao cấp Vũ Đế, ngươi mau để cho hai Vũ Đế xuất thủ, ta cũng xuất thủ kiềm chế hắn, ngươi mang theo những người còn xung phong liều chết lao vào, tốc độ phải nhanh.
Hắc Quân nói xong, Đế Thiếu có chút chần chờ, nhưng cũng không quay đầu lại, hắn phải giết đi vào, liền dựa theo đề nghị Hắc Quân, phân phó hai gã Vũ Đế xuất thủ.
- Các ngươi là ai?
Tư Không Vân gầm lên, hắn nghĩ mãi mà không rõ, tại sao có địch nhân giết đến nơi đây. Nhưng lúc này Tư Không Vân còn không nghĩ tới là Hắc Quân dẫn người tới bí thất, trong ý thức của hắn, Hắc Quân cho dù chạy trốn, cũng cách cái chết không xa.
- Tư Không vân, chúng ta lại gặp mặt.
- Hắc Quân, là ngươi!
Tư Không Vân rống lên, vạn phần khiếp sợ, mà luyện võ trường chỉ còn năm người, là đến phiên Sở Nam.
- Hắc Quân, là ngươi, ngươi còn chưa chết?
- Ngươi còn chưa chết, ta tại sao có thể chết?
Hắc Quân đem ba người Tư Không Vân bao vây lại.
Nghe được Hắc Quân nói, Tư Không Vân tức giận vô cùng.
- Hắc Quân, ngươi là tên phản đồ, lại dám mang địch nhân đến nơi này, ngươi biết hậu quả ra sao? Thật là đáng chết.
- Ngươi nếu nói ta là phản đồ, ta tại sao không dám dẫn bọn hắn tới nơi này? Hậu quả? Ta không dẫn bọn hắn, ngươi có thể bỏ qua cho ta sao?
Hắc Quân vừa nói, tóc nâu trắng lung tung, kiếm quang biển máu trong nháy mắt sáng bừng lên, lần này, kiếm quang biển máu so với ở cổ quật đối phó Sở Nam, uy lực lớn hơn rất nhiều.
- Lão phu lúc trước nên giết tội nhân thiên cổ này.
- Cảm ơn ngươi không giết.
Tư Không Vân khống chế tức giận, quét nhìn ba người, lạnh giọng nói:
- Chỉ bằng ba người các ngươi, muốn giết lão phu? Còn non lắm, hơn nữa trở về tu luyện ba trăm năm, ta xem còn có thể.
Sau đó, Tư Không Vân ánh mắt lạnh như băng, nhìn Hắc Quân.
- Hắc Quân, lúc trước không có giết chết ngươi, ta hiện tại liền giết chết ngươi!
Vừa dứt lời, cả người Tư Không Vân kim quang nhanh chóng xuất hiện, tay trái đánh ra, kiếm quang Tư Không Vân tuôn ra cuồn cuộn hướng kiếm quang biển máu của Hắc Quân lao tới.
Tư Không Vân xuất thủ, quả nhiên bất phàm.
Hắc Quân nhắm mắt, khóe miệng rướm máu, nhưng liều mạng kiên trì, hai gã Vũ Đế khác hướng Tư Không Vân triển khai công kích, bọn họ rõ ràng, chỉ có ba người liên thủ, mới có thể ngăn được Tư Không Vân.
Nhất thời, lá khô đầy trời, từ không trung rơi xuống, rơi như gió cuốn.
Đây là một pháp bảo hình thù kỳ quái, hướng Tư Không Vân tấn công tới.
Tư Không Vân phải phân lực, ngăn cản hai người công kích, một thanh thước hiện tại trong tay của hắn, thanh thước chém ra, còn có một pháp bảo uy năng công kích quái dị.