Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 682: Bí mật dưới đất

Thấy tình huống như thế, Sở Nam dám khẳng định, tám cái cây cột này tuyệt đối chính là "Chân Vũ Bát quái trận" trận trụ, Sở Nam ngó chừng cây cột, trong đôi mắt tràn ngập ánh sáng.

- Những trận trụ này, làm thành từ cái gì? Lại cứng rắn như thế.

Nghĩ tới Long Nha cũng không có thể đâm phá, Sở Nam trong lòng không khỏi dâng lên lo lắng.

- Có lẽ vật có thể khắc chế Long Nha, ta sắp gặp được rồi.

Sở Nam lúc này rất muốn luyện khí, hắn muốn đem "Trọng kiếm" luyện chế lại một lần, nghĩ tới Ngũ đồng mảnh nhỏ kia, Sở Nam cảm thấy một cổ đau, hắn hung hăng gầm thét ở trong lòng:

- Trọng kiếm, ta nhất định khiến ngươi truyền lưu thiên cổ!

Bốn chữ "Truyền lưu thiên cổ" này, có thể nói kinh người, nhưng Sở Nam hiện tại cũng dùng để hình dung "Trọng kiếm" của mình, bởi vì có thể thấy được, "Trọng kiếm" ở trong lòng Sở Nam, chiếm cứ vị trí trọng yếu như thế nào.

Sở Nam đang trầm tư, hoàn toàn phong kín bí động, bất chợt Sở Nam cảm giác được, hắn quay đầu lại nhìn, sau đó thấy được mười tên cao cấp Vũ vương lao đến.

Nhất thời, Sở Nam khiếp sợ.

Mười tên cao cấp Vũ vương thấy Sở Nam, trên mặt khiếp sợ, so với Sở Nam kinh ngạc còn gấp mười lần, Sở Nam dù sao trong lòng có nghi kị, nơi này là Thiên Nhất tông, khẳng định không chỉ có cái bí động này đơn giản như thế, vì vậy, vô luận thấy cái gì, cũng chính là cả kinh mà thôi.

Nhưng Thiên Nhất tông cũng không có nghĩ qua, lúc này lại có người đánh vào nơi này, đây là cấm địa Thiên Nhất tông.

Mấy hơi sau, Sở Nam cười.

- Thiên Nhất tông nội tình, thật thâm hậu vô cùng, xem ra, ta không cẩn thận, vừa tiến vào bí mật của Thiên Nhất tông.

Thầm nhủ trong lòng, Sở Nam đã quyết định, vô luận cái bí địa này, có thực lực như thế nào, hắn cũng phải náo lớn một phen, trên thực tế, hắn cũng không thể không náo, hắn không làm khó làm sao có thể sống ở trong hoàn cảnh cửu tử nhất sanh? Hơn nữa, mười tên cao cấp Vũ vương này đến đây, cũng chỉ có một con đường, nếu không, hắn thật sẽ phải ở lại bí động này, cùng tám cái cây cột chém giết.

Mười tên cao cấp Vũ vương kia cũng phục hồi tinh thần lại, hơi khiếp sợ lui về phía sau, mới nhìn rõ Sở Nam toàn thân máu tươi, sắc mặt tái nhợt, y phục muốn phá nhiều mảnh, vẻ mặt mười phần chật vật, nhưng tên này có thực lực vũ vương mà thôi.

Đối mặt một tên Vũ vương, bọn họ tự nhiên sẽ không sợ, vì vậy, mười tên cao cấp Vũ vương đều quát lên:

- Ngươi là ai?

- Thần khí phái chưởng môn nhân Lâm Vân!


Sở Nam từ trong quá trình độn thổ, bởi vì nguyên lực sử dụng rất nhiều, đã dừng lại thi triển Thần hành bách biến kia, dung mạo đã sớm thay đổi, bằng không bộ dáng Huyền Vô Kỳ, nói không chừng đem những người này hù dọa gần chết.

Mười tên cao cấp Vũ vương cau mày, bọn họ nghe nói qua Thần khí phái, nhưng bọn họ chưa từng nghe qua cái tên Lâm Vân, bọn họ ở nơi này âm thầm tu luyện, sao biết được Lam Vân, Sở Nam nhìn bọn hắn cau mày giận dữ, trong lòng cũng lẩm bẩm:

- Bọn họ thật giống như không biết ta là ai? Xem ra, nơi này thật sự là cấm địa Thiên Nhất tông.

- Lâm Vân, chưa có nghe nói!

Trong mười tên cao cấp Vũ vương, một người trong đó ngạo nghễ nói:

- Ngươi là từ đâu tới?

Sở Nam lần nữa cười, chỉ chỉ hướng trên đỉnh đầu, nói:

- Từ trên xuống tới.

- Không thể nào!

Nhiều người cùng nói, bọn họ cũng rõ ràng, phía trên có cái gì, dưới tình huống "Chân Vũ Bát quái trận" khởi động, từ phía trên đi xuống, nguy hiểm trong đó không phải võ giả bình thường có thể tưởng tượng.

Sở Nam buông tay ra, nói:

- Các ngươi không tin, ta cũng không có cách nào!

- Ông đéo cần biết ngươi là ai, người xông vào nơi đây, chết!

Một người trong đó rất không ưa bộ dạng Sở Nam, nói, Sở Nam cười nói:

- Ta không muốn chết ở nơi đây?

- Ta muốn ngươi chết, thì ngươi phải chết!

Nói xong, bổ sung thêm:


- Chỉ bằng ngươi hiện tại, còn muốn cùng ta đấu sao? Nửa chiêu là có thể giải quyết ngươi!

Sở Nam lộ ra vẻ mặt chấp nhận, gật đầu nói:

- Muốn ngươi chết, nửa chiêu là đủ rồi.

Câu nói này rất cuồng vọng, mười tên cao cấp Vũ vương cũng không rõ Sở Nam cuồng vọng đến từ nơi nào, nhưng bọn hắn cũng nổi giận, muốn xuất thủ chém giết Sở Nam, lại bị Trung đội trưởng kia ngăn cản, nói:

- Hiện tại không thể giết hắn, đưa hắn mang về, để cho sư tôn xử trí.

Mấy người xông tới, Sở Nam trên người đột nhiên lộ ra sát khí nồng nặc, khiến mười tên cao cấp võ vương cả kinh, Sở Nam đang muốn xuất thủ, đem mười tên cao cấp Vũ vương này giải quyết rồi, nhưng nghĩ lại, hắn bỏ qua, sát khí cũng thu liễm lại.

Mười tên cao cấp Vũ vương mặc dù kinh hãi, nhưng không biết bọn họ đã từ đường ranh sinh tử quay một vòng, ba người đồng thời xuất thủ, Sở Nam đơn giản phản kháng, tùy ý bọn họ bắt lại, một tên võ giả nói:

- Còn tưởng rằng ngươi có bản lãnh gì, thì ra không có tí sức lực nào!

Dĩ nhiên, không phải chỉ có nói là xong rồi, người này vừa nói thì Long nha Sở Nam ra khỏi tay.

- Ngươi không phải là rất cuồng sao? Cuồng cuồng nữa cho ta xem.

Mấy đạo kiếm quang chém ở trên người Sở Nam, máu tươi bắn ra tung toé, cổ họng Sở Nam cũng không thốt một tiếng, những người khác cũng muốn hướng Sở Nam chào hỏi, một lúc lâu sau, đội trưởng nói:

- Tốt lắm, tất cả dừng tay, nếu thoáng cái đánh chết, chúng ta rất khó báo cáo.

Đội trưởng nói xong, những người khác hùng hùng hổ hổ nói:

- Tiểu tử, coi như số ngươi gặp may.

Mười tên cao cấp Vũ vương áp Sở Nam hướng tám cái cây cột đi tới, nhất thời, mảnh đất kia hạ xuống, một đạo vòng sáng đem mười một người ở trong đó, Sở Nam trong lòng tràn đầy nghi vấn, mà hưng phấn càng nhiều.

……….

Lúc này Tư Không Vân cũng vọt xuống, sắc mặt kinh hoàng, xông thẳng đến một động phủ, Tư Không Vân muốn hướng bên trong đi tới, có người đi ra ngăn cản, nói:

- Tư Không sư thúc, sư phụ còn đang bế quan.

- Hán Kiệt, ta tìm sư huynh, ngươi nhìn...

Tư Không Vân chưa nói hết, bên trong truyền tới thanh âm.

- Có chuyện gì, vào đi.

Sau đó, động phủ mở ra, Tư Không vân xông vào, nói:

- Nghiêm sư huynh, Lâm Vân rơi xuống.