Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 670: Trong máu tươi có độc

Nhất thời, cổ am hoa thụ cắn nuốt sinh mệnh lực bị cắn trả, mười đóa cổ am hoa thụ lập tức bị khô héo, hàng vạn bộ rễ trong đang hút lấy sinh cơ của Sở Nam, đột nhiên vỡ vụn ra, sinh cơ lại tán vào trong cơ thể Sở Nam.

Trong nháy mắt, tóc đen của Sở Nam lại sinh ra mấy trăm sợi, dĩ nhiên, Sở Nam vừa rồi mất đi sinh cơ, cũng chưa hoàn toàn khôi phục như cũ, nhưng những sinh cơ mất đi này cùng sinh cơ khổng lồ của Sở Nam so sánh, chẳng khác nài là chín bò mất một sợi lông.

Tình huống của Hoa nô thú, lại càng thê thảm, lúc trước Hoa nô thú có thể đem căn tu cắm vào trong cơ thể Sở Nam, nhưng chẳng qua là Sở Nam cố ý làm vậy, lúc đó Bách Hoa tiên tử không biết, ngược lại vô cùng cao hứng, bởi vì căn tu cắm vào rất nhiều, lúc này, sinh mệnh lực mất đi càng thêm nhanh.

Qua vài phút thời gian, thân thể Hoa nô thú từ vài chục trượng lúc này chỉ còn bảy tám trượng, mà tốc độ rất nhanh bị nhỏ đi, Hoa nô thú giãy dụa, nhưng căn bản không thể làm gì được.

Bách Hoa tiên tử thấy tình thế trước mắt, lúc này khiếp sợ không thôi, trong lòng còn cảm thấy vô cùng sợ hãi, nàng có thực lực trung giai Vũ Đế, Loại hoa thuật này lại kỳ dị vô cùng, coi như là cao cấp Vũ Đế gặp phải Loại hoa thuật của nàng thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.

Song, tình huống trước mắt này, Loại hoa thuật này đã thi triển thành công, những yêu hoa kia, mười đóa cổ am hoa thụ kia không ngờ lúc này lại khô héo rồi.

Khiếp sợ vô cùng, Bách Hoa tiên tử nhìn thấy cổ am hoa thụ khô héo cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Bách Hoa tiên tử là một Nhân yêu, nàng đối với nam nhân không có hứng thú, nhưng nàng đối với hoa thụ rất có hứng thú, có thể nói, người yêu của nàng chính là hoa thụ.

Có thể nói, Bách Hoa tiên tử thấy Người yêu của mình bỏ mạng, trong ánh mắt truyền đến hận ý, nàng ta thiếu chút nữa chế trụ không nổi, Bách Hoa tiên tử trong lòng thì thầm:

- Các ngươi có thể hủy diệt, nhưng tuyệt không thể khô héo!

Trong miệng thì quát một tiếng:

- Phát!


Chữ "Phát" vang ra, nhưng không thấy tạo ra thanh âm, Bách Hoa tiên tử ngạc nhiên, hai tay lần nữa đánh ra một bí quyết kỳ quái, luôn miệng phát ra chữ "Phát", nhưng vẫn không có động tĩnh.

Bách Hoa tiên tử sửng sờ, có chút ngẩn người nhìn Sở Nam, nhìn Hoa nô thú, nhìn cổ am hao thụ.

Lúc này, Sở Nam đứng thẳng người, Bách Hoa tiên tử phản xạ có điều kiện lui về phía sau ba bước, từ thân thể Sở Nam, mười đóa cổ am hoa thụ cùng Hoa nô thú, trực tiếp biến thành một đoàn phấn vụn, theo gió thổi đi.

Sở Nam giẫm chận tại chỗ, hướng Bách Hoa tiên tử đi tới.

Lúc này trong con mắt của Bách Hoa tiên tử, tinh quang bùng lên, trong đôi mắt hận ý hiện lên, nhất thời, trên người Bách Hoa tiên tử tuôn ra máu tươi, nhưng máu tươi không phải là hướng chung quanh vẩy ra, mà biến thành mũi châm, bắn thẳng đến Sở Nam.

Thấy nàng ta đem máu tươi công kích, Sở Nam cũng không khỏi kinh ngạc, hắn vốn tế ra Hỗn Nguyên ban chỉ phòng ngự, nhưng cũng thu hồi lại, để máu tươi kia tiến vào trong cơ thể.

Bách Hoa tiên tử thấy Sở Nam triệt bỏ phòng ngự, trong đôi mắt hiện lên nghi ngờ, nhưng càng thêm liều mạng đem máu tươi nổ bắn ra. Lúc này Sở Nam cảm giác được, sau khi máu tươi kia tiến vào trong cơ thể của mình, cả người có một loại cảm giác tê dại.

- Không ngờ ở bên trong máu, có độc?

Sở Nam kinh ngạc vô cùng, nhưng hắn có thân thể bách độc bất xâm, trừ trúng qua thất thải kỳ dâm hợp hoan tán ra, từ trước đến nay hắn chưa có trúng độc, nướt bọt Cóc Tử Kim Ngàn Năm có kịch độc, cũng không thể gây tổn thương hắn được, lúc trước ở trong ao đầm Bách Uyên Tùng Lâm đầy khói độc, còn không làm gì được hắn.

Nhưng hiện tại, máu tươi Bách Hoa tiên tử làm cho thân thể hắn có cảm giác tê dại như vậy.


Bách Hoa tiên tử thấy Sở Nam ngơ ngẩn, nói:

- Suốt tám trăm năm ta cùng độc làm bạn, thân thể bổn tiên tử sớm là độc thể, bất kể thân thể của ngươi như thế nào, cũng bị máu tươi bổn tiên tử độc chết.

- Tám trăm năm cùng độc làm bạn, dùng độc để rèn luyện sao? Cũng là cùng ta có chút tương tự, có thể làm cho ta trúng độc, quả thực không bình thường, nhưng huyết độc này còn chưa đủ.

Sở Nam nói xong, cũng kích phát ra vòng sáng phòng ngự, Bát Nhã hỏa diễm đốt cháy ra, đem Bách Hoa tiên tử vây quanh, làm cho thần niệm Bách Hoa tiên tử, nhất thời bị che đậy trong phạm vi mười thước.

Ngay sau đó, Sở Nam dùng Nhật Vẫn Dị Mỹ kim chém ra Dung kỹ nhất thức, làm cho Bách Hoa tiên tử kinh hãi, thốt nên.

- Ngươi trúng máu độc của ta, làm sao ngươi có thể điều động nguyên lực?

Bách Hoa tiên tử thốt nên, sau đó vội vàng kích thích phòng ngự, một đạo ánh sáng đỏ lòm, đem nàng bao phủ.

Ngay sau đó, một đạo năng lượng kỳ dị ba động đụng vào vòng sáng đỏ lòm, vòng sáng bị bể tan tành, làm cho sắc mặt Bách Hoa tiên tử kịch biến, giơ cổ am hoa thụ lên ngăn chặn, sau đó cuồng lui, lúc này Dung kỹ đã Trảm đến, Trảm vào cổ am hoa thụ, tạo thành một cái khe.

Bốn phía kiếm quang, làm cho trên người Bách Hoa tiên tử xuất hiện trăm ngàn đạo vết thương. Lúc này đôi môi Bách Hoa tiên tử run lên, bởi vì trăm ngàn đạo vết thương kia, làm cho nàng có cảm giác không giống nhau, giống như bên trong hàm chứa mấy chục loại kiếm ý vậy.

Cổ am hoa thụ xuất hiện cái khe, trên người Bách Hoa tiên tử có vết thương, Dục hỏa trong cơ thể thiêu đốt cũng càng lúc càng mạnh, làm cho Bách Hoa tiên tử cảm thấy tử vong.

Không chút do dự, Bách Hoa tiên tử tháo cổ am hoa thụ xuống lúc này còn một đóa hoa cuối cùng, có hai cánh hoa màu đen, nàng không có đem đóa hoa trực tiếp tế ra, mà cắm vết thương trên người.

Tiếp theo, Bách Hoa tiên tử đem cổ am hoa thụ tế ra, một cổ uy thế từ cổ am hoa thụ dặm phóng thích ra ngàn, mà căn tu kia, cũng kéo dài trăm thước, hướng trên người Sở Nam quấn đến.

Còn Bách Hoa tiên tử lúc này chủ động nhích tới gần Sở Nam, nàng ta muốn cận thân chiến đấu.

Hiển nhiên, Bách Hoa tiên tử muốn liều mạng rồi.