Một giọt dịch tích so với lúc ở thành Đông Nhạc còn lớn hơn gấp ba, thiểm hiện trong hư không, màu đen đến trong suốt, càng thuần túy, cảm giác cực kỳ yêu diễm. Sở Nam vẫn như trước, dùng sinh mệnh lực hấp thu sinh mệnh lực của tu vi chi thụ, sau đó lại sử dụng dị Ngũ Hành nguyên lực bọc lấy tử khí dịch tích...
Tất cả những việc này đều nằm trong ánh mắt chăm chú của Việt Võ Đế, trong lòng Việt Võ Đế càng thấp thỏm, thầm nghĩ:
- Đến cùng là thứ gì? Có chút khí tức của tử vong. Tiểu tử này quả thật có nhiều thủ đoạn kỳ quái…
Lúc Sở Nam vẫn còn bị vây khốn liền triển khai công kích, Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy tuôn ra, giết thẳng đến Việt Võ Đế, vừa mới đầu còn là thể lỏng, bây giờ thoáng cái liền biến thành thể rắn, Việt Võ Đế không kinh hoảng, chỉ vung tay ra một cái, một mảnh lá cây nổ tung trước mặt băng kiếm, băng kiếm lập tức vỡ vụn, nhưng những mảnh vỡ lại biến thành dịch thể, tiếp tục tấn công về phía Việt Võ Đế…
Việt Võ Đế lúc này đã hiểu, uy năng bạo tạc của mảnh phiến lá vừa rồi mạnh hơn xa những phiến lá đã bị Sở Nam động tay động chân, ba chữ “sinh mệnh lực” đột nhiên lóe lên trong đầu hắn, rốt cuộc hắn đã ngộ ra.
Ngay lập tức, gương mặt không chút huyết sắc càng thêm tái nhợt khủng bố, gằn giọng nói:
- Ngươi tại sao lại có thủ doạn tà dị như vậy?
- So với ngươi thì không phải ta còn kém một chút sao?
Việt Võ Đế liên tục đem phiến lá trên tu vi chi thụ bạo tạc, ngăn cản từng đợt công kích của Sở Nam, thế nhưng tử khí trong tay Sở Nam lại lẫn vào trong bạo tạc. Đối với việc này, Việt Võ Đế không hề biết, nhưng trong lòng Việt Võ Đế lại cảm thấy không ổn, cảm giác càng lúc càng mãnh liệt…
o0o
Trên Thần Khí Sơn, kịch chiến vẫn không ngừng, ngọn núi đã bị chấn đến rung rẩy, độ cao của ngọn núi bị giảm đến bảy tám trăm thước, hơn nữa, chấn động này còn truyền đến dưới lòng núi.
Chúc Chi Vũ đem đám người muốn xông lên đỉnh núi trợ giúp diệt sạch, Thần Khí Sơn ngoài trừ hắn và hai người Sở Nam ra thì không còn ai tồn tại.
Tại dưới chân núi còn có một đám người đang dùng pháp bảo đào, tên chỉ huy nhìn phương hướng mà đang đào lên, không ngừng bạo xạ quang hoa, tên đầu lĩnh cảm thấy chấn động, ngẩng đầu lên nói:
- Bây giờ đã đến thời khắc mấu chốt, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
o0o
Trên đỉnh núi, Việt Võ Đế nhìn chằm chằm Sở Nam càng lúc càng đến gần hắn, bắt đầu tích tụ thần niệm, đồng thời trong mắt lóe lên một tia hung quang, lạnh lùng quát:
- Vô Biên Lạc Mộc!
Trong khi Sở Nam không ngừng thôn phệ sinh mệnh lực, Tu Vi Chi Thụ cũng đã có không ít biến đổi, Việt Võ Đế cũng càng lo lắng, lòng thầm quyết đinh, một thức Biên Lạc Mộc thi triển ra, tất cả cành cây lá cây của Tu Vi Chi Thụ đều rụng hết xuống, chỉ còn trơ lại một chiếc cây trơ trụi.
Đồng thời, thần niệm của Việt Võ Đế cũng ngưng tụ thành hình mãng xà ba đầu lao về phía Sở Nam.
Hai đòn tấn công đều như mãnh hổ, khí thế vô cùng hung hãn.
- Lão phu không tin lần này ngươi còn có thể thoát được.
Trong đầu Việt Võ Đế đã hiện lên cảnh Sở Nam ôm đầu lăn lộn, những cành dây leo màu đen bám trên Tu Vi Chi Thụ cũng sẽ phải thả ra, sau đó nổ tung.
Thế nhưng, hiện thực lại hoàn toàn khác so với tưởng tượng, mãng xà ba đầu tấn công tới, Sở Nam lại không hề có biểu hiện bất thường gì, chỉ khẽ sững lại trong giây lát, nhưng cho dù là trong giây lát sững lại đó, Sở Nam vẫn tung ra ngàn vạn cành dây leo, kết thành một một chiếc ô lớn, vừa thôn phệ sinh mệnh lực của thảo mộc vừa ngăn đòn công kích của mãng xà ba đầu lại.
- Thần niệm công kích vô hiệu? Sao có thể như vậy?
Việt Võ Đế khẽ sững lại, rồi ánh mắt càng trở nên lăng lệ, trong nháy mắt đã thi triển ra mấy lần công kích nhưng vẫn không thấy có hiệu quả gì, trong lòng thầm nghĩ:
- Tiểu tử này có pháp bảo ngăn chặn thần niệm công kích?
Nghĩ như vậy, Việt Võ Đế thầm cảm thấy vô cùng vui mừng, cường giả có tu vi như hắn, ngoài những pháp bảo như trong truyền thuyết thì không hề thiếu pháp bảo đỉnh cao, nhưng pháp bảo có thể ngăn thần niệm công kích thì lại rất thiếu, đặc biệt là pháp bảo có thể ngăn được thần niệm công kích của Võ Đế.
- Nếu lão phu có thể cướp được pháp bảo đó thì sau này chiến đấu sẽ có được lợi thế lớn.
Việt Võ Đế không hề biết rằng, hắn đã nghĩ sai, hơn nữa còn sai lầm cực lớn.
Sở Nam căn bản không hề có pháp bảo phòng ngự thần niệm, chẳng qua là thần niệm của hắn quá cường hãn, tuy thần niệm đã không còn có thể phóng ra lôi đình thiểm điện, nhưng sau khi thần niệm được lôi đình thiểm điện tôi luyện thì đã vô cùng cường hãn, vô cùng dẻo dai, Việt Võ Đế sao có thể dễ dàng phá vỡ được.
- Ầm!
Việt Võ Đế kích nổ Vô Biên Lạc Mộc, những mảnh vụn bay tung tóe, uy lực ngút trời, phá vỡ lớp dây leo phòng ngự của Sở Nam, năng lượng tấn công thẳng lên người Sở Nam, muốn phá vỡ vũng xoáy năng lượng đang xoay quanh người Sở Nam, sau đó bắt lấy hắn.
Sở Nam dừng lại, cố gắng chống đỡ lại Vô Biên Lạc Mộc, Việt Võ Đế và mãng xà ba đầu nhân cơ hội tấn công tới Sở Nam, Việt Võ Đế mặt cười vô cùng tàn nhẫn, dáng vẻ vô cùng hung tợn.
Trong khi Sở Nam không còn cách nào chống đỡ, khi Việt Võ Đế chuẩn bị thi triển sát chiêu thì Tử Tiêu Nguyệt Thủy như nước mưa trút xuống, Huyền Sắc Pháp Bào của Việt Võ Đế đã sớm bị hủy sạch trong vụ nổ vừa rồi, bởi vậy hắn chỉ có thể thi triển ra mộc nguyên lực để hộ thể, ngăn chặn trận mưa từ trên trời rơi xuống này.
- Lâm Vân, chiêu này ngươi đã từng dùng qua, xem ra ngươi đã hết cách rồi.
Việt Võ Đế đả kích tinh thần của Sở Nam, Sở Nam chỉ cười lạnh, tung vũng xoáy năng lượng ra, va mạnh vào Vô Biên Lạc Mộc.
Đột nhiên, tiếng nổ rung trời vang lên.
Cùng lúc đó, Việt Võ Đế thầm cảm thấy kinh hãi, cảm giác sợ hãi hoàn toàn giống lúc trước, Việt Võ Đế lập tức ngừng nghĩ về pháp bảo phòng ngự thần niệm, cũng không công kích Sở Nam nữa mà điên cuồng công kích lên những giọt nước mưa của Tử Tiêu Nguyệt Tuyền.
Đáng tiếc, Việt Võ Đế vẫn chậm một bước