Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 604: Sao có thể để ngươi chết đi dễ dàng

Sở Nam bước ra khỏi động phủ, Ly Lan giang đột nhiên hội tụ quanh thân thể Sở Nam, không phải là nước bình thường, mà là Thủy nguyên lực tinh thuần, Sở Nam giống như con cá trong nước nhẹ nhàng di chuyển dưới lòng Ly Lan giang…

Mà lúc này, trên bờ Ly Lan giang đang diễn ra một tình cảnh vô cùng máu tanh.

Đám người Ngũ Hành Môn thực hiện nhiệm vụ lấy mạng bách tính dùng một vũ kỹ hết sức máu tanh, nào là chặt tay chặt chân, mổ ngực moi bụng, cắt của quý, hủy dung mạo, thiêu đốt… Mỗi phương thức, muốn thê thảm bao nhiêu có thê thảm bấy nhiêu, cho dù không nghĩ ra cũng có thể làm được.

Đám bách tính dù không có vũ kỹ cường hoành nhưng đều là nam nhi nhiệt huyết, không cam lòng làm con dê mặc người chém giết, tất cả đều phản kháng, không chỉ nam nhân mà còn có nữ nhân, thậm chí cả lão nhân và tiểu hài tử…

Thế nhưng, mười phần tâm huyết của bọn họ, dũng khí đáng khen, tuy nhiên vẫn không phải đối thủ của đệ tử Ngũ Hành Môn.

Hồng phát lão giả nhìn thấy tình cảnh này liền phát ra tiếng cười suồng sã, thân ảnh lóe lên, hai chân đứng trên đỉnh đầu Ma Đạo Tử, cười nói:

- Ma Đạo Tử, ngươi có thấy không? Đây chính là những kẻ mà ngươi muốn bảo hộ, ngươi đến đây, đến bảo hộ bọn hắn đi, Ma Đạo Tử…

Hồng phát lão giả sau khi phát tiết tâm bệnh điên cuồng lại lạnh nhạt nói với đám đệ tử Ngũ Hành Môn:

- Các ngươi hãy làm những hành vi so với cầm thú còn cầm thú hơn đi, lão phu sẽ có thưởng!

Đám đệ tử Ngũ Hành Môn đang giết người đến vui vẻ nghe thấy lời này không khỏi sững sờ, Thừa Ngũ Hành cũng lẩm bẩm:

- Hành vi so với cầm thú còn cầm thú hơn?

Hồng phát lão giả nhìn thấy vẻ mặt của bọn chúng, rất khó chịu, lạnh lùng nói:

- Thừa Ngũ Hành, bắt đầu từ ngươi, bằng không sẽ chết!

Thừa Ngũ Hành toàn thân run rẩy, vội vàng quy xuống dập đầu lĩnh mệnh, đợi sau khi hắn đứng lên, trong ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng, nhảy vào trong đám người, bắt lấy một nữ tử, trực tiếp xé rách y phục của nàng, sau đó đến khố, rồi…

- Uyển Nhi, Uyển Nhi…

Một nam tử ở bên cạnh rống lên, lao về phía Thừa Ngũ Hành, hét lớn:

- Súc sinh, lão tử liều mạng với ngươi!

Thừa Ngũ Hành lạnh lùng cười, đẩy nữ tử ngã xuống đất, đợi sau khi nam tử kia chạy tới liền trở tay vung ra một chưởng, vốn định giết nam nhân kia, bỗng nhiên hắn đổi ý, khiến toàn thân nam tử kia cứng đờ không di chuyển được, miệng cười dữ tợn nói:

- Cũng lão tổ ta liều mạng, ngươi còn chưa đủ tư cách, trong lòng ngươi bây giờ có phải rất đau khổ không? Lão tổ muốn để ngươi sống mà nhìn, nhìn nữ nhân của ngươi bị ta lăng nhục!

- Ha ha ha, Thừa Ngũ Hành, làm không tệ, thưởng ngươi một viên Hổ Dương Đan!

Hồng phát lão giả nhìn thấy một màn này càng cười hung ác, những tên Võ Hoàng còn lại nhìn tình cảnh thê thảm hoang đường trước mặt cảm thấy phảng phất như nhân gian luyện ngục, không hề có chút khó chịu, nếu có chỉ là phát tiết cừu hận…

Thừa Ngũ Hành được thưởng Hổ Dương Đan thì lại càng hăng hái, đệ tử của hắn cũng học theo hắn, đều xông về phía những nữ tử…

Nhất thời tiếng kêu la khóc thét vang lên hàng loạt, còn có người quỳ xuống đất cầu cứu:

- Ân nhân, người hãy hiển linh cứu chúng ta, ân nhân, hãy cứu chúng ta, người hãy hiển linh giết sạch đám súc sinh này đi!

Tiếng gào khóc thảm thiết kinh thiên động địa.

Kinh động đến cả Ly Lan giang.

Thậm chí kinh động người trong đó.

- Ma Đạo Tử tiền bối, hiển linh cứu chúng ta với!


- Ân nhân, giết sạch đám cầm thú này đi!

….

Âm thanh này xuyên thấu mặt nước, truyền xuống dưới đáy sông trăm trượng.

Sở Nam đang bơi lội như ca, hấp thu thủy nguyên lực tinh thuần nghe được lời này thì thân thể khựng lại, nước sông Ly Lan giang bao quanh Sở Nam cũng theo đó mà ngưng trệ, giống như kết băng vậy.

- Phía trên xảy ra chuyện gì?

Trong đầu Sở Nam nảy lên nghi vấn, lại có âm thanh huênh hoang truyền đến tai Sở Nam:

- Ha ha ha, vô ích thôi, Ma Đạo Tử đã chết rồi, làm sao có thể bảo hộ các ngươi được? Hơn nữa, tượng Ma Đạo Tử cũng sẽ bị hủy, hủy diệt triệt để, các ngươi cầu xin hắn còn không bằng cầu xin lão phu, nói không chừng lão phu sẽ tha cho ngươi một mạng.

- Lão tử cho dù chết cũng sẽ không cầu ngươi!

Hồng phát lão giả sững sờ, đột nhiên quát lạnh:

- Ngươi đã muốn chết thì lão phu sẽ thành toàn cho ngươi, để vạn kiếm xuyên thân mà chết.

- Ta chết đi thì ân nhân sẽ báo cừu cho chúng ta, các ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp, các ngươi sẽ chết thảm gấp trăm lần, gấp nghìn, gấp vạn lần ta!

Nếu là lúc bình thường, hán tử thực thà này chắc chắn sẽ không nói những lời như vậy, lại càng không dám nguyền rủa một cường giả Võ Hoàng, thế nhưng bây giờ hắn bằng bất cứ giá nào cũng sẽ hét, trên mặt của hắn lộ ra một nụ cười thê thảm, cười với tử vong.

Nghe thấy lời này, thần sắc trên mặt Hồng phát lão giả lại càng lộ ra vẻ hung ác biến thái, không hề quan tâm đến việc nếu một tôn sư Võ Hoàng cao cấp ra tay với phàm nhân thì có gì không ổn:

- Đủ điên cuồng, lão phu sẽ không để ngươi chết, ngươi sùng bái Ma Đạo Tử như thế nào thì lão phu sẽ bắt ngươi phải nhổ nước bọt, tiểu vào tượng Ma Đạo Tử…

- Mơ tưởng.

- Nếu như ngươi làm theo lời lão phu thì lão phu sẽ tha cho thê tử và con gái ngươi, bằng không lão phu sẽ để bọn chúng bị lăng nhục tra tấn cả vạn lần!

- Súc sinh, súc sinh, súc sinh…

Hán tử mắng liên tục vài tiếng, đầu óc đã hôn mê, nhìn thấy thê tử bị người khác bắt lấy, y phục trên người đã bị xé nát, còn có nhi tử bên cạnh đang gào khóc, lớn tiếng mắng thì hộc ra một ngụm máu…

- Ha ha ha, ngươi muốn cứu vợ con ngươi hay là sỉ nhục bức tượng ân nhân ngươi?

Hắc phát lão giả cuồng tiếu càng khoa trương hơn.

Sở Nam ở dưới lòng Ly Lan giang thông qua vài lời ngắn ngủi này đã hiểu rõ sự tình đại khái, nhất thời lửa giận từ tận nội tâm xông thẳng lên trời, sát khí tràn ra khiến những con cá bơi trong nước nổ tung, Sở Nam lập tức thi triển Thần Hành Bách Biến, dung mạo liền biến thành Ma Đạo Tử, thân hình cũng phóng lên không trung…

Trên bầu trời, tám đại Võ Đế cũng cảm nhận được sát khí nồng đậm của Sở Nam, uy áp cường đại khiến nội tâm bọn chúng chấn động, không rõ xảy ra chuyện gì, ánh mắt không khỏi nhìn về phía dòng sông, chỉ thấy nước trong sông không ngừng xoáy tròn, tiếng ù ù vang lên không ngớt bên tai…

- Đáy sông xảy ra chuyện gì?

Mọi người đều nghi hoặc nghĩ, trong lòng dâng lên cảm giác bất ổn.

Đúng lúc này, thân ảnh Sở Nam bắn lên không trung, dẫn theo sóng nước dâng cao trăm trượng.

Lúc Sở Nam xông lên khỏi mặt nước, thần niệm quét một vòng trên bờ tra xét tình huống, dò xét kỹ lưỡng, tình cảnh Hồng phát lão giả đứng trên đầu tượng Ma Đạo Tử đương nhiên cũng không bỏ sót.

Chứng kiến một màn như vậy, mắt Sở Nam lập tức biến thành màu huyết hồng, sát khí trùng thiên.


Vì thế, lúc Sở Nam trùng nhập lên không trung, thân hình vẫn không dừng lại, trực tiếp giết về phía Hồng phát lão giả:

- Kẻ nào cấp cho ngươi can đảm đứng trên đầu tượng của lão phu? Cút cho ta!

Bên trong tiếng hét, Sở Nam thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích, mặc dù Thiên Nhai Chỉ Xích chỉ mới có chút hỏa hầu, thế nhưng tốc độ so với dùng lực lượng đơn thuần để thôi động thì nhanh hơn rất nhiều.

Mà chữ “Cút” Sở Nam thốt ra hiển nhiên cũng không phải là “cút” đơn thuần.

Đồng thời lúc thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích, tay phải Sở Nam siết chặt thành quyền, Cung Lực Quyền, trong quyền còn ẩn chứa mười sáu lớp lực lượng.

Trong nháy mắt Sở Nam đã đến trước mặt Hồng phát lão giả.

Tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức Hắc phát lão giả còn không kịp phản ứng, chỉ theo bản năng ngưng tụ thành quang quyển phòng ngự, Sở Nam đem Cung Lực Quyền ẩn chứa mười sáu lớp lực lượng với khí thế phá không giết đến.

- Phành…

Cung Lực Quyền đem mười mười sáu lớp lực lượng hoàn toàn bộc phát, trực tiếp phá nát phòng ngự của lão giả, không chút cản trở nên lên ngực hắn.

Hồng phát lão giả tuy là tu vi Võ Hoàng cao cấp, thân thể cũng rất cường hãn, nhưng chịu một quyền cự lực như vậy căn bản không có sức hoàn thủ, lồng ngực của hắn trong nháy mắt bị trọng quyền kích phá, nổ tung ầm ầm.

Hơn nữa, vụ nổ này lấy ngực hắn làm trung tâm tản ra khắp toàn thân, một vệt nứt sâu lộ ra xương trắng tràn khắp cơ thể hắn.

Cùng lúc đó, thân ảnh Hồng phát lão giả bị kích mà bắn ngược đi, thân thể trên không trung lộn ngược vài vòng.

Dị biến từ Ly Lan giang xuất hiện cho đến khi Sở Nam vung quyền đánh bay Hồng phát lão giả phát sinh trong chớp mắt, máu tươi của Hồng phát lão giả bắn giữa không trung, thân hình Ngân phát lão giả chợt động, gấp rút xông ra tiếp lấy Hồng phát lão giả, miệng còn hét lớn:

- Hồng Thiên!

Sáu tên Võ Hoàng còn tốc độ cũng không chậm, thân hình nhoáng lên từ sáu hướng bao vây lấy Sở Nam.

Sở Nam cười lạnh một tiếng, quát:

- Đại Ngốc, không được để cho nên nào đào tẩu, kẻ nào muốn chạy thì đừng lập tức giết hắn, cứ giày vò hắn đến chết là được, còn kẻ nào dám ra tay với một cọng tóc của bách tính thì giày vò đến chết cho ta!

Trong ngữ khí của Sở Nam ngập tràn hận ý, bởi vì bọn người này dám nhục mạ bất kính với bức tượng Ma Đạo Tử, lại càng đáng hận hơn là bọn chúng lại dám làm những chuyện cầm thú vô nhân đạo với bách tính.

Trong tiếng hét, Sở Nam lại lần nữa thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích, nhằm thẳng về phía Hồng phát lão giả phóng đi, lần này không phải là hắn giết Hồng phát lão giả mà là cứu hắn, Sở Nam không thể để Hồng phát lão giả dễ dàng chết đi như vậy được.

Thiên Nhai Chỉ Xích quả thật thần diệu, trong lúc sáu tên Võ Hoàng muốn vây công thì Sở Nam đã xông ra ngoài.

Ở phía xa, Ngân phát lão giả tiếp lấy Hắc phát lão giả, chỉ có điều lúc hắn tiếp được thì thân thể cũng bị cự lực trùng kích đến mức khí huyết nhộn nhạo, thuận theo thân thể Hồng phát lão giả mà thối lui.

Vốn Ngân phát lão giả vẫn còn đang nỗ lực đình chỉ thế lui, nhưng khi nhìn thấy Sở Nam sát khí dày đặc lao đến, cho dù hắn là Võ Hoàng cảnh giới đại viên mãn cũng không khỏi run sợ, không dám ngừng lại, ngược lại còn mượn lực nhanh chóng thối lui.

Chỉ có điều, Ngân phát lão giả mặc dù thối lui nhanh, nhưng so với Thiên Nhai Chỉ Xích thì vẫn còn kém không ít.

Chỉ sau bảy nhịp hô hấp thì Sở Nam đã giết đến.

Ngân phát lão giả nhìn thấy Sở Nam bày ra khuôn mặt Ma Đạo Tử thì theo phản xạ sững sờ, không kịp suy nghĩ đã hét lớn:

- Ma Đạo Tử, ngươi dám đả thương Hồng Thiên sư đệ, lão phu sẽ không bỏ qua cho ngươi!

- Lão tử không chỉ đánh trọng thượng hắn, mà còn muốn giết ngươi!

Sở Nam sử ra một thức Kình Thiên Nhất Chưởng, dĩ thổ ngự lực và lục ấn chi lực ngang nhiên xuất ra, phong vân trên không trung biến sắc, Ngân phát lão giả nhìn thấy cảnh này lập tức hít thở không thông, ngay cả thời gian lấy ra pháp bảo cũng không có, càng chấn kinh hơn, lập tức đem toàn bộ tu vi Võ Hoàng đại viên mãn phóng thích ra, không hề giữ lại chút nào…

Thế nhưng, Ngân phát lão giả thi triển mười hai thành công lực vẫn không đủ, dù sao lúc trước Tân Nhất Chân là Võ Đế trung cấp tiếp phải Kình Thiên Nhất Chưởng cũng vô cùng chật vật, càng không nói đến Ngân phát lão giả chỉ là Võ Hoàng mà thôi.

- Oành…

Tất cả phòng ngự của Ngân phát lão giả dưới Kình Thiên Nhất Chưởng lập tức hóa thành tro bụi, tiếp đó, tay phải Sở Nam đánh lên mặt hắn.

Đồng thời thi triển thần niệm công kích, mặc dù lôi điện của thần niệm đã trở nên rất yếu ớt, nhưng lôi điện vẫn vô cùng bá đạo, lập tức đem thần niệm của Ngân phát lão giả và Hồng phát lão giả diệt sạch, không để lại một tia thần niệm nào.

Ngay lập tức, hai người Ngân phát lão giả cảm thấy trong đầu truyền đến cảm giác kịch thống, đầu óc như muốn nổ tung ra.

Đặc biệt là Ngân phát lão giả, không chỉ bị đánh đến điên cuồng thổ huyết mà còn cảm thấy toàn thân nguyên lực tiêu tán, hắn kinh hoảng ngẩng đầu lên, nhìn Sở Nam, thân thể nhanh chóng rơi xuống đất.

Ngân phát lão giả không kịp suy nghĩ chuyện gì xảy ra, chỉ có thể nhẫn nhịn cơn đau do thần niệm bị công kích, liều mạng ngưng tụ nguyên lực, từ trên trời đáp xuống, nếu từ trên cao như vậy rơi thẳng xuống đất thì hậu quả nhất định rất nghiêm trọng.

Trong trường hợp đó, còn không đợi Ngân phát lão giả rơi xuống, Sở Nam đã lại lần nữa thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích giết đến, một trảo bắt lấy Hồng phát lão giả, cũng trong nháy mắt đó dùng mười sáu lớp lực lượng sung mãn tập trung vào chân phải, đá về Ngân phát lão giả về phía sáu tên Võ Hoàng đang truy sát đến.