Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 593: Nghĩ là làm, một lần là xong

Tân Nhất Chân nghe vậy liền bật lại một câu:

- Sớm biết như vậy, một chưởng vừa rồi kia lão phu phải trực tiếp lấy tính mạng của hắn!

- Ngươi nói như vậy, ngươi cho rằng ngươi bây giờ còn có thể sống? Còn có thể cùng lão thân nói chuyện?

Thanh âm lão phụ đầy băng hàn.

Tân Nhất Chân xấu hổ một hồi nhưng lại nghĩ tới xuất thân, địa vị của người này mà lại ngẩng đầu lên, hỏi:

- Ngươi là Ma...

- Im ngay!

Lão phụ tựa hồ biết rõ Tân Nhất Chân muốn nói cái gì, quả quyết quát ngưng lại.

Tân Nhất Chân trên mặt lộ ra một tia thần sắc kỳ quái, có chút tính toán rồi lại tựa như bắt được điều gì đó của lão phụ, ngay thời điểm muốn tiếp tục nói ra cái gì đó thì trong lỗ tai chợt ầm ầm vang lên thanh âm của lão phụ:

- Tân Nhất Chân, ngươi không ngậm miệng được, lão thân sẽ tự mình ra tay giúp ngươi ngậm miệng!

Tân Nhất Chân toàn thân chấn động, mắt nhìn lão phu, cuối cùng cũng không hề nói ra cái gì nữa mà bắt đầu ngưng tụ lực lượng, đem tất cả Tử khí khu trục ra khỏi cơ thể nhưng trong lại thầm nhủ:

"Quả nhiên là ngươi, đợi sư tôn xuất quan, nhìn ngươi như thế nào còn hung hăng càn quấy!"

Sở Nam mặc dù cách lão phụ không xa nhưng một chút cũng không nghe được hai người giao phong, hắn chỉ là đắm chìm trong tu luyện Kình Thiên Nhất Chưởng. Không thể không nói, một chưởng này cực kỳ thích hợp cho hắn tu luyện, thậm chí có thể nói là vì hắn mà tạo ra!

Bởi vì điều kiện đầu tiên khi tu luyện nó chính là phải "tự hành xác" cánh tay của mình, loại tự hành xác này là phải khiến cho tổ chức trong cánh tay không ngừng tan vỡ rồi xây dựng lại, khiến cho cánh tay cực kỳ cường hãn, có thể thừa nhận được cắn trả sau khi thi triển ra một chưởng này. Nếu cánh tay mà đủ cường hãn, cắn trả tự không có gây ra nổi sóng gió gì.

Mà đối với phương diện này, thân thể với độ cường hãn như hắn hiện tại là hoàn toàn phù hợp!

Cái này còn không trọng yếu nhất, trọng yếu nhất chính là một chưởng này không giống với những vũ kỹ mà hắn từng tiếp xúc qua trước giờ, chỉ cần đem nguyên lực kích phát ra, dựa theo khẩu quyết mà vận hành, còn kinh mạch của một chiêu Kình Thiên Nhất Chưởng này lại là một lộ tuyến đặc biệt!

"Kinh mạch?"

Sở Nam nở nụ cười...

Vì kinh mạch toàn thân đứt đoạn nên Sở Nam từ nhỏ đã không thể tu luyện bất kỳ môn võ kỹ nào được, khiến hắn nhận hết những tủi nhục của thế gian, nhịn vô số lời mỉa mai cười nhạo, khiến cho hắn phải ngâm mình trong thống khổ thật dài. Nhưng mà, trong hoàn cảnh như vậy Long đan lại xuất hiện khiến hắn được thoát thai hoán cốt, lại được tu luyện Ngịch Càn Khôn, sau lại thông hiểu tự tạo ra kinh mạch, lại trở thành thiên đại ưu thế, tốc độ tu luyện nhanh như Giang Hà nhập hải(*)!

(Chú: * ý chỉ tốc độ nhanh như hai con sông Trường Giang và Hoàng Hà chảy.)

Người khác tu luyện một môn vũ kỹ bí quyết cần phải mất vài năm, hơn chục năm thậm chí là vài chục năm nhưng vào tay hắn thì hắn chỉ cần tính toán ra đường kinh mạch tương ứng, chỉ cần đầy đủ nguyên lực liền có thể một lần là xong!

Nếu như không phải vậy, hắn tuyệt đối không thể nào chỉ với thời gian ngắn như vậy liền đạt tới trình độ mạnh mẽ như hiện tại!

Sở Nam đem Kình Thiên Nhất Chương hoàn toàn lĩnh ngộ xong cũng mất không tới năm canh giờ, lúc này sắc trời đã tối.

Giấu thân trong đám người, Liệt Phong nhìn về phía Sở Nam, trong ánh mắt tràn đầy vẻ cừu hận.

Tân Nhất Chân trước uy áp của lão phụ chỉ có thể khuất nhục mà khoanh chân ngồi xuống bắt đầu khu trục Tử khí trong cơ thể. Nhưng mà, hắn hao hết tâm lực nguyên lực cũng chỉ đem Tử khí thoáng dồn lại một chỗ, căn bản là không thể nào khu trục ra khỏi cơ thể được, phảng phất như nó đã mọc rễ trong cơ thể hắn vậy.

Loại tình huống này khiến cho hắn rất là phiền muộn, có Tử khí trong người hắn liền không dám tuỳ tiện ra tay, nếu không sẽ tạo thành hao tổn quá độ, áp chế Tử khí không nổi lại khiến cho Tử khí xâm nhập kinh mạch, tánh mạng của hắn liền gặp uy hiếp nghiêm trọng nhất.

Ánh mắt lão phụ mặt ngoài thì đặt lên trên người Sở Nam nhưng trong đầu nàng lại rơi vào một mảnh ký ức nào đó!

Trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy thì Sở Nam lại thoáng di chuyển bước chân. Ánh mắt lão phụ liền lộ ra vẻ kinh hãi, còn Tân Nhất Chân cũng mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm về phía Sở Nam, trong ánh mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc, mà cơ hồ mọi ánh mắt đều tập trung lên người của hắn.

Sở Nam mặc dù mở to mắt nhìn nhưng sự chú ý của hắn lại không đặt trên thân ai cả mà trong đầu hắn lúc này đang xuất hiện vô số chưởng ấn, phảng phất như từ từ trên trời rơi xuống vậy, mà Sở Nam cất bước là vì muốn tìm kiếm nguyên hạch, tạo kinh mạch!


Kinh mạch thứ hai mươi hai, là đạo kinh mạch của Kình Thiên Nhất Chưởng!

Kình Thiên Nhất Chưởng uy lực lớn như vậy là do Sở Nam có tham ngộ từ những thủ đoạn khác, hơn nữa hắn còn cảm giác được một chưởng này tựa hồ cùng Càn Khôn Cửu Chuyển có liên hệ gì đó.

Một bên suy nghĩ, một bên hắn đi tới trước mặt tên đại hán mặt đỏ, đại hán mặt đỏ nhớ tới kết quả của hai gã đồng bạn lúc trước, bắt đầu trở nên vô cùng sợ hãi mà gấp gáp nói:

- Ngươi muốn cái gì? Ngươi muốn làm cái gì?

Sở Nam hoá chưởng thành đao, Lưu Bạch Dị Kim loé lên liền nhắm đan điền hắn chém tới.

Đại hán mặt đỏ toàn thân kịch liên run rẩy, hét lớn:

- Ngươi không thể giết ta, giết ta, ngươi liền khỏi nghĩ tới gặp lại Hàn lão đầu, còn có tên Lữ Dương Minh sư phụ kia của ngươi nữa!

Tay đang chém tới, nghe vậy chưởng đao của Sở Nam liền ngưng trệ lại, trong ánh mắt liền bắn ra tia sắc bén, thanh âm sâm lãnh, nói:

- Sư phụ ta cũng là các ngươi bắt hay sao?

- Đúng vậy, nếu ngươi giết ta, bọn hắn sẽ chôn cùng với ta!

- Vậy thì ngươi càng phải chết!

- Chẳng lẽ ngươi không muốn cứu sư phụ ngươi, không muốn cứu Hàn lão đầu?

- Tổ chức bí ẩn của các ngươi bắt lấy Hàn gia gia cùng sư phụ của ta tự nhiên là có mục đích nào đó, trước khi các ngươi đạt được mục đích sẽ tuyệt không hạ sát thủ. Mà bây giờ, bọn hắn vẫn còn có thể dùng Hàn gia gia cùng sư phụ đến áp chế ta, chỉ cần ta còn sống thì hai ngươi vẫn sẽ không chết. Về phần ngươi, hẳn phải chết không nghi ngờ!

- Không~!

Đại hán mặt đỏ hoảng sợ mà kêu to một tiếng, hắn một mực không tin Lâm Vân dám giết hắn đi, xé cổ rống lớn một câu:

- Thế lực sau lưng ta mạnh cỡ nào ngươi vĩnh viễn không có khả năng tưởng tượng, ngươi dám động thủ với ta, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn, còn có những tên đệ tử Thần Khí phái lọt lưới này, một người đều không thể trốn thoát, tất cả đều phải chết.

- Vậy thì ngươi càng không được phép tiếp tục sống.

Sở Nam nói xong, không cho hắn kịp nói lời nào nữa chưởng đao liền đâm vào, đồng tử của hắn bỗng dưng mở lớn nhất có thể, sau khi bị Sở Nam moi nguyên hạch ra hai con mắt hắn liền giống như mắt cá chết, thân thể "phanh" một tiếng mà ngã xuống đất.

Tân Nhất Chân thấy Sở Nam gọn gàng moi nguyên hạch của tên đại hán mặt đỏ từ đầu đến đuôi, không biết tại sao trong lòng chợt nhảy dựng lên một cái, một cái ý tưởng hoang đường chợt xuất hiện trong đầu.

"Nếu ta thua cược, hắn có phải hay không cũng muốn lấy nguyên hạch của ta?"

Ý niệm trong đầu vừa mới xuất hiện hắn liền lắc lắc đầu chôn vùi ngay, tự giễu, nói:

- Ta làm sao có thể thua? Trừ phi cái lão thái bà kia ra tay, nhưng nhìn ý tứ của lão cũng không muốn trực tiếp ra tay, chỉ cần nàng không ra tay, Lâm Vân há có thể chống lại ta? Kình Thiên Nhất Chưởng? Hừ, chờ hắn luyện thành thì sư tôn sớm đã xuất quan rồi, chỉ cần sư tôn ra tay, cái gì Ma Đạo Tử, cái gì Lâm Vân, Thần Khí phái, hết thảy đều bị tiêu diệt. Cho dù sư tôn không xuất quan, thời gian lâu như vậy Hắc Quân sư đệ cũng sẽ có động tác khác, thực lực Thiên Nhất tông cũng không phải là đơn giản như các ngươi nghĩ!

Sở Nam cầm lấy khoả nguyên hạch của tên đại hán mặt đỏ lại nổi lên một nỗi phiền muộn.

"Khoả nguyên hạch này, xa xa không đủ mở ra kinh mạch vận hành Kình Thiên Nhất Chưởng a! Nên làm thế nào cho phải đây?"

Đúng lúc này thanh âm lão phụ lại vang lên trong lỗ tai hắn.

- Ngươi có phải hay không cần nguyên lực khổng lồ?

Sở Nam nhẹ gật đầu.

Thấy thế, lão phụ tuy rằng không biết hắn cần đại lượng nguyên lực để làm cái gì nhưng nàng vẫn trực tiếp từ trong trữ vạt giới chỉ lấy ra một vật ném tới.


Đón lấy, trong tai hắn lại vang lên thanh âm của lão phụ:

- Đây là giao đan của thập nhất giai thượng phẩm hung thú Thận (con trai) Vụ Huyết Giao, đủ chưa?

- Thập nhất giai? Thượng phẩm?

Sở Nam nhạy cảm mà bắt đầu nghĩ tới điểm mấu chốt của câu này.

"Trước đây ma thú cũng không có phân chia thượng trung phẩm hạ phẩm cấp, chẳng lẽ về sau còn có loại phân biệt này sao?"

Ý niệm này vừa loé lên hắn liền nhìn về khoả giao đan trong tay.

"Giao đan Thận Vụ Huyết Giao, có lẽ đã đủ rồi a!"

Nghĩ vậy hắn liền gật gật đầu, đang muốn đem khoả nguyên hạch của tên cao giai Võ Hoàng kia cùng viên giao đan nuốt xuống thì một bên lại vang lên thanh âm:

- Quy định đổ ước, không được phục dụng đan dược!

Tiếng quát, tự nhiên là của Tân Nhất Chân phát ra.

Sở Nam quay đầu lại cười cười, nói:

- Nguyên hạch là đan dược sao?

- Tiểu tử gian trá!

Ánh mắt Tân Nhất Chân bất thiện.

- Vậy ngươi cũng có thể hấp thu nguyên thạch chi lực, ta tuyệt không ngăn trở, bởi vì nguyên thạch cũng không phải là đan dược a!

Nói xong, Sở Nam liền đem cả hai thứ nuốt vào bụng.

Tân Nhất Chân khoé miệng lộ ra vẻ trào phúng, thầm nhủ trong lòng:

"Nguyên hạch há ngươi cứ thế mà nuốt xuống được sao? Mặc dù thân thể ngươi cường hãn hơn nữa cũng không chịu nổi uy năng của nó."

Tân Nhất Chân tự nhiên rõ ràng, tỉ như những thứ như thú hạch thú đan nếu muốn nuốt vào được thì cũng phải luyện thành đan dược, một là khiến cho nguyên lực bên trong nó ôn hoà hơn, hai là khiến cho nó càng tinh thuần hơn. Còn trực tiếp nuốt xuống thì phải thừa nhận thống khổ cực lớn, thậm chí còn thân thể có thể bạo liệt ngay lập tức, mà phẩm giai càng cao, độ nguy hiểm càng lớn.

Nhưng mà, Tân Nhất Chan không biết, đối với Sở Nam mà nói, việc nuốt tươi đối với hắn hoàn toàn là chuyện thường ngày, Long đan hắn đều có thể nuốt xuống thì huống chi là khoả nguyên hạch, giao đan này!

Lão phụ thấy hắn nuốt hai thứ kia vào tự nhiên lại nghĩ rằng là do diệu dụng của Càn Khôn Cửu Chuyển!

Sở Nam khoanh chân ngồi xuống, năng lượng khổng lồ, bắt đầu sôi trào tuôn ra được ép tụ lại, áp súc lại...

Nguyên hạch cùng giao đan ẩn chứa năng lượng cực lớn nhưng mà vòng xoáy dị Ngũ hành tương sinh của hắn uy lực cũng không phải thường, chỉ tốn một canh giờ năng lượng của cả hai thứ liền hoàn toàn bị hút khô. Kế tiếp là đả thông kinh mạch!

Cỗ năng lượng như hồng thuỷ này tàn sát bừa bãi khắp nơi, mang theo tất cả đánh tới.

Thân thể hắn kịch liên run rẩy, cốt cách kẽo kẹt vang lên không ngừng, trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy quả thực chói tai vô cùng. Tâm của mấy nàng Tử Mộng Nhân, Nam Cung Linh Vân, Điệp Y dường như đã nhảy lên tới cổ họng, dưới khăn che mặt là một vẻ khẩn trương cùng quan tâm cực độ.

Trong mắt lão phụ cũng một mảnh ngưng trọng.

Vẻ mỉa mai của Tân Nhất Chân càng ngày càng đậm.

"Thật là tiểu tử không biết trời cao đất rộng, như thế xem ra, không cần ta tự mình động thủ thì đã chết rồi."

Sở Nam run rẩy càng ngày càng mạnh, Tân Nhất Chân càng ngày càng vui vẻ, thế nhưng mà vẻ vui mừng của hắn chậm rãi, chậm rãi không gượng dậy nổi.

Sau một canh giờ, hắn cho rằng Sở Nam rất nhanh sẽ chịu không nổi, sẽ bạo thể mà vong mạng.

Hai canh giờ sau, ba canh giờ sau, Sở Nam vẫn còn đang run rẩy nhưng lại không hề có bạo thể xuất hiện!

Lại nửa canh giờ nữa qua đi, con mắt Tân Nhất Chân vừa mới híp lại thì nghe được một tiếng rống thật to!

Tiếng rống khiến cho hắn giật mình một cái!

Ngẩng đầu lên, chứng kiến thân thể đứng thẳng tắp của Sở Nam, trên người toàn là mồ hôi và máu chảy ra nhưng ánh mắt của Sở Nam lại sáng ngời hữu thần, một chút chán chường cũng không có. Mà vừa mới tiếp xúc với ánh mắt kia, tâm thần của Tân Nhất Chân thực sự lại xuất hiện một tia rung động.

Tiếng rống to, tự nhiên là đại biểu cho kinh mạch Kình Thiên Nhất Chương, đã thông.

Chỉ là, lực chú ý của Sở Nam lúc này không phải đặt trên kinh mạch mà là trong đan điền. Thời điểm hắn rống to hắn rõ ràng thấy bên trong đan điền hiện lên một đạo Long hồn, tuy nhiên chỉ có xuất hiện trong một phần vạn cái chớp mắt thôi nhưng mà nó xác thực là có tồn tại!

"Trước kia không có xuất hiện qua, là do giao đan sao?"