Sở Nam kiểm tra qua, không phát hiện thấy có Hiêm Nguyên Thảo và Hồng Ngải Kỳ Hương, trong lòng cũng hơi thất vọng, đương nhiên, Sở Nam không hề biểu hiện vẻ thất vọng ra ngoài, nét mặt hắn chỉ toát lên phong thái của cao thủ, phong thái của tiền bối.
Ỷ Cầm lại bước đi, nhưng Tinh Bảo Các vẫn còn người ở lại, tiến hành buôn bán với mười vạn võ giả kia.
Lúc này, sắc trời đã dần hửng sáng.
Sở Nam nhìn lên bầu trời hửng sáng, một cỗ chiến ý ngút trời cũng bốc lên.
Hắn ngửi thấy mùi vị của đại chiến sắp kéo tới.
Hôm nay, là ngày thứ năm dựng lôi đài.
Bầu trời không một gợn mây đen, cho dù là mây trắng thì cũng bị mười mấy vạn võ giả hô bay đi cả, chỉ còn lại bầu trời xanh trải dài vạn dặm, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, chiếu trên hộ giáp của đám võ giả do Tinh Bảo Các cung cấp cho, lóe lên những tia sáng lấp lánh.
Sự chú ý của Sở Nam đều tập trung trên những tia sáng đó, nhìn thấy ánh sáng phản chiếu đó, đột nhiên cảm nhận thấy cường độ trong đó không giống nhau, có nơi phản chiếu mạnh, có nơi phản chiếu rất yếu.
Cảm nhận thấy vậy, hắn đột nhiên nhớ tới Trảm Thanh Sát mà hắn tu luyện, nguyên lý chẳng phải cũng là phản xạ hay sao? Khi chống lại âm sát thuật của Chúc Chi Vũ, hắn cảm thấy uy lực đã bị giảm đi.
Phản xạ âm thanh và phản xạ ánh sáng rất giống nhau, đều giống như một chiếc gương vậy.
Sở Nam chìm đắm vào trọng đó, quan sát xem tại sao lại có sự khác biệt đó, tại sao có nơi mạnh, có nơi yếu, mạnh thì mạnh bao nhiêu, yếu thì yếu thế nào.
Ánh mắt nhìn chằm chằm không chớp.
Sở Nam nhìn ánh sáng lấp lánh, Điệp Y Tiên Tử lại nhìn Sở Nam, nhìn bộ dạng đó của Sở Nam, trong đầu Điệp Y Tiên Tử có một nghi vấn, “hắn đang tĩnh ngộ?”, tiếp đó, nàng lại nhìn theo ánh mắt Sở Nam, nghi hoặc: “ánh sáng này thì có gì để ngộ?”
Nửa canh giờ sau, Sở Nam nhắm mắt lại:
- Ta đã hiểu rồi, sở dĩ có mạnh có yếu, là bởi góc độ phản xạ, góc độ thích hợp ánh nắng bị phản xạ tương đối mạnh, ngược lại sẽ bị yếu; cũng có khí ánh nắng bị tụ lại rồi phản xạ, khi đó cũng sẽ trở nên ngày càng mạnh.
- Ánh nắng có thể tích tụ rồi phản xạ, vậy âm ba cũng có thể, nhưng tấm gương này rất đặc biệt, không thể dùng kiếm dễ dàng chém ra được. Nhưng chỉ cần công phu thâm hậu, gương thế nào chẳng phải cũng có thể chém ra được hay sao?
Sở Nam nghĩ như vậy, lộ ra nụ cười.
Lúc này, cảnh tượng vốn đang rất hỗn loạn, còn náo nhiệt hơn cả Giao Lưu Đại Hội tại Thiên Nhất Tông đột nhiên trở nên im lặng, rất quỷ dị, tất cả mọi người đồng thời đều im tiếng.
Thì ra có một cỗ uy áp, từ xa bao trùm tới.
Tiếp đó, một tiếng phá không vang lên, trong hư không đột nhiên xuất hiện hai đạo thân ảnh.
Hai đạo thân ảnh đó chính là Thiên Vân Phong Phong Chủ Mạn Lam, và Thiên Cực Phong Phong Chủ Cổ Cực Phong.
Nhìn thấy hai người xuất hiện trên không trung, mấy chục vạn võ giả đang im lặng đều lộ ra vẻ hưng phấn, bọn họ có lẽ đang chờ đại hai đấng thần tôn nữa bị Sở Nam đánh bại.
Mạn Lam và Cổ Cực Phong đưa thần niệm quét qua, lập tức liền nhìn thấy chiếc đầu của Hách Liên Anh sắp bị gió hong thành chiếc đầu lâu khô.
Ánh mắt lập tức trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Cảm giác uy áp đó cũng lập tức trở nên lạnh lẽo, khiến cho những gã võ giả tu vi cao thâm cũng cảm thấy lạnh thấu xương, còn những gã tu vi thấp kém thì sắc mặt xanh nhợt, thân thể run lẩy bẩy.
- Hai người này có tu vi thế nào, chỉ là uy áp đã khiến ta cảm thấy như ngạt thở.
- Đúng vậy, lợi hại như vậy, tên Lâm Vân kia có thể thắng nổi không?
- Để xem xem....
..........
Tất cả võ giả đều chú ý lên không trung, cho dù là ánh mặt trời chói mắt cũng không rời đi.
Hai phong chủ dừng lại giây lát trước đầu của Hác Liên Anh rồi tiếp tục quét thần niệm ra, khi bọn chúng còn chưa quét tới cạnh Sở Nam, Sở Nam đã nói:
- Đại Ngốc, lại có hai thủ hạ của Huyền Vô Kỳ tới, đi, chúng ta lên trời chơi với chúng.
- Hay quá, hay quá, trên trời nhất định rất vui, nhưng làm thế nào để bay lên?
Sở Nam đã tung người bay lên, đứng đối diện với Mạn Lam và Cổ Cực Phong, Chúc Chi Vũ thấy Sở Nam bay lên không trung, trong lòng hoảng hốt, vội nhảy lên, lập tức bay lên không trung, Chúc Chi Vũ miệng vẫn nói:
- Ta cũng có thể bay, thật sự có thể bay....
Mạn Lam và Cổ Cực Phong thấy Sở Nam có thể đạp không đã có chút kinh ngạc, bởi tin tình báo của Thiên Nhất Tông, không chỉ Chúc Chi Vũ nhận được, hai người bọn chúng cũng nhận được.
Chưa đợi bọn chúng kịp nói gì thì đã thấy Chúc Chi Vũ khoa tay múa chân, vui mừng như một đứa trẻ, Mạn Lam buột miệng:
- Chúc Chi Vũ, ngươi....
- Chúc sư đệ, ngươi đang làm gì?
Cổ Cực Phong nhíu mày, ánh mặt băng lãnh, dáng vẻ vô cùng đáng sợ.
Chúc Chi Vũ nhìn thấy Mạn Lam, ngẫm nghĩ một lúc, đang định hỏi “ngươi biết ta sao?”, thì bị tiếng hô lạnh lẽo của Cổ Cực Phong khiến cho kinh hãi, vội đứng cạnh Sở Nam, Sở Nam vỗ vỗ đầu hắn, nói:
- Đại Ngốc, đừng sợ, có ta ở đây, bọn chúng không dám ức hiếp ngươi, lát nữa gã mặt lạnh giống như xác chết kia, nếu còn làm ra dáng vẻ hung dữ, ngươi hãy ra sức thổi, thổi hết về phía hắn, biết chưa?
- A, ta biết rồi!
- Tên nhóc Lâm Vân, ngươi muốn chết!
Cổ Cực Phong nghe thấy những lời đó của Sở Nam, nghe thấy Chúc Chi Vũ bị gọi là Đại Ngốc, nghe thấy hắn bị gọi là xác chết, nộ hỏa bốc lên, cường hãn ra tay, một chưởng chém về phía Sở Nam.
Tuy chỉ là một chưởng, nhưng một ngọn lửa màu vàng nhạt đã bắn ra, bắn về phía Sở Nam, Sở Nam không hề tránh né, hô lớn:
- Đợi chính là lúc này. Đại Ngốc, động thủ.
Sở Nam vừa hô, Chúc Chi Vũ kinh hoang, vội dùng Thần Âm Tiêu thi triển Âm Sát Thuật tới tầng thứ sau, tất cả âm ba đều tấn công về phía Cổ Cực Phong, Cổ Cực Phong càng giận dữ, vừa chống cự lại âm ba, vừa hô lớn:
- Chúc Chi Vũ, ngươi quên ngươi là ai rồi sao?
- Ta là Đại Ngốc, ngươi hung dữ như vậy làm gì, khiến người ta sợ chết khiếp rồi.
Chúc Chi Vũ thổi càng nhanh hơn, âm ba càng hung hãn hơn, nộ hỏa của Cổ Cực Phong càng bốc cao hơn....
Còn Sở Nam đã nhìn đau thu ngọn lửa màu vàng nhạt đó vào trong cơ thể, tôi luyện ở trong đan điền, hắn dớm đã để ý tới ngọn lửa này của Cổ Cực Phong, qua chuyện của Tả Võ Hoàng, thôn phệ Thanh Tẫn Yêu Viêm, Sở Nam đã biết, ngọn lửa lúc trước suýt nữa đã phá được vũng xoáy Hắc Thủy của hắn nhưng lại có vẻ vô cùng tầm thường này, thực ra là một loại dị hỏa vô cùng lợi hại.
Một loại dị hỏa còn lợi hại hơn cả Thanh Tẫn Yêu Viêm.
Nếu chưa từng thôn phệ Thanh Tẫn Yêu Viêm, Sở Nam cho dù biết đó là dị hỏa cũng sẽ không dám thôn phệ, nếu thôn phệ như vậy chẳng khác nào tự tìm đến cái chết, nhưng lúc này Sở Nam có đủ tự tin có thể thôn phệ được loại dị hỏa này.
- Hàn Ngọc Lan Viêm Vương, cố lên, ngươi có thể nâng cấp một lần nữa.
Sở Nam dùng thần niệm nói, ngọn lửa màu vàng nhạt đã bắt đầu phát huy uy lực, cho dù có sinh mệnh lực bao phủ thì Sở Nam vẫn có cảm giác như bị hủy diệt, thiêu đốt khiến hắn phải nghiến răng kèn kẹt.
Cổ Cực Phong không thèm chú ý tới Sở Nam, tuy hắn biết Kỳ Liên Thắng bị Sở Nam giết, cũng nhìn thấy chiếc đầu của Hác Liên Anh, nhưng hắn vẫn không coi Sở Nam ra gì, đại viên mãn Võ Hoàng, chỉ một bước nữa là trở thành Võ Đế, cao cấp Võ Hoàng đứng trước mặt hắn tuy không phải là một con kiến, nhưng cũng chẳng khác gì một con thỏ non.
Sở Nam, trước mặt hắn, chẳng qua chỉ là con thỏ cường tráng một chút mà thôi.
Cổ Cực Phong chỉ lạnh lẽo nhìn Chúc Chi Vũ, nghiên cứu xem tại sao Chúc Chi Vũ lại biến thành bộ dạng như vậy, còn Mạn Lam, một nữ cao cấp Võ Hoàng nhìn khinh miệt nhìn Sở Nam nuốt ngọn lửa màu vàng nhạt vào trong thân thể, châm biếm:
- Ngọn lửa Thiên Cực Nguyên của Cổ sư huuynh đâu phải thứ ngươi có thể thôn phệ được.
Sở Nam quả thực cảm nhận được sự cường đại của Thiên Cực Nguyên, chỉ một ngọn lửa nhỏ đã khiến hắn như cảm thấy ở trong luyện ngục, nhưng hắn vẫn không từ bỏ, vẫn nỗ lực cười nói:
- Ngũ phong Phong chủ của Thiên Nhất Tông, đã có hai kẻ chết trong tay ta, còn có một tên ngốc, chỉ còn lại hai ngươi, nhưng qua hôm nay ngũ phong của Thiên Nhất Tông cũng không còn phong chủ.
- Khẩu khí thật lớn.
Mạn Lam không coi lời của Sở Nam ra gì, bởi lúc này Sở Nam toàn thân đang đầm đìa mồ hôi, run rẩy không ngừng, mụ lạnh lùng quát:
- Ngươi rốt cuộc đã làm gì Chúc sư huynh, nếu ngươi có thể khiến Chúc sư huynh phục hồi như cũ, ta có thể cho ngươi được toàn thây.
- Muốn biết Chúc Chi Vũ tại sao biết thành tên ngốc sao? Ngươi lại đây, ta nói cho ngươi biết.
Sở Nam cố gắng kìm nén sự đau đớn, vẻ mặt vô cùng phóng đãng, như một kẻ quen trêu hoa ghẹo nguyệt.
Mạn Lam vẫn không hề động, chỉ lạnh lùng đứng nhìn Sở Nam.
- Nếu ngươi đã không dám tới gần, vậy ta vất vả một chút, đến trước mặt ngươi vậy.
Nói rồi, Sở Nam tiến lên, muốn tiến vào phạm vi hai trăm mét, bởi sát chiêu lôi đình thiểm điện của hắn hiện tại chỉ có hiệu quả trong vòng hai trăm mét.
Khi khoảng cách của Sở Nam và Mạn Lam đang tiến gần lại hai trăm mét, Cổ Cực Phong đột nhiên hô lớn:
- Nhiều lời với hắn làm gì? Lẽ nào còn muốn người trong thiên hạ chê cười hay sao? Giết hắn xong, Thiên Nhất Tông sẽ có biện pháp cứu Chúc sư đệ.
Cổ Cực Phong nói, nhưng đã phá hủy gần hết Âm Sát Thuật của Chúc Chi Vũ, Chúc Chi Vũ cảm thấy nguy hiểm, Âm Sát Thuật tầng thứ bảy lại được thúc đẩy thi triển ra, vẻ mặt Cổ Cực Phong càng trở nên âm trầm:
- Chúc Chi Vũ, ngươi thực sự không nhớ ta là ai hay sao? Không nhớ Thiên Nhất Tông hay sao?
- Ta biết, Thiên Nhất Tông chẳng phải có thể ăn được hay sao? Ta muốn ăn Thiên Nhất Tông!
Cổ Cực Phong nhíu mày chặt lại.
Chúc Chi Vũ vẫn không hề hay biết, dáng vẻ đắc ý nói:
- Ta còn biết ngươi là ai, ngươi là thủ hạ của Huyền Vô Kỳ.
- To gan, Chúc Chi Vũ, tên của sư tổ ngươi có thể gọi thẳng ra sao? Chỉ một câu này ngươi đã đáng chết.
Trong thanh âm của Cổ Cực Phong tràn đầy sát khí, Chúc Chi Vũ hoảng sợ, Âm Sát Thuật lại được nâng lên một tầng, trên mặt Chúc Chi Vũ đã đầm đìa máu.
Cổ Cực Phong càng khó đối phó, nhưng trong tay đã lại hiện ra ngọn lửa Thiên Cực Nguyên:
- Chúc Chi Vũ, từ nhỏ tỉ thí ngươi đã không phải là đối thủ của ta, lúc này ngươi có thể luyện được Âm Sát Thuật tới tầng thứ tám thì vẫn không phải đối thủ của ta.
Nói rồi, ngọn lửa Thiên Cực Nguyên tấn công về phía âm ba.
Còn bên kia, nghe thấy Cổ Cực Phong nói vậy, tay Mạn Lam liền biến hóa ra kim tơ, một chiêu Thiên Ti Vạn Lũ tấn công về phía Sở Nam.
Sở Nam không khỏi thầm chửi trong lòng, bởi hắn cách phạm vi hai trăm mét không còn xa nữa.
Nhưng lúc này Sở Nam đã thi triển Thần Hành Bách Biến, chuyển thành một bộ mặt khác.
Mạn Lam nhìn thấy, khẽ sững lại.
Sở Nam nhân cơ hội xông lên...
Một chiêu Thiên Ti Vạn Lũ của Mạn Lam đều công kích vào những nơi chí mạng của Sở Nam, những công kích này, chỉ cần trúng một nơi cũng đủ khiến Sở Nam khổ sở, Mạn Lam rất tự tin, bởi thân thể Sở Nam đang run rẩy ngày càng dữ dội.
Mạn Lam cho rằng, Sở Nam bị Thiên Cực Nguyên thiêu đốt, nhất định không thể thoát được.
Nhưng đúng lúc đó, Sở Nam đang run rẩy toàn thân chợt biến đổi khuôn mặt, biến thành một khuôn mặt Mạn Lam vô cùng quen thuộc.
Không phải ai khác, chính là Cổ Cực Phong.
Còn có cả khí tức vô cùng lạnh lẽo, không có chút tình cảm.
Nhìn thấy vậy, Mạn Lam không khỏi sững lại, tay cũng ngừng lại.
Toàn thân Sở Nam bao trùm bởi ngũ sắc quang mang, như linh xà rời hang bắt mồi, nhanh chóng nhân cơ hội lao về phía trước.
Mạn Lam chỉ sững lại trong một giây liền phục hồi lại, vô cùng giận dữ, liên tiếng quát:
- Bỉ ổi, dám giả mạo Cổ sư huynh, ngươi thật chán sống rồi.
Khi Mạn Lam vẫn còn đang quát mắng, Sở Nam đã tiến vào trong phạm vi hai trăm mét.
Đột nhiên, thần niệm công kích bạo phát ra.
Trong đầu Mạn Lam đột nhiên vang lên những tiếng đì đùng, thần niệm trở nên hỗn loạn, những tiếng ong ong vang lên không ngừng, Thiên Ti Vạn Lũ của cô ta cũng trở nên vô cùng hỗn loạn, lực công kích suy giảm rất nhiều.
Mạn Lam cảm thấy không ổn, liền nhanh chóng lui lại.
Sở Nam đã ngưng tụ mười lăm cỗ tầng lực lượng vào tay phải, giống như pháo thăng thiên lao thẳng về phía Mạn Lam, tốc độ vô cùng nhanh chóng.
Trong nháy mắt, Mạn Lam rơi vào thế nguy hiểm.
Cổ Cực Phong vẫn đang giằng co cùng Chúc Chi Vũ, nhìn thấy Sở Nam biến thành bộ dạng của hắn cũng khẽ sững lại, tiếp đó nhìn thấy Mạn Lam rơi vào tình trạng nguy hiểm, lửa giận bốc lên, gào lớn:
- Tiểu tử vô tri, giả mạo ta sẽ phải trả giá bằng cái chết.